Hồn ma kia! Em yêu anh

Chương 11: Em đã cướp trái tim tôi rồi 3



Hà My và hắn trố mắt nhìn tôi kinh ngạc.

-Mầy biết nói tiếng hàn sao?

-Cô biết tiếng hàn à?

-À thì chút chút thôi.

-Mầy đừng có xạo,tao nghe cách nói chuyện của mầy không giống như biết một tí, mà chính xác là giống 100% người Hàn Quốc luôn.Mầy liệu mà khai thật đi.

-Ừ thì,thật ra ba mẹ tao là người hàn.Tao được bà nội gửi cho một người họ hàng ở Việt Nam năm tao 9 tuổi,rồi tao học ở đây đến giờ nè.

-Gì?Mầy/cô là người Hàn Quốc á?-2 người họ đồng thanh

-Ừ!Sao bất ngờ vậy?

-Bởi vậy mầy xinh đẹp là phải.

-Thôi đi,đừng khen tao nữa.

Ting ting ting

-Ai đấy?Để tao ra mở cửa.-tôi bước ra

-Xin chào!Tôi là người giao hoa.Đây là hoa của cô,mời cô nhận rồi ký vào bill giúp tôi.

-Dạ,rồi.Cảm ơn anh.

Tôi nhận hoa rồi bước vào.

-Waaa!Hoa Linh Lan với oải hương,2 loài hoa mầy thích nhất nè.

-Bà tao gửi đó.Mà mầy mời lớp đầy đủ chưa?

-Xong rồi,chắc sắp đến.19h rồi.

Ting Ting Ting..

-Chắc đến rồi,để tao đi mở cửa cho.-Hà my xung phong.

-Ừ!

Lát sau,đột nhiên đèn tắt.Nói thật tôi sợ nhất là bóng tối,tôi bắt đầu theo nỗi sợ của mình ôm chầm lấy 1 người đứng bên cạnh.Đột nhiên đèn bật lên...

-HAPPY BIRTHDAY TO YOU,Chúc mừng sinh nhật Mỹ Linh...!!!

Cảnh tượng thật huy hoàng,tôi đang ôm cái người mà tôi ghét nhất "Đặng Minh Khang",tôi vội buông cậu ta ra rồi chạy tới Hà My trách móc.

-Sao mầy ác vậy,biết tao sợ bóng tối rồi mà còn chơi trò tắt đèn nữa.

-Ồ Ồ 2 người...!!

-Có gì đâu,bà nghĩ sao tôi với tên đáng ghét đó có gì vậy,tại tôi sợ quá nên mới ôm bóng,ôm gió thôi.Sao mầy lại mời cậu ta hả?

-Cùng lớp mà,lại là học sinh mới,mình phải làm quen chứ.

-Đúng là...!!

-Bà vào chuẩn bị đi rồi xuống cắt bánh.

Tôi bức bối lên tầng trên thay đồ.

-Này,à Mỹ Linh.-hắn gọi

-Anh đi đâu từ nãy giờ vậy?

-Tôi đi có việc thôi mà.

-Ừ!Anh gọi tôi có việc gì không?

-À Tôi...

-Tôi phải đi thay đồ rồi,anh đứng ở ngoài đi.

-À được.

Lúc sau tôi bước ra với bộ váy Hà My đã chọn,tôi không biết mình có xinh không,nhưng khi hắn xoay người lại nhìn tôi thì hắn như chết chân,chỉ biết đứng một chỗ nhìn không chớp mắt.

-Cô...Xinh thật.

-Thật sao?

-À...Ùm.

-Thôi tôi đi xuống đây,anh cũng đi xuống đi.

-Được rồi.

Tôi bước xuống để hắn đứng ở đó.

--------------------------------

Khi xoay người lại nhìn cô,đột nhiên tim anh đập loạn 1 nhịp,trái tim đã không còn nghe theo anh nữa, nó dường như mất kiểm soát mỗi lần ở cạnh cô.

""Em đã cướp trái tim tôi rồi,em phải chịu trách nhiệm với nó.""

--------------------------------

Tôi bước xuống nhà,biết bao ánh mắt ngước nhìn.

-Wowwww!!Trời ơi,công chúa nào đang lạc vào thế giới này đây,mầy đẹp quá vậy?

-Đúng rồi!Bà đẹp lắm Mỹ Linh.

Đột nhiên Đặng Minh Khang bước đến đưa cho tôi 1 bó hoa hồng.

-Tặng cậu,hôm nay cậu đẹp lắm.

-Cám ơn.-tôi nhận lấy bó hoa."Chắc trên đời này chẳng ai giống tôi đâu nhỉ?Tôi ghét hoa hồng còn hơn ghét cậu ta nữa""

-Thôi,thôi,thôi,nhập tiệc nào.-Hà My lên tiếng.

Tôi bắt đầu thổi nến,ước rồi cắt bánh kem.Trong suốt buổi tiệc,tôi chẳng thấy bóng dáng hắn ta đâu cả,chỉ nhìn thấy mỗi tên bám đuôi Đặng Minh Khang thôi.Bổng nhiên cậu ta bước lên sân khấu,cầm lấy mic.

-Xin chào!Tôi là Đặng Minh Khang,nhân sinh nhật này tôi muốn nói với Mỹ Linh là...

-LÀM BẠN GÁI TỚ NHÉ!

-Wowww!Ghê nha,đồng ý,đồng ý.

-Đồng ý.

-Đồng ý.

-Đồng ý.

Mọi người bắt đầu hò hét như được mùa,ngay cả Hà My cũng hú hét theo.Đột nhiên cậu ta ở đâu tỏ tình khiến tôi hơi bất ngờ,nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp trả.

-Xin lỗi!Tôi không muốn cậu thất vọng,nhưng thật ra tôi không thích cậu.

-Tại sao?

-Thì tại,tôi không thích cậu vậy thôi.

-Ây!Căn rồi nha.Thôi,thôi trể rồi,tạm thời ngừng buổi tiệc tại đây.Cảm ơn các bạn đã đến.-Hà My lên tiếng.

Thế là buổi tiệc kết thúc,mọi người ra về.Tôi và Hà My bắt tay vào dọn dẹp bãi chiến trường,xong hết thì đã 11 giờ 30 đêm rồi.Hà My chào tạm biệt rồi về.Tôi mệt lả đi nhanh lên phòng,thay đồ rồi nằm ườn lên giường.

-Hôm nay,có vui không?-hắn ở đâu xuất hiện hỏi.

Tôi bật dậy.

-Anh đi đâu từ nãy giờ?Quà tôi đâu?

-Đây nè.-hắn đưa từ sau lưng ra 1 con heo nhỏ nhắn làm bằng gỗ to bằng 1 lọ thủy tinh,nó được khắc rất tinh tế,có 1 nút mở như heo dùng để chứa tiền.

-Anh là thợ điêu khắc sao?

-Tôi thấy nó giống cô.

-Ý anh nói...tôi là heo hả?-Tôi liếc xéo.

-Trong đây có gì,để tôi mở nó ra.

-Không được!Cô phải để qua 12h mới được mở ra và tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.

hết chap
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status