Hoành tảo hoang vũ

Chương 568: Giải quyết tốt mọi chuyện (1)

Hắn biểu thị muốn tọa trấn Nam châu, sẽ không theo bọn người Lâm Lạc rời đi.

Thái Kế Vũ cũng rất muốn đi Đông châu kiến thức một chút, nhưng hắn mới vừa vào Minh Dương cảnh, đi Đông châu thực sự là làm kiến cũng không đủ, nên phải thành thành thật thật cùng Lâm Nguyệt Lộ ở lại!

Bọn người Tôn Đông Dương kỳ thực cũng muốn đi theo, nhưng khổ nổi đều là lực bất tòng tâm, không dám cho Lâm Lạc thiêm phiền phức, chỉ nói chờ Lâm Lạc đi Đông châu có căn cơ, lại hộ tống bọn họ đi tới.

Đối với Lâm Lạc có thể ở Đông châu đặt chân hay không, tất cả mọi người không có một tia hoài nghi!

Lúc trước Lâm Lạc từ Bạch Dương Trấn chạy đến, tu vi Tiên Thiên cảnh hoàn toàn không bị bất luận kẻ nào để trong mắt, thế nhưng ngắn ngủn vài năm, hắn đã là Linh cảnh lão tổ, chỉ kém một bước nữa là có thể tiến nhập Huyễn Linh cảnh!

Thiên tài như vậy, cho dù ở Đông châu võ đạo Thánh địa như vậy cũng có thể lập tức bộc lộ tài năng, dẫn động phong vân, như hắn ở chỗ này như nhau!

Tuy rằng hạ quyết định muốn đi Đông châu, nhưng Lâm Lạc còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết, Lữ Nguyệt Đồng cho một tháng kỳ hạn thật là có chút thiếu dùng.

Đi Đông châu, hắn chỉ mang Lăng Kinh Hồng, Tô Mị tứ nữ, hơn nữa vừa đi là không biết bao lâu, hắn phải làm tốt an bài thích đáng. Nhược điểm lớn nhất của Bạch Dương Trấn Lâm gia là không có cao thủ chân chính tọa trấn, nhưng hôm nay thế giới này trải qua Lôi Đình thú cùng hải tặc hai lần kiếp nạn, cao thủ cũng kém không nhiều lắm chết hết rồi, Địa Nguyên cảnh khôi lỗi cũng muốn trong núi không hỗ, miễn cưỡng có thể làm hầu tử xưng vương. . .

Hơn nữa có Tô Nghiễm Khai bảo hộ, hẳn là còn không có người to gan lớn mật đến mức đi Bạch Dương Trấn quấy rối. Lâm Lạc cũng không phải đi chịu chết, ai biết ngày nào đó đột nhiên trở về, lấy chiến lực vô thượng trấn áp tất cả!

Bọn người Lâm Thiên Vũ, Tôn Đông Dương cũng chia tới rất nhiều chỗ tốt, Lâm Lạc đối với bằng hữu không chút nào keo kiệt, tống xuất bảo vật là không chút nào nương tay.

Lâm Hành Nam thật ra rất thích U Ám Sâm Lâm an tĩnh, hơn nữa ở đây linh khí dư thừa rất thích hợp tu luyện, hơn nữa tất cả tộc nhân đều ở đây. Đáng tiếc chỉ có Lâm Lạc mới có thể mang theo người xuất nhập U Ám Sâm Lâm, một ngày Lâm Lạc đi xa, người bên ngoài vào không được, người ở bên trong cũng ra không được.

Hắn trải qua tang thương có thể chịu nổi, nhưng Lâm gia dù sao còn có rất nhiều thanh niên, người nào không muốn đi ra ngoài xông xáo, sinh hoạt gần như ngục giam như vậy tự nhiên không ai thích. Huống hồ, không thể tự do ra vào, kia vô luận là thực vật, nước uống, tài nguyên tu luyện sẽ trở thành vấn đề lớn.

Trước đây Mã Băng Thành chỉ có hai mươi mấy nhân khẩu, dựa vào trồng một ít ngũ cốc, cây ăn quả trong cốc là có thể sống sót, nhưng toàn bộ Lâm gia hiện tại đã bành trướng đến hơn tám trăm người, mỗi ngày muốn ăn đầy bụng cũng là một vấn đề rất lớn.

Bởi vậy, việc định cư ở U Ám Sâm Lâm là không giải quyết được gì.

Mọi người thương lượng một lúc, dự định ngày mai ly khai rừng rậm. Mà một chuyện phi thường trọng yếu khác là cử hành hôn lễ cho Lâm Lạc cùng Tô Mị, Lăng Kinh Hồng tứ nữ, này tổng không thể kéo dài tới ngày nào đó bọn họ từ Đông châu trở về lại tiến hành.

Lâm Lạc đang trong phòng chỉnh lý vật phẩm trong Tử đỉnh, cái gì nên lưu lại hắn toàn bộ đều đã lưu lại, ngược lại hắn là tài nguyên tu luyện tốt nhất của tứ nữ, mà bản thân hắn lại không cần linh thạch.

Khấu khấu khấu…

Cửa phòng xao hưởng, tiến đến một mỹ nữ vóc người thon dài, trong tay bưng một chén trà. Đúng là một trong những mỹ nữ mà Hoa gia đưa cho hắn, Hoa Vũ Hương.

Bởi vì trên danh nghĩa là thị thiếp của Lâm Lạc, bốn người các nàng ở thởi điểm Lâm Lạc chết giả ba năm đều một mực lưu lại Tô gia, nhưng thật ra không ai dám đối với các nàng động suy nghĩ gì, tuy tứ nữ này đều là tuổi dậy thì, khí tức thanh xuân mê người không gì sánh được.

Nhưng lúc Lâm Lạc tỉnh lại, không phải cùng các nàng Tô Mị thân thiết, chính là vội vàng chạy ngược chạy xuôi, cũng chỉ là biết các nàng tồn tại mà thôi.

Ba năm không thấy, Hoa Vũ Hương càng thành thục, bộ ngực theo cước bộ hơi run, mùi thơm xử nữ thấm nhân phế phủ, sóng mắt ôn nhu đa tình.

- Đại nhân…

Hoa Vũ Hương đưa chén trà lên, nhưng không có lập tức lui ra ngoài, mà là dùng một đôi mắt thương cảm nhìn Lâm Lạc.

- Làm sao vậy?

Lâm Lạc cầm lấy chén trà, nhưng nghĩ tới chuyện tình trước đây Trữ Kiều Nguyệt hạ dược vật vào trà, nhân lúc hôn mê "cường bạo" hắn. Nữ nhân có đôi khi to gan lớn mật, độc thân nhập cừu gia tùy thời báo thù. Nhưng lúc này đại đa số thời gian là nhẫn nhục chịu mệnh, bị Tô Mị sai khiến xoay quanh.

Hắn không khỏi lộ ra dáng tươi cười.

- Đại nhân... đêm nay để ta lưu lại được không!

Hoa Vũ Hương tràn ngập chờ mong nhìn Lâm Lạc.

Lâm Lạc không khỏi thở dài, tứ nữ này không minh bạch làm thị thiếp của hắn ba năm, cũng là ủy khuất các nàng. Chỉ là tứ nữ này vừa đưa đến Tô gia chưa bao lâu, hắn lâm vào hôn mê ba năm, sau khi tỉnh lại thủy chung không có thời gian đi để ý tới chuyện tình của các nàng.

- Ta hiểu được, ngày mai ta sẽ an bài cho tỷ muội các nàng một chút, có người vừa ý có thể gả đi, nếu như không có, ta cũng sẽ lưu lại cho các nàng đủ tài nguyên tu luyện!

Hắn ngay từ đầu cũng không có dự định muốn các nàng.

- Người tỷ muội chúng ta thích chỉ có đại nhân!

Hoa Vũ Hương vội vã nắm lấy cơ hội tỏ thái độ khó có được.

- Lời khó nghe mà nói, dù tỷ muội chúng ta có thích nam nhân khác, ai có thể dám lấy chúng ta?

Này... xác thực có chút trắc trở!

Cho dù là bị Lâm Lạc bỏ, nhưng tứ nữ đều là khó tránh khỏi thân phận từng là người của Lâm Lạc, nữ nhân của Linh cảnh chí cường giả này ai dám động, coi như là bị chồng ruồng bỏ cũng không được! Này ai sẽ vì nửa người dưới khoái hoạt một hồi mà cầm tính mệnh bản thân, thậm chí toàn bộ gia tộc, tiền đồ đáp đi tới?

Ngoại trừ Lâm Lạc, tứ nữ này nhất định là cô đơn cả đời!

Lâm Lạc vừa thở dài, đây là một vấn đề rất hiện thực, dù hắn đưa tứ nữ cho Thái Kế Vũ làm thiếp, sợ rằng vị tỷ phu tiện nghi này cũng không dám tiếp thu a, kia huống chi là những người khác.

- Tỷ muội chúng ta không cầu có thể thủy chung đi theo đại nhân, nhưng cầu xin đại nhân cho chúng ta một hy vọng sống sót, chờ đợi tới ngày mình được mong muốn!

Hoa Vũ Hương ghé vào trên đùi Lâm Lạc, ánh mắt có chút mông lung cùng khát vọng ngẩng đầu nhìn hắn.

- Các nàng mong muốn thế nào?

- Chỉ cầu có thể hầu hạ đại nhân một đêm, trở thành nữ nhân chân chính của đại nhân, sau đó sẽ không có ai dám hoài nghi chúng ta! Mà chúng ta cũng có thể im lặng chờ đợi đại nhân từ Đông châu trở về!

Hoa Vũ Hương mục phóng tia sáng kỳ dị, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hiện ra hàm răng tuyết trắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status