Học tỷ của ta biết ma pháp

Chương 1: Thiếu nữ chuunibyou


"Blair, Blair..."

Trần Lạc đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên cảm giác có người đẩy bờ vai của hắn, tiếng ồn ào cứ xì xào bên tai, hoàn cảnh hỏng bét làm cho hắn chậm rãi từ buồn ngủ trở nên tỉnh rụi.

"Mấy giờ rồi?"

Trần Lạc từ trên mặt bàn đứng lên, vuốt vuốt mi tâm còn chua xót, nhỏ giọng hỏi.

Làm giáo viên dạy ôn thi tốt nghiệp cũng không nhẹ nhõm, từ ban đầu vừa mới nhậm chức, hắn tạm thời chỉ cần làm một chút việc phụ trợ vụn vặt, nhưng chẳng may là vị giáo viên dạy toán bất ngờ bị tai nạn giao thông nên vào nằm viện, bởi vì nhân lực thiếu thốn và vết thương của vị giáo viên dạy toán kia cũng chưa khỏi hẳn cho nên lớp 12 ban 7 - lớp chuyên toán - tạm thời chỉ có thể do hắn giảng dạy.

Nhiệm vụ dạy lớp ôn thi tốt nghiệp rất nặng nề, học sinh mệt mỏi, giáo viên còn mệt mỏi hơn, suốt đêm qua hắn mới chấm xong bài thi trắc nghiệm lần trước, ngủ chưa tới một giờ thì phải rời giường lên lớp, cũng may học sinh lớp 12 đã sớm học xong hết các kiến thức, nguyên một năm còn lại chỉ tập trung vào ôn tập và thi thử, một tiết này giảng bài vẫn theo hướng giải trắc nghiệm như cũ, sau khi Trần Lạc phân phát bài kiểm tra sẽ căn dặn lớp trưởng chú ý kỷ luật, còn hắn thì nằm nhoài trên dãy bàn trống phía sau phòng học để bổ sung giấc ngủ.

Bên cạnh có người đẩy hắn, theo bản năng hắn coi như là hết tiết rồi, tỉnh táo lại mới nhận ra có chỗ nào không đúng, vừa rồi người bên cạnh cũng không phải kêu hắn là "thầy Lạc", hơn nữa hắn nói cũng không phải là tiếng Hán.

Gặp hắn từ trên mặt bàn đứng lên, một thiếu niên có dáng người hơn mập, trên mặt lốm đốm tàn nhang ngó hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Blair, tỉnh, cô Britney kêu cậu trả lời vấn đề kìa..."

Trần Lạc nhìn gương mặt đậm nét phương tây của thiếu niên bên cạnh, sắc mặt hơi mờ mịt.

Hắn nhận lớp được một tháng, tuy nói hắn còn không nhớ hết tên của mỗi học sinh nhưng hắn cũng có thể xác nhận, lớp 12 ban 7 không hề có người ngoại quốc.

Điều kỳ quái hơn chính là mới vừa rồi hắn rõ ràng còn nằm nhoài trên bàn cuối lớp để ngủ, mà nơi này ------ nơi này cũng không phải là phòng học!

Con ngươi Trần Lạc thít chặt, mắt hắn láo liên xung quanh, bàn học kỳ quái, phòng học kỳ quái, chẳng hề có cánh cửa sổ nào, thay vào đó là kiến trúc kiểu Âu thấp lè tè, chẳng thấy học sinh da vàng tóc đen nào hết, chung quanh hắn đều là thiếu nam thiếu nữ tóc nâu mắt xanh, phía trước lớp học còn dựng một phiến đá thẳng đứng, một vị mỹ nữ ngoại quốc có mái tóc màu nâu nhạt với con ngươi cũng màu nâu nốt đang dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm hắn.

"Blair, em dám ngủ trên lớp của cô hả!"

Giọng nói của cô gái hệt như tướng mạo động lòng người của nàng, nhưng Trần Lạc lại không có lòng dạ nào thưởng thức, hắn có thể xác định đối phương nói không phải là tiếng Hán, cũng chẳng phải tiếng Anh, nhưng kỳ quái là hắn lại có thể nghe hiểu rõ ràng, mà ngoại trừ tiếng Hán và tiếng Anh, hắn cũng chẳng biết ngôn ngữ thứ ba nào hết...

Càng thêm kỳ quái và kinh dị chính là bây giờ hắn không phải nên ở trường Trung Học Số 1 Tây kinh sao, vì sao hắn mới ngủ một giấc thì xuất hiện ở nơi kỳ quái này chứ?

Hơn nữa, Blair là ai?

Trần Lạc cho rằng mình đang nằm mơ, hắn nhéo đùi một cái thật mạnh.

Toàn thân đau rần làm hắn càng thêm tỉnh táo, cũng càng thêm mê mang.

Trần Lạc ngẩn người, trong mắt mỹ nữ trẻ tuổi không hề nhìn thấy khiêu khích, nàng hiển nhiên đã hết phẫn nộ, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Lạc, lớn tiếng nói: "Blair, em có đang nghe cô nói chuyện hay không đó?"

Trần Lạc không phải là Blair, nhưng mỹ nữ trước mắt nói hiển nhiên là hắn, hiện tại trong đầu hắn còn vô tận nghi hoặc, vì không để cho chuyện này càng thêm rối reng, hắn đành phải ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của nàng.

"Cô cho phép em làm việc riêng trên lớp với điều kiện tiên quyết là em đã hoàn thành việc cô đã giao." Mỹ nữ trẻ tuổi nhíu mày nhìn Trần Lạc, nàng nói: "Hiện tại em lên giải bài toán này đi, nếu như em không viết ra được đáp án chính xác, chớ trách cô dùng tấm trúc quất mông của em."

Theo tiếng nói của nàng rơi xuống, trong phòng học vang lên trận cười rõ to.

"Ha ha, có trò hay để nhìn rồi!"

"Blair lại dám ngủ trên lớp của cô Britney, đáng đời!"

"Tớ dám khẳng định, xem như cho hắn một ngày, Blair ngu ngốc cũng không tính ra được đáp án chính xác đâu..."

...

Hiện tại Trần Lạc không muốn trả lời vấn đề gì, hắn chỉ muốn tìm một nơi không người lẳng lặng ngồi một mình.

Nhưng trước đó hắn phải vượt qua được cửa ải này đã.

Hắn ngẩng đầu, nhìn phiến đá kia một chút, trên phiến đá viết một đề toán học.

"1+2+3+4+5+... +98+99+100=..."

Chữ số Ả rập quen thuộc, đối với một thầy giáo dạy toán lớp 12 như hắn mà nói, dùng vấn đề như vầy đến kiểm tra vốn chính là vũ nhục, chỉ sợ là học sinh tiểu học ở hậu thế đều không cần nghĩ ngợi cũng có thể trả lời được.

Ngoài cửa sổ có tiếng chuông vang lên, cô Britney nhìn Trần Lạc một chút, nói ra: "Hiện tại tan học, trước khi ngày mai lên lớp nếu em có thể cho cô câu trả lời chính xác, cô sẽ tha thứ việc em ngủ trên lớp của cô."

Trần Lạc không trả lời nàng, hắn bước nhanh đến phiến đá, đoạn nhặt lên một cây bút, ở đằng sau dấu bằng viết lên một con số, sau đó hắn nhanh chóng ra khỏi phòng học.

Theo hắn rời đi, trong phòng học vang lên một trận cười lần nữa.

"Hắn tính ra tới?"

"Ha ha, hắn tưởng rằng tùy tiện viết một đáp án thì có thể lừa cô Britney sao?"

"Chờ lấy nhìn cô Britney dùng tấm ván gỗ đập nát mông của hắn đi..."

...

Các học sinh nhịn không được cười ha hả, tiếng cười nói ầm ĩ khắp phòng học, bầu không khí tràn đầy sung sướng, nhưng không ai chú ý tới cô Britney vẫn nhìn chằm chằm lên đáp án Trần Lạc viết trên bảng đen, trên gương mặt xinh đẹp dần dần biểu lộ kinh ngạc.

Đề này chỉ là bài toán cộng đơn giản mà thôi, mặc dù không khó nhưng rất rườm rà, tính toán rất dễ dàng phạm sai lầm. Đây là đề bài nàng dùng để rèn luyện khả năng tính toán của học sinh, dựa theo năng lực của bọn hắn, tính xong còn phải thử lại phép tính, ít nhất phải đợi đến tiết tiếp theo mới có kết quả, nhưng mà con số "5050" trên bảng đen quả thật là đáp án chính xác của bài toán này.

Britney nhìn về phía cửa phòng học, nghi ngờ lẩm bẩm: "Blair, chẳng lẽ trước kia hắn làm qua đề này..."

...

Trần Lạc đứng ở phía trước một tòa kiến trúc rộng lớn kiểu Châu Âu, nhìn vào tấm gương cao ngang ngửa một người trưởng thành, trong gương là một thiếu niên lạ lẫm, cảm giác chín năm giáo dục của hắn bắt buộc nhận lấy vô cùng nhục nhã.

Thiếu niên trong gương cỡ 15-16 tuổi, tóc đen, mắt đen, chỉ là làn da hơi có vẻ trắng nõn. Trần Lạc đưa tay, thiếu niên trong gương cũng đưa tay, Trần Lạc gật đầu, thiếu niên trong gương cũng gật đầu theo, tất nhiên thiếu niên trong gương chính là hắn.

Trên thực, thiếu niên kia giống y như đúc Trần Lạc sáu, bảy năm về trước.

Có thể đó đã chuyện của sáu, bảy năm trước, khi đó Trần Lạc còn học cấp ba, mà trước khi ngủ một giấc, hắn đã tốt nghiệp đại học, đã bắt đầu cái nghiệp đưa đò...

Sau khi tỉnh lại, hắn đi tới nơi xa lạ này, hoàn cảnh lạ lẫm, người xa lạ, tên xa lạ...

Cho đến trước mắt, hắn đối với nơi này hoàn toàn không biết gì cả, điều duy nhất có thể xác định đó là trên người hắn đã xảy ra một việc không thể tưởng tượng nổi.

Đây rốt cuộc là trùng sinh hay là xuyên qua?

Đây là nơi nào, Châu Âu hay Châu Mỹ, Blair trong miệng những người kia là chuyện gì xảy ra?

Lúc suy nghĩ đến chuyện này, Trần Lạc phát hiện cảm giác hơi căng căng trong đầu, có rất nhiều tin tức dũng mãnh tiến ra nhưng trong lúc nhất thời hắn không bắt được cái gì cả.

Lần lượt có người từ trong kiến trúc đi ngang qua Trần Lạc, hoàn cảnh ồn ào để trong lòng của hắn càng thêm bực bội.

Hắn vịn trán, lảo đảo lắc lư đi tìm một nơi yên tĩnh.

Lúc này, hắn cần nhất là lẳng lặng ở một mình.

Ầm!

Ở góc rẽ, Trần Lạc không cẩn thận đụng vào một người đi ra từ bên khác, hắn còn chưa kịp nói xin lỗi, một thiếu nữ mặc váy lụa mỏng màu đen bưng bít trán, nàng căm tức nhìn hắn: "Đi đường không có mắt sao!"

Trần Lạc nhìn nàng một cái, nuốt xuống lại lời xin lỗi kia, tiếp tục đi về phía trước, thiếu nữ thấy vậy, biểu lộ càng thêm tức giận, nàng ngăn ở trước người hắn, lớn tiếng nói: "Dừng lại, cậu nhất định phải xin lỗi tôi!"

Tuy rằng vừa rồi hai người đụng phải nhau nhưng Trần Lạc đi rất chậm, kẻ đi đường không nhìn hiển nhiên là nàng, thấy thái độ đối phương ác liệt như vậy, Trần Lạc đương nhiên sẽ không xin lỗi, mặt không thay đổi nhìn nàng, hắn hỏi: "Nếu như tôi không xin lỗi thì sao?"

Hắn chưa từng có học qua ngôn ngữ của những người này, kỳ quái là khi hắn cần nói ra suy nghĩ của mình, vậy mà tự nhiên có thể nói ra câu này một cách thuần thục tựa như tiếng mẹ đẻ.

Thiếu nữ nheo mắt lại, nàng kéo lên ống tay áo đe dọa: "Vậy cũng đừng trách tôi..."

Trần Lạc sửng sốt một chút, tiểu cô nương này là muốn động thủ với hắn sao?

Thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, trên tay nhanh chóng biến ảo kết ấn, trong miệng lẩm bẩm: "Hỏa nguyên tố rời rạc trên thế gian, xin nghe ta triệu hồi..."

"Hỏa nguyên tố..."

Nhìn thiếu nữ lải nhải, Trần Lạc cảm thấy thế giới quan của mình bị vũ nhục, cho dù vừa rồi nó đã bị vũ nhục một lần.

"Hóa ra là một kẻ ngu, đáng tiếc gương mặt xinh đẹp này..." Trên khuôn mặt Trần Lạc hiện ra vẻ tiếc hận, trong lòng cũng không có bao nhiêu tức giận, có ai sẽ nổi quạu với một đồ đần xinh đẹp chứ?

Có điều hắn vẫn lui về sau một bước, dù sao hắn đã xuất hiện ở địa phương quỷ quái này, loại chuyện này vốn không thể dùng khoa học để giải thích, coi như trong lòng bàn tay của thiếu nữ chuunibyou này xuất hiện một hỏa cầu dường như cũng không phải là chuyện gì kinh thế hãi tục.

Tuy nhiên, cho tới khi thiếu nữ niệm chú xong, Trần Lạc đều không thấy chuyện kỳ quái gì phát sinh hết.

Trần Lạc yên lòng, nhìn dáng vẻ làm như thật của nàng, hắn ghẹo: "Cô cho rằng chỉ mình cô biết ma pháp thôi sao?"

Hắn học bộ dáng của nàng, vừa kết ấn lung tung xà ben vừa niệm chú: "Gunara Hắc Ám Chi Thần, ô hô lạp hô, hắc..."

Trần Lạc nói được một nửa thì im bặt, cũng không phải bởi vì hắn quên mất câu thần chú mà là thiếu nữ chuunibyou kia lẩm bẩm theo, nhoáng một cái, bên tai Trần Lạc bỗng truyền đến một tiếng "Bành""...

Sau đó, một ngọn lửa màu đỏ sinh ra trong lòng bàn tay nàng, Trần Lạc nhạy bén nhận ra theo hỏa cầu kia xuất hiện, nhiệt độ chung quanh cũng nóng lên mấy phần.

Thiếu nữ nhìn Trần Lạc, nàng nói với gương mặt lạnh tanh: "Cái đồ vô lễ, bây giờ cậu xin lỗi tôi còn kịp đó."

Trần Lạc nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lòng bàn tay nàng, hắn hết sức thân sĩ bái nàng một cái rồi nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi là tôi thất lễ, vị tiểu thư xinh đẹp này, xin mời tiếp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status