Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 104-3: Tôi không phải là họ hàng VS Không đánh mà bỏ chạy (3)


Editor: Táo đỏ phố núi

Dựa theo phân tích của bọn họ, người đàn ông như vậy nên được hầu hạ giống như Đế Vương, chứ không phải là hầu hạ người khác.

Nhưng mà trên đời này, chuyện ngoài dự tính của con người quả thực là có rất nhiều.

Bọn họ căn bản không ngờ được, một người mặt nào cũng không xuất sắc ở trong mắt bọn họ như Tiếu Bảo Bối, đã chiếm trọn thời kỳ trưởng thành của Kiều Trác Phàm, rồi lại chiếm hết nửa đời sau của anh.

“Cô không phải là họ hàng của anh ấy, vậy thì là ai?” Phạm Manh Manh vừa nghe thấy câu trả lời của Tiếu Bảo Bối, nụ cười thân thiết không dễ dàng nặn ra kia lại biến mất trong tích tắc.

Không phải là họ hàng của Kiều Trác Phàm, lại có thể khiến cho Kiều Trác Phàm đối xử cưng chiều như vậy. Câu trả lời như vậy quả thực là khiến cho người ta có chút không tiếp nhận được.

“Điều này cô không cần phải biết!” Nghĩ tới ngày đó người phụ nữ này trực tiếp xem Tiếu Bảo Bối cô là người vô hình, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy tức.

Nếu như cô ta đã không xem Tiếu Bảo Bối cô là người, vậy có phải Tiếu Bảo Bối cô cũng không cần phải xem cô ta là người?

“Cô...” Phạm Manh Manh hơi giận. Nhưng vừa nghĩ tới bản thân tới đây là để tìm Kiều Trác Phàm, không nên vì những người râu ria như vậy mà lãng phí thời gian. Cho nên cô ta lại vội vàng dùng cánh tay không bị thương cầm lấy cái giỏ trái cây kia, định đi về phía phòng bệnh.

Một màn này khiến cho Tiếu Bảo Bối không khỏi nhớ tới lời dặn dò vừa rồi của Nhạc Dương: Đừng để cho Kiều Trác Phàm và người phụ nữ này chạm mặt!

Nghĩ tới điều này, Tiếu Bảo Bối lập tức nhào người lên, trực tiếp ngăn cản ở cửa phòng bệnh, khiến cho người phụ nữ này không thể đi vào.

“Tôi đến thăm Kiều, cô ngăn cản ở đây làm gì?” Phạm Manh Manh không ngờ được lá gan của người phụ nữ này lại lớn như vậy, lại dám ngăn cản trước mặt của cô ta.

“Kiều Trác Phàm không muốn gặp cô!” Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu ưỡn ngực! Mặc dù ngực không được đầy đặn như người phụ nữ kia, nhưng dù gì thì cô cũng vẫn có!

“Kiều có muốn gặp tôi hay không, không cần cô phải thông báo! Tránh tra cho tôi!” Phạm Manh Manh một lòng muốn đi vào phòng bệnh, nhưng mà tên nhóc với dung mạo không phát triển tử tế ở trước mặt lại nhất định cản đường cô ta.

Nếu không phải là bây giờ cánh tay của cô ta đã bị gãy rồi, Phạm Manh Manh khẳng định là sẽ trực tiếp đẩy cô ra.

“Không tránh!” Tiếu Bảo Bối nói, còn nhanh tay lẹ mắt cướp đi giỏ trái cây ở trên tay của Phạm Manh Manh, sau đó đem những trái cây tươi mới kia ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Vốn là giỏ trái cây hạng sang được gói đẹp mắt, bỗng chốc liền biến thành rác rưởi. Những thứ này bây giờ cho dù có nhặt lại, cũng không thể nào đưa vào phòng bệnh của Kiều Trác Phàm được nữa. Bởi vì như vậy cho nên lý do mà Phạm Manh Manh muốn đi vào phòng bệnh của Kiều Trác Phàm đã bị hủy diệt rồi. Điều này bảo Phạm Manh Manh sao có thể cam tâm?

“Trái cây tôi đã nhận thay cho Kiều Trác Phàm, bây giờ cô có thể đi rồi!” Tiếu Bảo Bối làm xong tất cả, có chút thở hổn hển.

Nói thật, cái giỏ trái cây kia đúng là hơi nặng, bên trong đó đoán chừng là có không ít đồ ăn ngon!

Nhưng mà trong đó dù có ngon như thế nào đi nữa, bị người phụ nữ này lây dính, Tiếu Bảo Bối hận không thể hủy diệt hết ngay lập tức.

“Cô...” Lời nói của Tiếu Bảo Bối, khiến cho sắc mặt của Phạm Manh Manh lúc trắng lúc xanh.

Nào có người nào nhận trái cây xong trực tiếp ném vào thùng rác chứ?

Ý tứ của Tiếu Bảo Bối, quả thực rất rõ ràng.

“Cô cái gì mà cô? Tay của cô bị thương không ở yên trong phòng bệnh mà dưỡng thương cho tốt, đừng có lúc nào cũng không biết xấu hổ chạy tới đây!” Chính mình là một bệnh nhân, mà lúc nào cũng chạy tới đây để thăm người khác? Nếu như muốn người khác không phát hiện ra ý đồ của cô ta, quả thực là rất khó.

“Tôi không biết xấu hổ? Cái con nhóc thúi cô đó, thực sự là không dạy cho một bài học thì không được mà!” Phạm Manh Manh từ nhỏ tới lớn đều được người nhà họ Phạm cưng chiều, làm sao chịu được nỗi nhục như vậy?

Lúc này, tay của cô ta chuẩn bị tát lên khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối.

Mà Tiếu Bảo Bối thấy Phạm Manh Manh muốn đánh cô, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cô đã đồng ý với Nhạc Dương là phải bảo vệ chính mình, đánh không lại thì trực tiếp bỏ chạy. Nhưng mà cô thực sự không ngờ được người phụ nữ này lại đấu võ trước công chúng như vậy.

Trong lúc nhất thời, Tiếu Bảo Bối chuẩn bị che cái đầu nhỏ của mình đi, hốt hoảng bỏ chạy thục mạng. Nhưng mà Tiếu Bảo Bối cũng nghĩ tới, tốc độ của cô không đủ nhanh, cho nên ẩn nấp vẫn tốt hơn, cũng khó tránh khỏi bị thương.

Chẳng qua là khi Tiếu Bảo Bối ôm đầu chờ đợi đau đớn giáng xuống, nhưng mà chờ mãi vẫn không thấy đâu. Lần này, Tiếu Bảo Bối tò mò mở hai mắt ra.

Vừa mới nhìn Tiếu Bảo Bối mới phát hiện, thì ra vừa rồi Phạm Manh Manh giơ tay lên muốn đánh cô, thì tay đã bị một bàn tay khác chặn lại.

Mà người cản lại Phạm Manh Manh không phải là ai khác, chính là Đàm Duật nghe thấy Kiều Trác Phàm nằm viện thì vội vàng chạy tới.

Đàm Duật vốn không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy Phạm Manh Manh. Chuyện Phạm Manh Manh bắt nạt Tiểu Công Chủ, anh ta đã cắt đứt cánh tay của cô ta làm bồi thường. Sau khi xong chuyện này, Đàm Duật cảm thấy xem như đã thanh toán xong rồi.

Vốn là Đàm Duật không muốn tiếp tục quản chuyện Phạm Manh Manh nữa. Nhưng mà lúc anh ta nhìn thấy Phạm Manh Manh muốn đánh Tiếu Bảo Bối, Đàm Duật không thể không ra tay ngăn cản.

“Anh...” Phạm Manh Manh không đánh tới Tiếu Bảo Bối, cơn tức giận tăng lên vùn vụt. Cô ta đang định đánh luôn cả người ngăn cản cô ta lại. Nhưng mà ngay khi cô ta xoay người lại, lúc nhìn thấy Đàm Duật, thì ngay lập tức lửa giận trong mắt của cô ta lập tức biến thành nỗi sợ hãi...

Phạm Manh Manh tuyệt đối sẽ không thể nào quên ngày hôm đó, cô ta bị hai người xưng anh gọi em, một trước một sau mang tới biệt thự xảy ra chuyện kia.

Người đầu tiên thì bắt cô ta quỳ suốt đêm ở trên điều khiển từ xa, cả đêm nói xin lỗi, khiến cho cô ta muốn ngã quỵ. Một người khác, Phạm Manh Manh đã từng cho rằng anh ta chính là cứu tinh của cô ta. Thậm chí Phạm Manh Manh còn chuẩn bị sẵn, nếu như người đàn ông này có thể cứu mình trong lúc nước sôi lửa bỏng, cô ta sẽ bỏ Kiều Trác Phàm mà gả cho anh ta. Nhưng Phạm Manh Manh nào biết, sau khi người đàn ông này đưa cô ta ra khỏi biệt thự, cơn ác mộng của cô ta mới thực sự tới.

Phạm Manh Manh còn nhớ rõ, người đàn ông kia bẻ gãy xương tay của mình, mà không hề tốn sức...

Cho nên bây giờ vừa nhìn thấy người đàn ông này, cả người Phạm Manh Manh liền phát run.

“Không...” Sau khi ra sức kéo cánh tay của mình khỏi tay của người đàn ông kia, Phạm Manh Manh thét chói tai: “Cứu mạng với!”

Cuối cùng, sự thấp thỏm lo âu và ức chế lan tràn ra trong lòng của cô ta, ngay cả chiếc áo khoác của cô ta rơi trên mặt đất, cô ta cũng không hề quan tâm, mà bỏ chạy luôn.

Mà cho tới khi Phạm Manh Manh chạy đi xa rồi, Tiếu Bảo Bối vẫn có chút chưa hồi phục lại tinh thần.

“Lạ thật, cô ta bị làm sao vậy?” Tiếu Bảo Bối gãi cái đầu quả dưa của mình, quả thực là nghĩ không ra tại sao người phụ nữ kia vừa rồi còn tức giận muốn đánh cô, đột nhiên lại bỏ chạy giống như là gặp quỷ vậy.

“Vừa rồi tôi cũng không đánh cô ấy!” Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm với bóng lưng đã đi xa của Phạm Manh Manh.

Mà Đàm Duật nghe thấy thì khóe miệng không khỏi kéo ra. Thực ra thì anh ta rất muốn nói cho Tiếu Bảo Bối biết, khiến cho Phạm Manh Manh bỏ chạy giống như gặp quỷ không phải là Tiếu Bảo Bối cô, mà chính là Đàm Duật anh.

Nhưng mà nếu như vậy thì mấy chuyện anh ta làm sợ là sẽ bị lộ. Đến lúc đó, cha của anh ta cũng sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy!

“Anh nhìn thấy không? Vừa rồi tôi thật sự không có đánh cô ta! Tại sao cô ta lại...”

Hết 104.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status