Hoành tảo hoang vũ

Chương 326: Hiệp nghị

Tô Quảng Khai lắc đầu nói:

- Cái phòng ngự trận pháp này hẳn là thời kỳ thượng cổ lưu truyền tới nay, uy lực quá mạnh mẽ!

- Tiểu di cùng Lâm Lạc làm sao bây giờ?

Tô Mị gấp đến độ dậm chân.

- Đừng nóng vội! Ngươi đã nói trong tay tiểu tử Lâm Lạc kia có chìa khóa mở ra cái thiết môn này, như vậy lần này bọn họ bị hút đi vào, nói không chừng là một chuyện tốt, có thể được đến thiên đại cơ duyên!

Tô Quảng Khai so sánh với Tô Mị thì trấn định hơn nhiều, lão nhân kia cũng không biết sống bao nhiêu năm tháng, cho dù ngày nào đó thọ nguyên khô cạn, hắn nói không chừng cũng sẽ không nhăn lông mày một cái.

- Vậy hiện tại chỉ có thể chờ rồi?

- Phải có kiên nhẫn!



Thần Huyết Hỏa Vân Thạch chỉ là một ngày một đêm thời gian đã bị Lâm Lạc luyện hóa, hắn mở hai mắt ra nói:

- Sự tình có chút không như mong muốn!

Lăng Kinh Hồng cũng nhẹ nhăn lông mày, nhưng không nói lời nào.

Bọn họ bị nhốt trong này đã có một ngày một đêm, Tô Mị đã sớm có thể đưa đến cứu binh, nhưng bọn họ ngay cả thanh âm tường sắt bị va đập cũng không có nghe được! Cái này nói rõ không phải cứu binh còn chưa tới, mà là người ở phía ngoài căn bản không làm gì được gian mật thất này, ngay cả thanh âm va đập cũng bị hoàn toàn bắn ngược !

- Chúng ta không thể ngồi chờ chết!

Lâm Lạc đi về hướng bàn đá.

- Ta là tuyệt sẽ không cùng ngươi luyện song tu gì kia!

Lăng Kinh Hồng lãnh đạm nói.

Lâm Lạc cũng hừ một tiếng nói:

- Ngươi trước đừng nóng vội phản đối, nói không chừng thuật song tu này chỉ cần hai tay tương để, tới nhìn xem!

Lăng Kinh Hồng cũng biết cùng với dựa vào người ở phía ngoài cứu, còn không bằng tự cứu! Nàng đi đến bên cạnh bàn đá, cùng Lâm Lạc cả thảy đọc qua Đại Âm Dương Song Tu Công Pháp.

- Nam nữ hoan hảo, bổ âm tròn dương, làm ít công to!

Mới nhìn câu đầu tiên, Lăng Kinh Hồng đã nặng nề mà hừ một tiếng, mang theo ý xấu hổ thối lui đến một bên. Mà Lâm Lạc lại cẩn thận lật ra, nếu như người ở phía ngoài không có cách nào đưa bọn họ đi ra mà nói, đây chính là hi vọng duy nhất của bọn họ.

Hắn qua loa đem bản công pháp này đọc lướt qua một lần, không khỏi đối với Âm Dương Tán Nhân tràn đầy kính nể.

Môn công pháp này có thể làm cho nam nữ ở lúc hoan hảo viện trợ âm dương, từ đó khiến cho tốc độ tu luyện nâng cao gấp bội, cho dù không phục dụng Song Tu quả, võ giả dùng pháp tu luyện này cũng có thể được đến chỗ tốt.

Bất quá, nam nữ rất khát khao nhục dục, có vài nam nữ ở trong hoan hảo nào còn có thể tỉnh táo tiến hành tu luyện? Cũng khó trách Âm Dương Thánh Giáo gì kia truyền thừa vài ngàn năm liền lệch vị, thành tông môn thỏa mãn dục vọng dâm tà thuần túy!

- Lăng Kinh Hồng!

Lâm Lạc nghiêm nghị hướng nữ tử băng như băng sương nhìn lại.

- Một tháng! Chúng ta có một tháng thời gian, nếu như vẫn là thoát khốn vô vọng, sẽ phải tu luyện môn công pháp này!

- Ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?

Lăng Kinh Hồng đằng đằng sát khí mà nhìn xem Lâm Lạc, nàng là Địa Nguyên Cảnh cao thủ, Lâm Lạc dám uy hiếp nàng sao?

Lâm Lạc nói:

- Vậy ngươi liền định cả đời bị vây ở chỗ này sao? Không sai, không gian pháp khí của ta còn có rất nhiều Ích Cốc Đan, còn có đại lượng thịt Ngân Huyết Địa Long Xà, cũng đủ ăn được một hai trăm năm! Nhưng sau này thì sao, còn không phải cũng bị chết đói?

- Bớt một bước giải thích, ngươi thực cam tâm ở nơi không có ánh nắng này, không có không khí mới mẻ, chỉ có trong thế giới hắc ám vượt qua một hai trăm năm sao?

- Nơi này không có bất kỳ tài nguyên tu luyện, chúng ta căn bản không có khả năng ở nơi này tu luyện đến cảnh giới vượt qua Âm Dương Tán Nhân, sau đó ngạnh sanh đánh đi ra!

- Chẳng lẽ ngươi không có tâm nguyện, cứ như vậy vây chết ở chỗ này, ngươi sẽ không có tiếc nuối?

Lăng Kinh Hồng giữ im lặng, thật lâu sau, đang lúc Lâm Lạc cho rằng nàng tình nguyện chết cũng không nguyện luyện song tu công pháp kia, nàng lại nhàn nhạt nói ra:

- Một tháng!

Một tháng!

Một tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn! Đối với người bị nhốt trong đó mà nói, một tháng cùng một năm đồng dạng dài dằng dặc, càng mấu chốt chính là, hoàn cảnh tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, làm cho hai người đều rõ ràng, người ở phía ngoài căn bản không có biện pháp làm gì được mặt tường này !

Bọn họ, sẽ thực sự bị vây hãm chết ở nơi này, trừ khi tu luyện công pháp của Âm Dương Tán Nhân, bằng không thực sự không có cách nào thoát khốn!

Cũng may hai người đều là hạng người tâm tính kiên nghị, mỗi ngày đều là tĩnh tâm tu luyện, không biểu hiện lo nghĩ chút nào.

Lâm Lạc dựa vào hấp thu thiên địa linh khí tu luyện, hiệu quả thật sự là kém vô cùng, nhưng tia chớp công pháp lại là ngoại tộc, một mực tự động hấp thu lôi điện chi lực, một tháng này xuống, chẳng những cảnh giới Giác Vi tam trọng thiên vô cùng vững chắc, thậm chí đã đạt đến tam trọng thiên đỉnh phong!

Tốc độ cảnh giới như vậy làm cho Lâm Lạc cũng trố mắt!

Nhiều lắm là bốn mươi ngày nữa, lôi điện công pháp của hắn có thể thăng cấp nhất trọng thiên! Nói cách khác, cho dù cả ngày hắn nằm sấp ngủ, nhiều nhất bốn trăm ngày hắn có thể đạt tới Giác Vi thập trọng thiên, đánh sâu vào Thông Minh Cảnh !

Điều này làm cho vô số người tân tân khổ khổ tu luyện làm sao chịu nổi?

Đây chính là nguyên nhân mà Thiểm Điện tộc nhân lúc trước có thể xưng bá cả Ngân Nguyệt đại lục sao? Nhưng Thiểm Điện tộc nhân có ưu thế tu luyện giống như vậy, lại là như thế nào hủy diệt? Lực lượng phải cường đại như thế nào mới có thể phá hủy một chủng tộc như vậy?

Hơn nữa, Thiểm Điện tộc, Thiên Khí tộc, Ám Diệt tộc, Thủy tộc đặt song song, Thiểm Điện tộc đã có thiên phú uy năng cường đại như thế, tam tộc khác lại há có thể thua kém, nếu không tại sao có thể tứ tộc đặt song song?

Muốn đem tứ đại tộc này hủy diệt, thời kỳ thượng cổ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngay cả tứ đại tộc này cũng chịu khổ tai hoạ ngập đầu?

Lâm Lạc suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố!

Một tháng thời gian cuối cùng đã tới.

Hai người ai cũng không có mở miệng, cho dù là Lâm Lạc đưa ra muốn tu luyện công pháp kia, ở vào lúc này cũng có chút do dự! Dù sao, nhìn công pháp ghi lại, nam nữ lúc tu luyện phải ở vào trạng thái hoan ái!

Lâm Lạc cũng không phải người yêu thích nữ sắc, hơn nữa Lăng Kinh Hồng luận bối phận là di nương của Tô Mị, bọn họ "hảo" lên mà nói, luôn luôn có loại cảm giác thẹn với Tô Mị.

Lăng Kinh Hồng ngầm thở dài, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lâm Lạc, nghĩ thầm đây chẳng lẽ là thiên ý sao? Ngày xưa nàng trúng rắn độc, bởi vì Lâm Lạc ý chí kiên nghị, nàng tránh được một kiếp, nhưng mà lúc này bị vây ở chỗ này, là muốn đem đoạn nghiệt duyên chưa thành kia tiếp nối?

Võ giả trôi qua là thời gian vết đao liếm máu, nàng không muốn chết, lại cũng không sợ hãi tử vong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status