Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 56-2: Béo ú đấu tiểu tam VS Kiều đến (2)


Editor: Táo đỏ phố núi

“Quý Xuyên, nếu anh không bận gì thì đưa mẹ em về đi!” Buổi sáng, Tiếu Vi đi một vòng Tiếu Thị, gây phiền phức cũng đủ rồi. Phần còn lại, để tới đại hội cổ đông.

Sau khi đi một vòng, Tiếu Huyên mời bà đi ăn ở gần đó, bây giờ cũng đã tới thời gian trở về rồi.

Lúc này Tiếu Huyên gọi Quý Xuyên tới, nhưng mà mục đích là muốn anh biểu hiện ở trước mặt mẹ mình tốt một chút.

Người ta vẫn thường nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt!

Nhưng mà tại sao câu nói này ở nhà bọn bọ, lại không hề có chút hiệu quả nào?

Đã kết hôn hơn một tháng, thái độ của mẹ cô vẫn không hề ôn hòa hơn trước kia.

Điều này cũng khiến Tiếu Huyên khó xử, suốt ngày tìm cơ hội để cho Quý Xuyên biểu hiện tốt trước mặt mẹ mình.

Nhưng mà, hiệu quả lại không được như cô ta mong muốn.

Tiếu Vi nhìn Quý Xuyên đang định đi lấy xe tới, trên mặt mang một nụ cười mỉa mai.

“Huyên Huyên, tìm đàn ông như vậy là tốt, đi theo làm người hầu bất cứ khi nào cần dùng thì chỉ nói một câu là được!” Có vài người lại thích như vậy, vừa có mấy đồng tiền dơ bẩn, thì bắt đầu sai bảo người khác giống như là sai bảo nô tài nhà bọn họ vậy.

Mà Tiếu Vi, nghiễm nhiên là một người như vậy. Ngoài miệng nói rất hay, nhưng mà trong lời nói lúc nào cũng đâm chọt người khác.

Rõ ràng Quý Xuyên đã bị những lời nói này chọc trúng, cho nên sắc mặt vô cùng khó coi.

Bởi vì anh ta chưa thể thuận lợi nắm được những cổ phần kia của Tiếu Bảo Bối mà thôi. Nếu như không phải như vậy thì sao anh ta phải ở chỗ này khom lưng cúi đầu để cho Tiếu Vi nhục mạ như vậy?

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!” Tiếu Huyên cũng hết sức lúng túng.

Bây giờ quan hệ của cô và Quý Xuyên như đi trên một lớp băng mỏng.

Mỗi buổi tối về nhà, dường như không hề nói chuyện. Chuyện giường chiếu, lại càng không phải nói tới.

Bất hòa với Quý Xuyên, Tiếu Huyên còn muốn tìm cơ hội để làm tiêu tan đi hiềm khích lúc trước. Giống như hôm nay, cô ta cố gắng hết sức để sắp xếp cho Quý Xuyên tới trước mặt mẹ mình, muốn cho anh một cơ hội để thể hiện, đồng thời muốn mượn cơ hội này để hòa giải.

Nhưng mà hiển nhiên, cô ta đã tìm nhầm cơ hội rồi.

Lời nói của mẹ cô ta, khiến cho sắc mặt của Quý Xuyên càng trở nên khó coi hơn.

“Mẹ cũng không nói cái gì sai mà!” Tiếu Vi cường điệu.

"..."

Quý Xuyên nghe hai mẹ con nhà này nói thầm với nhau, bàn tay nắm chìa khóa càng xiết chặt lại.

May mắn là, lúc này vừa mới ăn xong. Công nhân viên Tiếu Thị vẫn chưa về. Cho nên bộ dạng bị mẹ vợ nhục nhã của anh ta, cũng không có bao nhiêu người chứng kiến.

Nhưng mà Quý Xuyên không hề biết rằng, ở bên kia có một chiếc xe đua màu xám bạc đang dừng, có một người lặng lẽ ngồi ở trong xe, thu hết tất cả cảnh tượng vừa rồi vào trong đáy mắt.

Quý Xuyên, đây là cuộc sống mà anh mong muốn sau khi vứt bỏ vị hôn thê?

Nhưng mà, ngược lại Kiều Trác Phàm vô cùng hài lòng với kết quả này.

Có bao nhiêu hài lòng? Nhìn anh dựa vào xe, cười nham nhở tới mức nào thì sẽ biết.

Thời gian trước anh có bao nhiêu hối hận, thì bây giờ lại vui vẻ bấy nhiêu khi nhìn thấy bộ dạng của Quý Xuyên càng lúc càng trở nên thảm hại.

Nhưng Kiều Trác Phàm cũng không nghĩ tới, hôm nay ông trời lại đối xử với anh nhân từ như vậy.

Anh cũng chỉ thoáng nghĩ ở trong lòng muốn thấy Quý Xuyên thảm hại một chút, thì vừa lúc đó có một chiếc taxi dừng lại ở trước tập đoàn Tiếu Thị. Từ trên xe có một cô gái béo ú đi xuống chạy lại chỗ Quý Xuyên đang đứng cạnh hai người Tiếu Huyên và Tiếu Vi, tát lên mặt của Quý Xuyên một tát tay!

Một cái tát này, tuyệt đối là dùng hết toàn lực. Nếu không, tiếng tát tay kia sẽ không khiến cho Kiều Trác Phàm ở cách cả một con đường cũng có thể nghe thấy được. Còn nữa, vóc người của Quý Xuyên cao lớn như vậy, cũng sẽ không bị đánh tới mức lui về sau mấy bước.

“Đây là có chuyện gì xảy ra?” Hiển nhiên là Tiếu Vi cũng bị giật mình, nhưng mà chuyện ỷ thế hiếp người này, bà ta đều là nhìn người mà làm. Cô gái béo ú xông lên ở trước mặt này, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Nếu như thực sự rước họa vào thân, bà ta còn lo lắng lỡ như mình cũng bị một cái tát tay giống như Quý Xuyên!

“Đừng có lại. Nếu không cẩn thận tay của tôi tát nhầm người đấy!” Nhạc Dương trừng mắt nhìn Tiếu Vi một cái, xoa tay đi lại muốn phân cao thấp với Quý Xuyên.

“Nhạc Dương, cô bị điên rồi sao?” Khác với Tiếu Vi bị khiển trách thì liền thức thời lui ra, Tiếu Huyên lúc này lại bước tới. Dù nói thế nào đi nữa, người bị đánh cũng là chồng của cô ta, vào lúc này sao cô ta có thể ngồi nhìn mà mặc kệ được!

Mà Nhạc Dương vừa nghe thấy lời này, lập tức chuyển mũi nhọn về phía Tiếu Huyên.

“Thì ra là loại đàn bà đê tiện này sao! Tôi vốn định tính sổ với anh ta xong, thì sẽ tìm tới cô! Thì ra cô cũng đang ở đây, cũng đỡ mất công tôi phải đi tìm cô lần nữa!” Lúc vừa mới xuống xe, Nhạc Dương chỉ chú ý tới một người khiến cho cô nổi giận là Quý Xuyên.

“Nhạc Dương, cô ăn nói đàng hoàng một chút cho tôi. Tôi chọc tới cô khi nào?” Tiếu Huyên vô cùng bất mãn với việc Nhạc Dương mở miệng ra là bôi nhọ cô ta.

Đôi chân mày anh khí kia nhíu lại, giống như cô ta mới là người chính nghĩa.

Lúc này Nhạc Dương bước tới, một tay giữ lấy cằm của Tiếu Huyên.

Tiếu Huyên muốn tránh thoát, nhưng mà Nhạc Dương là người dáng người mập mạp to lớn mà sức lực cũng lớn, cho dù điểm nào, cô ta đều không phải là đối thủ của Nhạc Dương.

Dưới tình huống như thế, cô ta chỉ có thể để mặc cho Nhạc Dương bóp cằm của cô ta và quan sát cô ta.

“Cô làm cái gì vậy? Cái con nhỏ béo ú này, mau buông tay ra!” Vào lúc Quý Xuyên bị đánh Tiếu Vi có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng mà người phụ nữ điên ở trước mặt này lại chĩa mũi nhọn về phía con gái mình, cho dù như thế nào đi nữa bà ta cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mình bị đánh.

Lúc này, cuối cùng bà ta cũng nổi lên dũng khí xông lại.

Cũng chính vào lúc này, Nhạc Dương buông lỏng tay ra.

Đương nhiên, lúc này Kiều Trác Phàm nhìn tới, thì thấy là do cô gái béo ú kia cố ý. Mục đích là muốn Tiếu Vi che chở cho Tiếu Huyên, rồi tự mình làm con gái bị ngã.

Nhìn hai mẹ con bọn họ nhếch nhác ngã xuống một chỗ, Nhạc Dương phủi phủi tay.

“Tiếu Huyên, cô còn dám nói cô không trêu chọc tôi? Cô nhân lúc tôi không có ở đây, thông đồng ở cùng một chỗ với chồng chưa cưới của Bảo Bối, lại còn không biết xấu hổ lãnh giấy đăng ký kết hôn, lúc làm như vậy thì phải biết sẽ có một ngày như vậy chứ!” Lúc này, đã gần tới giờ làm việc, công nhân viên của Tiếu Thị lúc này đã cơm nước xong, từng tốp từng tốp đi vào công ty.

Bắt gặp một màn như vậy, dĩ nhiên là vây tới xem. Vở kịch hay miễn phí không xem, như vậy làm sao được?

Còn nữa, thật ra thì tất cả công nhân viên của Tiếu Thị đều hiếu kỳ, vì cái gì mà lúc trước Tiếu Bảo Bối đính hôn với Quý Xuyên, mà tới ngày kết hôn thì chú rể lại là người khác. Mấy bữa nay, trong công ty đều đồn rằng, là Tiếu Bảo Bối trật đường ray.

Nhưng mà, hôm nay bọn họ vừa nghe được, thì lúc này bọn họ mới ý thức được cái gì.

Thì ra không phải Tiếu Bảo Bối quyến rũ lên giường với đàn ông khác mới khiến cho cuộc hôn nhân không thành. Mà là Tiếu Huyên phá hư nhân duyên của người ta, mới biến thành cục diện như thế này?

“Thì ra là như vậy sao?”

“Thật sự không ngờ được!”

"..."

Mọi người vây xem xì xào bàn tán.

Khiến cho Tiếu Huyên và Tiếu Vi vô cùng nhếch nhác.

Loại người như bọn họ, mặt mũi còn lớn hơn cả trời.

Lúc này khiến cho hai người bọn họ mất mặt trước nhiều người như vậy, thì đó chính là tội ác tày trời.

“Nhạc Dương, cô không cần phải ngậm máu phun người!” Tiếu Huyên thấy người vây xem càng lúc càng nhiều, thì muốn ngụy biện.

Nhưng mà Nhạc Dương là ai chứ?

Cô là luật sư nổi tiếng. Muốn cùng cô tranh luận sao, không có cửa đâu!

“Tiếu Huyên, có gan làm mà không có gan nhận sao! Cô dám nói, trước đây cô không phải ở sau lưng của Tiếu Bảo Bối thông đồng ở cùng một chỗ với Quý Xuyên?”

“Nhạc Dương, cô đủ rồi đấy!” Quý Xuyên trì hoãn nãy giờ, cuối cùng cũng đi tới.

Đương nhiên, anh ta không chỉ đơn thuần là vì bảo vệ Tiếu Huyên. Chẳng qua là anh ta cảm thấy, trước mắt sắp mở đại hội cổ đông. Lúc này để Nhạc Dương phá hư hình tượng, đối với anh và cả Tiếu Huyên đều không ai có lợi.

Nhưng mà Quý Xuyên không biết rằng, ngay trước mặt Nhạc Dương mà bảo vệ Tiếu Huyên, thì cũng như đánh vào mặt Nhạc Dương.

Thấy Quý Xuyên cũng đi tới, Nhạc Dương không chút suy nghĩ vung một tay khác lên mặt của Quý Xuyên!

“Nhạc Dương, cái người đàn bà điên này!” Bị người ta cho ăn hai cái bạt tai, là ai thì cũng sẽ tức giận. Quý Xuyên căm tức nhìn Nhạc Dương, rất muốn vì hai dấu vết sưng đỏ trên mặt mình mà báo thù rửa hận.

Nhưng mà tất cả, trong mắt của Nhạc Dương, không coi ra cái gì cả.

“Đúng vậy, tôi là kẻ điên. Nếu không phải là kẻ điên, thì tại sao lại bị anh lừa gạt cổ phần mang danh nghĩa của Bảo Bối?” Nhạc Dương căm tức nhìn Quý Xuyên: “Quý Xuyên, làm người nếu có chút lương tâm, thì sẽ không làm giống như anh. Anh thật thất đức...”

“Không, anh không phải là thất đức!” Nhạc Dương đột nhiên sửa lời, cười lạnh: “Lương tâm của anh bị chó tha rồi. Phản bội Bảo Bối không nói, bây giờ còn muốn nuốt trọn công ty nhà bọn họ!” Diễng đáng ele quiý don.

“Ồ, thì ra tổng giám đốc Quý là người như vậy!”

“Tôi vẫn luôn cho rằng anh ta là người nhã nhặn, lại rất cố gắng...”

“Hiểu không? Đây là biết người biết mặt nhưng không biết lòng!”

"..." Công nhân viên Tiếu Thị nhỏ giọng bàn tán.

“Nhạc Dương, có lời gì thì chúng ta tới văn phòng nói chuyện!” Bị vạch trần hành vi xấu xa ở trước mặt mọi người, Quý Xuyên cũng cảm thấy có chút xấu hổ, Anh ta bước tới, muốn kéo Nhạc Dương vào công ty.

Tiếc rằng, sức lực của Nhạc Dương béo ú này rất lớn.

Quý Xuyên chộp lấy, nhưng mà một lát đã bị cô tránh thoát ra.

“Cút! Ai muốn đi tới văn phòng nói chuyện với anh? Đừng có con mẹ nó tự dát vàng lên mặt mình!” Nhạc Dương sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch của mình, sau đó lại nói: “Quý Xuyên, làm người thì không thể không có lương tâm. Bảo Bối quen anh nhiều năm như vậy, cô ấy có chỗ nào có lỗi với anh? Anh cho rằng anh không có Bảo Bối, bây giờ có thể bò tới vị trí này sao?”

Năm đó lúc Quý Xuyên và Tiếu Bảo Bối bắt đầu yêu nhau, thì anh ta cũng chỉ là một nhân viên bình thường.

Mấy năm nay một đường thăng tiến. Trừ sự xuất sắc và tài giỏi của anh ta ra, cũng không thể bỏ qua công lao của Tiếu Bảo Bối.

Điểm này, ai cũng nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng mà hình như người trong cuộc đã bị lợi ích che mờ đôi mắt.

“Nếu như anh còn một chút lương tri, thì xin hãy trả lại những gì mà ngày đó tôi đã giao cho anh!”

Chính là giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần!

Chỉ có lấy lại những thứ đó, Nhạc Dương mới có mặt mũi gặp mặt Tiếu Bảo Bối.

Nhạc Dương...” Diễng đáng ele quiý don. Quý Xuyên không vội trả lời, hiển nhiên chính là không muốn giao thứ kia ra.

Đối với đáp án này, dường như Nhạc Dương cũng đã sớm dự đoán được từ trước.

Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong!

Bây giờ, những thứ này đã nằm trong tay của Quý Xuyên, muốn anh ta giao ra trên cơ bản là không thể nào.

“Anh thật sự không chịu giao ra, vậy được rồi chúng ta gặp nhau trên tòa án!” Nếu vật này từ trên tay cô bị lấy đi, Nhạc Dương có cảm giác mình có nghĩa vụ đem nó trả lại cho Tiếu Bảo Bối.

Đương nhiên, cho tới bây giờ Nhạc Dương sẽ không để cho mình rời sân một cách vô vị.

Vào lúc bọn họ cho rằng cô muốn rời đi, thì đột nhiên cô hướng tới đầu gối của Tiếu Huyên đá một cước.

Tiếu Huyên chỉ mặc một đôi tất chân màu da, làm sao có thể là đối thủ của Nhạc Dương đi đôi giày cao gót da trâu?

Một cái đá kia, khiến cho Tiếu Huyên đau tới mức ngồi bệt xuống dưới đất.

“Cô...” Tiếu Vi rất tức giận.

Có thể không tức giận được sao?

Người phụ nữ này đánh con gái của bà ta ở trước mặt bà ta!

Nhưng mà bà ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị lời nói của cô chặn họng: “Trừng cái gì mà trừng? Còn trừng một cái nữa, có tin là tôi sẽ tẩn cho bà một trận giống như con mụ đàn bà đê tiện kia không?”

Sẽ bị tẩn, rất mất mặt!

Ý tưởng này, khiến cho Tiếu Vi chỉ có thể im lặng đứng tại chỗ!

Mà Nhạc Dương thì nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt căm tức của đám người này.

“Thật sự rất hứng thú!” Kiều Trác Phàm ở trên xe đua ở đối diện bên đường, bị nhiều người che mất tầm nhìn. Diễng đáng ele quiý don. Cũng cố ý xuống xe, lên phía trước vây xem.

Lúc Nhạc Dương đi gần tới chỗ của anh, Kiều Trác Phàm không chút keo kiệt tán thưởng: “Cô bé mập, tính cách không tệ, tôi thích!”

Giọng nói này, giống như một cơn gió mùa hè thoáng thổi qua ruộng lúa thấm vào ruột gan. Lúc này mới hấp dẫn ánh mắt của Nhạc Dương.

Tướng mạo của người đàn ông này không tệ, đôi mắt mỉm cười, ngũ quan xuất chúng. Trên người không mang theo những logo quần áo xa hoa đắt tiền giống như Quý Xuyên, nhưng mà lại thể hiện ra khí chất tao nhã. Khẽ cười một tiếng, đã bỏ xa Quý Xuyên cả mấy con phố lớn.

Không, không chỉ là Quý Xuyên.

Ngay cả Nhạc Dương vẫn luôn cảm thấy Diệp Tử Hi cực kỳ anh tuấn, thì cũng không cùng đẳng cấp với anh.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Dương và Kiều Trác Phàm gặp mặt.

Ấn tượng của anh đối với Nhạc Dương không tệ, nếu như không phải trong lòng đã ngưỡng mộ Diệp Tử Hi lâu rồi, thì cô sẽ theo đuổi anh.

Cũng chính vì nghĩ tới Diệp Tử Hi, Nhạc Dương lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy. “Anh đẹp trai, mặc dù anh nhìn cũng không tệ, nhưng mà tôi cũng không cho phép anh tùy tiện thích tôi! Bởi vì, tôi đã có người trong lòng!”

Bởi vì cả đời này cô đã nhận định đó là tình cảm chân thành, cho nên cho tới bây giờ Nhạc Dương không hề lãng phí một chút thời gian nào trên người những người đàn ông khác.

Giống như vậy, cô cũng không cho phép những người đàn ông khác lãng phí thời gian ở trên người của cô.

Đây chính là Nhạc Dương.

Một khi yêu người nào đó, sẽ dũng cảm tiến tới, tuyệt đối không nhìn xung quanh!

Bỏ lại một câu nói như vậy, Nhạc Dương chặn một chiếc taxi rồi rời đi, để lại vẻ mặt tán thưởng của Kiều Trác Phàm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status