Hôn nhân ấm áp 33 ngày

Chương 45: Bỏ thuốc


Edit: Diệp Lưu Cát

Thần Ngàn Ấm giật mình ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mộ Duệ Trạch.

Cô nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn trên mi, giọng khàn khàn nói:"Là anh à."

"Em khóc giống như một chú mèo con vậy, mau lau đi." Mộ Duệ Trạch mỉm cười, cầm khăn tay đưa cho cô.

"Cảm ơn, nhưng tôi cũng có."

Thần Ngàn Ấm không nhận khăn của hắn, mà mở túi xách lấy chiếc khăn của cô.

Mộ Duệ Trạch thở dài, không nói gì ngồi xuống cạnh cô.

Hắn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, chậm rãi mở miệng:"Vừa rồi, tôi có ở hội trường. Nhưng thật xin lỗi, lại không giúp được em."

"..."

Thần Ngàn Ấm đang chuẩn bị cất khăn tay, đột nhiên dừng lại, thoải mái trả lời:"Không sao, chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết."

"Được."

Mộ Duệ Trạch gật đầu, nhìn cô:"Chắc em chưa ăn gì. Có đói bụng không? Tôi đưa em đi ăn."

Thần Ngàn Ấm lắc đầu:"Không cần."

"Vậy..."

"Anh để tôi một mình được không?"

Mộ Duệ Trạch lắc đầu:"Để tôi đi mua nước cho em."

Hắn vừa nói, vừa đứng dậy, đi tới cửa hàng tiện lợi ở đối diện.

Thần Ngàn Ấm không nhìn hắn, ủ rũ cúi đầu, chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Từ cửa hàng tiện lợi, Mộ Duệ Trạch trên tay cầm chai nước đi ra, lại bị một người đàn ông chặn lại.

"Duệ Trạch."

Là cậu của Mộ Duệ Trạch, Mộ Uy.

Mộ Duệ Trạch kinh ngạc:"Cậu, sao cậu lại ở đây?"

"Mẹ con bảo cậu đến tìm con."

"Có chuyện gì sao?"

Mộ Duệ Trạch ánh mắt lo lắng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Uy.

Mẹ hắn đặc biệt cho Mộ Uy đến tìm, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Giây tiếp theo, chợt nghe Mộ Uy nói:"Mẹ con muốn con nhanh chóng đưa Thần Ngàn Ấm trở về."

Nghe được câu nói này, Mộ Duệ Trạch có chút bực mình:"Con biết rồi."

Biết Mộ Duệ Trạch mất hứng, Mộ Uy lấy trong túi một gói thuốc nhỏ đưa cho hắn:"Mẹ còn còn nói thêm, dùng cách này. Bà ấy không ngại có cháu trước."

Mộ Duệ Trạch:"..."

"Duệ Trạch, Ngàn Ấm là một cô gái tốt, cậu biết con thích con bé, vậy con còn chờ gì nữa? Chỉ cần con bé trở thành người của con, sau này, chắc chắc con bé cũng sẽ thích con."

"Cậu, con..."

"Mẹ con tính cách như nào, con cũng hiểu, bà ấy làm chuyện gì đều có tính toán, con phải tin tưởng mẹ mình."

Mộ Uy nói một lời, không để cho Mộ Duệ Trạch có cơ hội từ chối.

"Vâng, con đã biết."

Hắn rất nhanh nhận lấy gói thuốc, sắc mặt âm trầm gật đầu.

............

Quay lại chỗ cũ, Thần Ngàn Ấm vẫn ngồi đó, thân thể yếu ớt chống hai tay lên ghế, khiến người khác nhìn đến, đều muốn bảo vệ.

Mộ Duệ Trạch đứng cách đó không xa, mắt vừa liếc nhìn vừa đem gói thuốc trong tay hòa vào nước. Sau hơn một phút, mới đi đến trước mặt cô:"Em uống nước đi."

"Cảm ơn..."

Từ buổi tối tham dự cuộc thi, Thần Ngàn Ấm không uống chút nước nào, sớm đã khát. Bây giờ hắn lại mang nước đến, không chút do dự liền nhận.

Thần Ngàn Ấm uống một hơi, cổ họng cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô khẽ liếm môi, lại phát hiện khuôn mặt của Mộ Duệ Trạch vô cùng khó hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status