Hôn lễ đệ nhất thiên hạ

Chương 22: Nắm đấm của Cửu gia



Điêu Thuyền? Chiêu Quân? Ngọc Hoàn? Tây Thi?

Tần Cửu liếc mắt, từ mấy cái tên này, đủ để nhìn ra tính tình chủ tử của bọn họ, thật là háo sắc biết bao!

Tứ đại mỹ nhân này ở trên công đường ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn phá hủy bầu không khí trang nghiêm trên công đường, ngay đến nha dịch cũng không nhịn được cười.

Loại tình huống này, mặc dù Tần Cửu chưa từng nghĩ tới, nhưng cũng không ngạc nhiên nhiều lắm. Dẫu sao, nói đến tính tình của vị chủ tử ngồi ở đây, chủ tử nào dạy dỗ ra nô tỳ nấy, thật đúng là không sai.

Dường như trước giờ Kinh phủ doãn Mạnh Hoài chưa từng ngờ tới loại tình huống này, lão ho khan một tiếng, ý là nhắc nhở mấy mỹ nhân kia bớt phóng túng một chút, ai ngờ tiếng ho khan của lão chủ yếu chỉ át được giọng nói của bốn nữ tử, không có tác dụng gì. Mạnh Hoài đành phải dùng khuôn mặt tươi cười nói với Nhan Duật: “Vương gia, Nghiêm Vương, ngài...”

Nhan Duật tựa nghiêng người trên ghế, một tay chống cằm, môi mỏng khẽ cong, ánh sáng rực rỡ như ngọc lưu ly lưu chuyển trong đôi mắt yêu mị khiếp người, hắn cười tủm tỉm nhìn bốn mỹ nhân đùa giỡn ầm ĩ ở đó, nhưng lại không nghe thấy lời Mạnh Hoài nói chút nào, ngay cả ánh mắt cũng không lướt qua lão một cái.

Mạnh Hoài nghẹn họng, sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng lại không dám tùy tiện chọc giận người trước mặt.

Nghiêm Vương Nhan Duật, ngoại hiệu Tiểu Diêm Vương. Hắn có ngoại hiệu này, không phải chỉ bởi hắn mệnh ngạnh khắc chết người, hơn nữa là bản thân hắn làm việc không theo lẽ thường, vượt ra ngoài khuôn phép, là một ma đầu giỏi gây chuyện thị phi. Nếu hắn mất hứng, ở nhà ho khan một tiếng, cả thành Lệ Kinh cũng phải có gió lạnh chừng mấy ngày.

Mạnh Hoài liếc trộm An Lăng Vương một chút.

Dường như Nhan Túc đã sớm đoán được, việc mời vị hoàng thúc kia của hắn đến đây, sẽ là loại tình huống này, tựa hồ đã nhìn quen từ lâu rồi. Hắn hơi híp mắt, ánh mắt thâm thúy giống như sao mờ trong đêm đông sắc bén quét qua mặt Mạnh Hoài, trên trán Mạnh Hoài toát mồ hôi.

Lão càng không thể đắc tội với An Lăng Vương Nhan Túc, vội vàng run rẩy cầm kinh đường mộc lên, hung hăng vỗ một cái.

“Yên lặng!” Mạnh Hoài lạnh giọng quát một tiếng.

“Này vũ!” Các nha dịch đều quát lên.

“Thất thúc, nơi này là công đường.” Nhan Túc thản nhiên nói.

Nhan Duật lười nhác nhàn tản ồ một tiếng, thu lại nụ cười trên mặt, híp mắt trách mắng bốn mỹ nhân: “Nơi này là công đường, các ngươi không biết sao? Còn tiếp tục càn quấy, quay về cẩn thận với phấn son trên mặt các ngươi.” Mặc dù là giọng điệu trêu chọc thản nhiên, cũng là câu nói đùa, nhưng bốn mỹ nhân im bặt trong nháy mắt, yên lặng đứng ở sau lưng Nhan Duật không một tiếng động, không nói một lời.

Nhan Duật duỗi tay nhàn rỗi gõ lên đùi vài cái, môi mỏng cong lên, nở một nụ cười mê người: “Túc Nhi, sáng sớm như vậy, mời ta đến công đường này để làm gì? Nếu không có chuyện gì, ta còn phải quay về ngủ thêm, đêm qua ngủ không được ngon!”

“Thất thúc, chính là muốn hỏi người chuyện đêm qua đấy. Đêm qua khi gặp thất thúc ở trên đường, ta thấy trong xe ngựa của thất thúc có một chậu Tử Mẫu Đơn,là ở trong biệt cung của Chiêu Bình phải không? Đêm qua người đã đến ôn tuyền trong hậu viện của biệt cung Chiêu Bình sao? Khi ấy thất thúc còn nhắc nhở ta không nên đến ôn tuyền trong biệt cung của Chiêu Bình, nói là đi sẽ bẩn mắt. Thất thúc có thể nói cho ta biết người nhìn thấy gì hay không?” Nhan Túc nhàn tản hỏi.

“Không sai, quả thực đêm qua ta đã đến biệt cung của Chiêu Bình, nhưng chuyện về Tử Mẫu Đơn này Túc Nhi ngàn vạn lần không nên nói cho Chiêu Bình mới phải.”

Khóe môi Nhan Túccong lên thành nụ cười nhẹ nhàng phong độ, hỏi: “Thất thúc, ta sẽ không nói ra chuyện này. Thất thúc có từng gặp cô gái này ở ôn tuyền không, lúc ấy nàng ta đang làm gì?”

Nhan Duật chậm rãi nghiêng đầu, híp mắt chăm chú nhìn Tần Cửu, ý cười bên môi dần dần sâu thêm, nhìn qua có một hương vị rung động lòng người, nhưng trong con mắt hẹp dài lại hàm chứa cảm giác lạnh lẽo khát máu.

“Túc Nhi không nói, thiếu chút nữa ta cũng quên mất. Đêm qua ở ôn tuyền, vốn chỉ muốn mang chậu Tử Mẫu Đơn này về, ai ngờ được, gặp phải nữ nhân này, hại ta... thiếu chút nữa đã mất... Hừ, thiếu chút nữa bị... nữ tử này cưỡng bức.”

Trong nháy mắt sắc mặt Tần Cửu lạnh đến cực điểm, lồng ngực không ngừng phập phồng, nắm chặt tay đè nộ khí kinh người trong lòng xuống, chậm rãi thở ra một hơi hỗn loạn. Thực ra nàng đã sớm nghĩ hắn sẽ không nói được lời gì tốt đẹp, nhưng nghe Nhan Duật phỉ báng bản thân như vậy, thật là khiến cho người ta... không chịu đựng nổi.

Tần Cửu cười lạnh một tiếng, nói: “Nghiêm Vương thật sự coi mình ngọc thụ lâm phong* như Phan An* tái thế sao? Loại mặt hàng như ngài, bản môn chủ không để vào mắt.”

*Ngọc thụ lâm phong: cây ngọc đón gió, ý chỉ vẻ phong độ phóng khoáng, thanh tú đẹp đẽ.

*Phan An: Phan Nhạc (năm 247 – năm 300), tự là An Nhân, người đời sau đều gọi là Phan An. Ông là nhà văn học của nước Tây Tấn, nổi danh là mỹ nam tử trong lịch sử Trung Quốc.

Nhan Duật bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Tần Cửu, hoa văn màu máu trên bào gấm màu đen vô cùng nồng đậm và rực rỡ, mang theo vẻ yêu nghiệt không thể tả bằng lời. Hắn nhướn mày, từ trên cao nhìn xuống nói: “Phan An là ai vậy, bản vương có sức hấp dẫn hơn hắn nhiều.” Nói xong cúi người áp sát nàng, kề gần bên tai nàng, cúi đầu nói như mê hoặc: “Thế nào, nếu ngươi không chê ta già, hôm nay ta sẽ cứu ngươi.”

Tần Cửu từ từ siết chặt nắm tay, đáp trả hắn một ý cười xán lạn như đóa hoa yêu kiều.

Nghĩ thầm: Đây chính là ngươi cho ta cơ hội, chẳng thể trách ta được.

Nàng chợt ra quyền, đánh về phía con mắt của Nhan Duật.

Thật ra, từ ba năm trước đây nàng đã muốn cho hắn một quyền này. Chẳng qua khi đó nàng là tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục, là đệ nhất tài nữ của thành Lệ Kinh, không thèm so đo với hắn. Nhưng hôm nay nàng là yêu nữ, bị chụp cho cái mũ yêu nữ gây tội cưỡng hiếp, còn có điều gì nàng phải lo ngại đây?!

Vốn dĩ Tần Cửu đang lạnh mặt, băng tuyết dìm trong mắt.

Nụ cười đột ngột này, giống như nụ hoa đang chớm nở, bất chợt nở rộ trong nháy mắt. Huống hồ, đóa hoa tươi cười này còn xinh đẹp kiều mị, tuyệt mỹ tới cực điểm.

Nhan Duật bất ngờ không kịp đề phòng, tâm trí bị thu hút trong thoáng chốc.

Cũng chính trong thoáng chốc này, nắm đấm của Tần cửu xuất ra.

“Bốp” một tiếng, một quyền này tích góp từng chút oán hận chất chứa trong mấy năm qua và phẫn nộ kinh người, khi vung ra, thậm chí mọi người có thể nghe được tiếng tay ra quyền xẹt qua không khí.

Âm thanh nặng nề đánh vỡ sự trang nghiêm và oai phong vừa mới tụ lại trên công đường.

Theo một tiếng này, máu mũi của Nhan Duật chảy xuống. Hắn ngẩng đầu một chút, mắt tránh thoát được, nhưng không tránh được cái mũi.

Nếu như một quyền này thật sự đánh trúng mắt hắn, có thể khiến hắn mù thật.

“A!” “Ôi chao!” “Trời ạ!” “Vương gia!”...

Tiếng kêu của tứ đại mỹ nhân rung trời thấu đất.

“Ngươi, yêu nữ không biết xấu hổ này, ngươi dám đánh vương gia của chúng ta?” Bốn cô gái lớn tiếng hô hoán, gần như muốn liều mạng với Tần Cửu.

Trong nháy mắt trên công đường lại loạn đến rối tung.

Tần Cửu thờ ơ nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, rốt cuộc tức giận trong lòng cũng tiêu tan phai nhạt đi một chút.

Nếu đêm qua nàng vốn không hề làm gì bốn thiếu niên thì sao? Đương nhiên nàng cũng không cần hắn tới cứu!

Nhan Duật hoàn toàn không ngờ hắn sẽ phải chịu một quyền như vậy, mà còn là trước mắt bao người. Vào lúc gần trong gang tấc, dường như trong đôi mắt tối đen của hắn châm lên ngọn lửa hủy thiên diệt địa và phẫn nộ lạnh giá như băng. Nhưng cũng trong nháy mắt như vậy, đôi mắt lạnh lùng của hắn híp lại, lập tức chuyển thành ánh sáng phức tạp nan giải. Hắn đoạt lấy khăn gấm trong tay Điêu Thuyền, với tay đè mũi lại, chậm rãi thong thả quay về bên ghế dựa, từ từ ngồi xuống.

Nhan Túc cũng hoàn toàn không ngờ rằng, đến lúc này Tần Cửu còn dám ra uy. Hắn liếc Nhan Duật một cái, bên bờ môi mỏng hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt.

“Thất thúc, người không sao chứ?”

Nhan Duật đè chặt lỗ mũi, ồm ồm nói: “Không sao. Túc Nhi, cháu nhất định phải trị tội yêu nữ này.Ta cho cháu biết, đêm qua nàng ta không chỉ muốn cưỡng bức ta, còn muốn cưỡng bức cả bốn thiếu niên.”

“Tần môn chủ, ngươi còn có lời gì để nói không?” Nhan Túc híp mắt hỏi.

Tần Cửu từ từ ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Xin hỏi Nghiêm Vương gia, ngài nhìn thấy ta cưỡng bức bọn họ thế nào?”

“A, Túc Nhi, ta không tận mắt chứng kiến! Ta chỉ thấy nàng ta muốn cởi bỏ quần áo của mấy thiếu niên kia. Vốn định nhìn một lát, nhưng mà, đột nhiên nàng ta chọn trúng ta, ta sợ đến mức đành phải bỏ chạy.” Nhan Duật chậm rãi nói.

Tần Cửu vừa nghe được nửa câu đầu của hắn, có chút ngạc nhiên nhướng nhướng chân mày. Sau khi nghe nửa câu sau, khóe môi gợn lên nụ cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status