Hôm qua vui vẻ

Chương 28: Tam tam có một đề nghị nhỏ “ích kỷ”


Edit: Dương




“Em yêu anh.”




Anh xoay người chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên thốt ra như vậy.




Đinh Tam Tam từ trên giường bò dậy, tóc có chút lộn xộn, tay chân cũng có chút không còn sức, nhưng thanh âm rõ ràng có lực, cũng không phải lời say.




Đới Hiến nắm chặt tay, giống như đang kiềm chế cảm xúc nào đó, anh đưa lưng về phía Tam Tam, lưu lại cho cô một bóng lưng trầm mặc lạnh lùng.




“Lời muốn nói em đã nói xong, anh có thể đi rồi.” Cô cúi đầu nhìn chăm chú vào ra giường, ánh mắt sâu xa lại khó mà suy xét.




Một giây, hai giây… Thời gian chờ đợi quả thật dài đằng đẵng.




Đới Hiến nhấc chân, kéo cửa phòng ra, rời đi.




Đinh Tam Tam lau nước mắt trên mặt, sa sút tinh thần ngã xuống giường.




“Thật sự là cốt chuyện sói đến rồi [1]…” Một tiếng thở dài yếu ớt, cô lật người chôn mặt vào trong cái gối.




[1] Sói đến rồi: chính là câu chuyện “cậu bé chăn cừu”, hình như học hồi tiểu học.




Hôm sau, thời điểm trời mới vừa sáng thì Đinh Tam Tam trả phòng chuẩn bị rời đi, cô ngồi ở trên ghế sofa trong đại sảnh, đang lấy điện thoại ra đặt xe, hành lý bên cạnh liền bị người xách lên.




Toàn thân anh mặc đồ đen, giống như ma quỷ xuất hiện, nhìn thoáng qua ánh mắt dưới kính râm của cô, nói: “Anh đưa em về.”




Đinh Tam Tam đứng lên, lúng ta lúng túng nói một câu cảm ơn.




Đôi chân dài của anh bước về phía trước, Đinh Tam Tam sửng sốt một chút, sau đó chạy chậm đuổi theo. Cô duỗi tay muốn kéo tay của anh, anh vung tay đi nhanh hai bước tránh thoát, cô lại duỗi tay muốn kéo anh, anh lại dễ dàng tránh thoát.




Sau hai ba lần như thế, cô vung tay đứng tại chỗ, nhìn anh chằm chằm.




Anh đi về phía trước vài bước phát hiện không có người đi theo, quay đầu nhìn cô. Khóe miệng Đinh Tam Tam giương lên, lộ ra một nụ cười khinh thường, trước tiên đi tới bãi đỗ xe. Anh đưa tay định ngăn cô lại, cô vung tay lên, một cái tát rơi xuống, dứt khoát đi về phía trước.




Đới Hiến cúi đầu, nở nụ cười khẽ khó có thể nhận ra, sau đó sải bước đuổi theo.




Bảo vệ ở một bên vây xem toàn cảnh: … Mới sáng sớm, có thể chú ý ảnh hưởng được hay không?




Sau khi đưa Đinh Tam Tam về nhà, cô ném túi xuống trực tiếp lên giường đi ngủ, để lại một mình Đới Hiến ở phòng khách đứng ngẩn người. Anh nhìn xung quanh một vòng, ra tay thu dọn túi cô ném xuống ghế sofa, lấy ra đồ cần lấy ra, đồ cần cho vào máy giặt thì cho vào máy giặt.




Cứ bận rộn như vậy đến mười giờ, chuông cửa đột vang lên.




Đới Hiến mở cửa, nhìn mẹ vợ tiền nhiệm xách hộp giữ tươi đứng ở ngoài cửa, giống như là đến đưa đồ ăn cho Tam Tam.




“Mẹ, mẹ đến rồi.” Đới Hiến thấy bà tới cũng không hoảng hốt, lui lại một bước, cầm một đôi dép lê sạch sẽ đưa cho bà.




Mẹ Đinh có chút bị hù dọa, “Sao con còn ở đây?”




Không phải nói hai đứa chặt đứt rồi sao? Đinh Tam Tam làm việc như thế nào vậy?




“Tam Tam ngủ ở bên trong, nếu mẹ có chuyện gì thì có thể nói với con.” Đới Hiến nói.




Mẹ Đinh đổi giày rồi đi vào, ngồi ở trên ghế sofa, quét mắt qua toàn bộ căn phòng một lần, sạch sẽ sáng sủa, nhìn một cái liền biết không phải phong cách của con gái mình.




“Đới Hiến à, con đây là làm gì thế? Mẹ nghe nói mẹ con cũng tìm hiểu cô gái khác cho con rồi, đều rất tốt.” Ngụ ý là sao cậu còn đến đây dây dưa với Tam Tam nhà chúng tôi?




Đới Hiến rửa tay xong, pha cho mẹ Đinh chén trà, anh nói: “Mẹ, con và Tam Tam không thể nào cắt đứt. Một điểm này, con nghĩ trưởng bối các ngài đều có chút hiểu lầm.”




Mẹ Đinh có chút nghi hoặc, không biết Đới Hiến rốt cuộc là có biết nội tình hay không.




“Đới Hiến à… Mẹ cảm thấy hai đứa vẫn là không nên ở cùng một chỗ, như vậy đối với cả hai đều có lợi.” Mẹ Đinh nói cân nhắc từng câu chữ. Bởi vì không chắc chắn Đới Hiến rốt cuộc có biết chân tướng hay không, cho nên bà đành phải nói lập lờ nước đôi.




Nhưng bà không chú ý một điểm, lực quan sát sắc bén của Đới Hiến. Từ lúc bà hết sức ủng hộ đến bây giờ lại phản đối, bà thay đổi mà không có bất cứ dấu hiệu nào, cái này cũng đủ khiến anh nghi ngờ là Đinh Tam Tam đã nói gì đó với mẹ Đinh.




Hai năm rồi, mẹ Đinh vẫn luôn không chịu nhả ra, vẫn luôn theo đạo lý nước chảy đá mòn, không thể nào đột nhiên bà lại buông tha.




Mạch suy nghĩ của Đới Hiến xoay chuyển nhanh chóng, anh đang giả thiết một vài thứ, sau đó tới suy luận ý nghĩ của mẹ Đinh.




“Mẹ, nếu như mẹ lo lắng vấn đề con cái, con có thể không cần con cái.” Anh nói.




Mẹ Đinh nhướng mày, nói: “Một gia đình nhất định phải có con cái, như vậy mới là một gia đình hoàn chỉnh.”




Đới Hiến suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng tình huống của con và Tam Tam… Không thích hợp có con.”




Cả người mẹ Đinh run lên, con ngươi bỗng nhiên co rút, “Hóa ra con đều biết!”




Đới Hiến thản nhiên gật đầu, “Vâng, Tam Tam đều nói cho con biết rồi.”




Mẹ Đinh từ lúc mới bắt đầu cả người căng thẳng, đến lúc giống như nản lòng, chậm rãi tỉnh táo lại, “Nếu con biết cơ thể của hai đứa có khả năng không sinh được con cái khỏe mạnh, vậy không bằng đôi bên đều buông tay, đi tìm lối thoát cho riêng mình đi.”




Khoảnh khắc kia, huyết dịch của anh giống như đông lại, ngừng chảy.




Đinh Tam Tam giấu bí mật này bốn năm rồi, cứ như vậy bị anh lừa gạt ra từ trong miệng của mẹ Đinh.




“Mẹ…” Một tiếng run rẩy từ phía trên truyền đến, Đinh Tam Tam đứng ở trên cầu thang, không biết làm thế nào.




Mẹ Đinh ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của con gái, lại quay đầu nhìn sắc mặt của Đới Hiến, bà đột nhiên hiểu ra chính mình để lộ bí mật rồi.




“Tam Tam à.” Mẹ Đinh vội vàng đứng dậy.




Đinh Tam Tam nắm tay vịn, cả người giống như dây cung và mũi tên đã kéo căng, cứng ngắc không biết làm thế nào.




Đới Hiến ngồi đưa lưng về phía cô, ở trong tầm mắt của cô, anh chậm rãi đứng lên, xoay người, anh nhìn cô nói: “Hóa ra, đây mới là lời nói thật.”




Ánh mắt của anh giống như sông Đàm Thủy [2] sâu không lường được lại giống như là đôi mắt diều hâu sắc bén, nhìn cô chăm chú, khiến cô không có chỗ nào lẩn trốn.




[2] Sông Đàm Thủy: là một con sông thuộc lưu vực sông Trường Giang, sông dài 132 km, diện tích 1464 kilomet vuông.




“Phải, đây chính là lời nói thật.” Cô nắm tay vịn, từng bước đi xuống.




Mẹ Đinh lo lắng thở dài một hơi, nói: “Nói rõ ràng cũng không có gì không tốt, ít nhất sau này không cần sinh ra hiểu lầm không cần thiết nữa.”




Đới Hiến đi tới, nói: “Mẹ, mẹ có thể tạm thời lên tầng nghỉ ngơi một chút được không ạ, con và Tam Tam có lời muốn nói.”




“Được…” Mẹ Đinh gật đầu, cầm lấy túi của mình đi lên trên tầng.




Mẹ Đinh vừa rời đi, Đinh Tam Tam liền bị Đới Hiến kéo vào trong thư phòng tầng một, cánh cửa bị đóng ầm một tiếng, anh nhốt hai người trong không gian khép kín hàng chục mét vuông này. Tất cả lời nói dối vỡ tan và lời nói thật cũng từ nơi này bắt đầu.




“Nói đi, anh muốn nghe toàn bộ.” Anh chặn ở cửa, khí thế nghiêm nghị.




Đinh Tam Tam hối hận khi mặc bộ quần áo ngủ này, bộ quần áo dịu dàng như thế này căn bản không làm được áo giáp sắt của cô, ở trước mặt anh mạnh mẽ như vậy, toàn bộ ngụy trang và mạnh mẽ chống đỡ của cô đều sẽ bị đánh bại. Cô không có đường lui, chỉ có thể nói đúng sự thật cho anh biết.




“Nói cách khác, chúng ta không thích hợp sinh con?” Đới Hiến nghe xong, hỏi cô câu này.




“Phải, hai người chúng ta đều không có vấn đề, nhưng nếu kết hợp với nhau thì đứa bé sinh ra sẽ có xác suất 75% là không khỏe mạnh.” Đinh Tam Tam gật đầu.




Đới Hiến trầm mặc giây lát, bả vai buông lỏng, đột nhiên suy sụp, “Đinh Tam Tam…”




“Ừm.”




“Có lẽ anh là người chồng thất bại nhất trong lịch sử.”




Bí mật trầm trọng như vậy, để người vợ yếu ớt của mình gánh vác suốt bốn năm liền. Anh không thể không nhìn thẳng vào thất bại và sự bất lực của mình.




“Không phải, là em lựa chọn giấu anh, không phải lỗi của anh.”




“Nếu như anh có thể khiến em có đủ cảm giác an toàn, em vẫn sẽ giấu anh sao?” Anh dựa lưng ở trên cửa, cả người u ám tiêu điều đến đáng sợ.




Anh đang tự trách mình, không hề nghi ngờ.




Đinh Tam Tam tiến lên, đưa tay ôm eo của anh, nói: “Anh yêu em sao?”




“Bây giờ là thời điểm nói cái này sao?” Hơi thở của anh nặng nề, đáy lòng bị giày vò vô cùng.




“Phải, vấn đề bây giờ em hỏi quan trọng hơn bất cứ lúc nào.” Đinh Tam Tam ôm eo của anh, tựa vào trước ngực của anh.




Tất cả bị xé ra, cô không còn gì phải lẩn trốn nữa.




“Yêu, anh yêu em, yêu nhiều hơn bất cứ ai… Bao gồm bản thân anh.” Anh khàn giọng nói ra.




Đinh Tam Tam cười một tiếng: “Em cũng thế, em yêu anh, yêu đến mức bản thân cũng không thể tin nổi.”




Đới Hiến cúi đầu, nhìn sườn mặt xinh đẹp động lòng người của cô, “Nhưng anh không có cách nào cho em một đứa con…”




“Em đòi hỏi lúc nào?” Cô ngẩng đầu, khóe miệng thoáng hiện trào phúng.




Mũi Đới Hiến chua xót, ôm chặt cô, “Trước kia là em không muốn, nếu như sau này em muốn, anh phải làm sao mới tốt.”




Chuyện này không phải chuyện có thể cố gắng, cũng không phải anh cố gắng là có thể đạt được mục tiêu. Anh phải làm sao, mới có thể khiến người mình yêu sẽ không có ngày thất vọng?




“Vấn đề này, em đang muốn hỏi anh.” Đinh Tam Tam ngẩng đầu lên, “Bây giờ anh yêu em yêu đến mức đầu óc quay cuồng, cho nên bằng lòng nghe theo em, sau này thì sao? Anh vẫn sẽ làm ra quyết định giống như bây giờ sao?”




Anh cúi đầu, vầng trán anh chống lên vầng trán cô, bốn mắt nhìn nhau, “Sẽ.”




Giữa người yêu với nhau tại sao phải có kết giới chứ? Đó là một loại ranh giới mà người khác không thể xông vào, một loại hi sinh vứt bỏ mọi thứ. Ví dụ như giờ này phút này nơi này, hai người trước mắt này.




“Em có một đề nghị, anh muốn nghe không?” Đinh Tam Tam cười hỏi.




“Muốn, lời em nói anh đều muốn nghe.” Anh đưa tay bế cô lên, hai tay quấn lấy eo của cô, siết chặt cô ở trước ngực.




Đinh Tam Tam đưa tay nhéo nhéo mặt của anh, giọt nước mắt nóng bỏng từ trong đáy mắt cô chảy xuống.




“Từ hôm nay trở đi, chúng ta làm một đôi couple ích kỷ, không vì con cái không vì cha mẹ, chỉ vì bản thân chúng ta, được không?” Nước mắt chảy xuống đi kèm với suy nghĩ, là thanh âm rõ ràng mạnh mẽ của cô.




Nếu bọn họ đều không có cách nào cho đối phương một lời giải thích, vậy dứt khoát bỏ qua “lời giải thích” sang một bên đi.




Nếu như hối hận, trách nhiệm cũng là đôi bên.




“Anh đồng ý.”









Mẹ Đinh ngồi ở trên ghế sofa, Đới Hiến và Đinh Tam Tam cầm tay nhau ngồi ở trước mặt bà, chính thức tuyên bố hai đứa nó không muốn có con, trở thành gia đình DINK.




Mẹ Đinh trừng mắt nhìn Đinh Tam Tam, sau đó nhìn về phía Đới Hiến, “Cái này không phải hai đứa có thể làm chủ, mẹ con bên kia…”




“Mẹ con bên kia con sẽ đi nói, mẹ yên tâm.” Đới Hiến giành trước một bước chặn lại câu chuyện của bà.




Mẹ Đinh nhắm nhắm mắt, trị số tức giận đã đến cổ họng rồi, bà “mỉm cười” nhìn về phía Đinh Tam Tam, “Đây chính là kết quả thảo luận của hai đứa?”




“Đúng vậy ạ.” Đinh Tam Tam nghiêng đầu áp sát Đới Hiến, “Con muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, cho dù tu không thành chính quả, cũng muốn hưởng thụ quá trình này.”




Mẹ Đinh khẽ cười một tiếng, đưa ra câu hỏi “hữu nghị”: “Không phải lúc trước con nói sẽ đi Hồng Kông sao? Không đi nữa à?”




Đinh Tam Tam run lên, nhanh chóng nhìn về phía Đới Hiến: “Cái này lát nữa em sẽ giải thích với anh.”




Đới Hiến vỗ vỗ đầu của cô, nói: “Nghiêm túc giải thích.”




“… Ừm.”




Mẹ Đinh thấy không thể chia rẽ nội bộ bọn họ, đành phải lấy ra đòn sát thủ, “Hai đứa làm như vậy là bất hiếu, có từng cân nhắc cảm nhận của người làm cha mẹ như chúng ta hay không?”




“Bọn con sẽ hiếu thuận với cha mẹ chăm sóc cha mẹ, nhưng cũng mong cha mẹ đừng tiếp tục can thiệp vào cuộc sống riêng của bọn con. Bọn con đã là người trưởng thành rồi, lựa chọn cuộc sống như thế nào là bản thân bọn con có thể có nhận định rõ ràng.” Đới Hiến nói.




Con rể nghe lời trước sau như một cũng hát bài đối nghịch với bà rồi, mẹ Đinh có chút đau lòng. Hôm nay hai đấu một, bà thế lực yếu ớt, thật sự không thích hợp cứng đối cứng.




Kết quả đương nhiên là mẹ Đinh tức giận phẩy tay áo bỏ đi, Đới Hiến và Đinh Tam Tam tạm thời thắng một trận nhỏ.




“Tình cảnh như vậy, sau này sẽ không ít, anh xác định có thể chấp nhận sao?” Đinh Tam Tam thấp thỏm nhìn anh.




Đới Hiến đưa tay ôm cô đặt cô ở trên đùi anh, anh nói: “Chúng ta đã để lỡ quá nhiều thời gian ở bên nhau rồi, những chuyện nhỏ nhặt này không cần để vào trong mắt nữa.”




Đinh Tam Tam dựa ở trên bả vai của anh, muốn cười lại không thể cười, “Anh thật tốt.”




Đới Hiến tựa lưng vào trên ghế sofa, ôm chặt cô vào trong ngực, nói: “Chỉ cần có thể ôm em như thế này, cho dù đứng ở phía đối lập với tất cả mọi người thì cũng không sao cả.”




Đinh Tam Tam ngửa đầu, hôn một cái ở trên cằm của anh.




Đới Hiến cúi đầu: “Thích anh như vậy?”




“Ừm.”




“Vậy thì mau giải thích tại sao lại muốn đi Hồng Kông đi.”




“…”




Lời tác giả: rốt cuộc để Đới Hiến biết chân tướng rồi, tình tiết thành công tiến lên!




Kế tiếp, tung chút đường?




Lời editor: cuối cùng thì anh Đới cũng biết sự thật rồi. Hai người cũng chuẩn bị yêu xa ngọt ngào nữa. Hy vọng chị em ủng hộ nhiều hơn ❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status