Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 57-6: Xong rồi, cậu đã bị lừa gạt lấy chồng rồi! (6)


Editor: Táo đỏ phố núi

“Kiều thiếu, tối qua ngủ không ngon à?” Ngày hôm sau, Kiều Trác Phàm tới tầng trên cùng của Đế Phàm, Anna liền đem những tài liệu cần phải xử lý đi vào.

Lúc nhìn tới gương mặt đẹp trai của Kiều Trác Phàm, thì rõ ràng Anna đã bị dọa hết hồn.

Cô và Kiều Trác Phàm đã quen biết nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy như thế này của Kiều Trác Phàm.

Nhớ ngày đó, lúc anh đi theo Duật Tiểu Gia đến nói với bác trai xin huấn luyện ma quỷ kia. Vài ngày liên tục không ngủ, Anna cũng chưa từng thấy Kiều Trác Phàm biến thành bộ dạng như thế này!

Nhưng mà hôm nay, Kiều Trác Phàm như thế này là sao?

Tại sao nhìn giống như bị ép khô vậy?

“Mau pha cho tôi ly cà phê đi!” Kiều Trác Phàm khẽ xoa đầu, lẩm bẩm một tiếng.

“Cà phê của anh đây!” Hiệu suất làm việc của Anna rất cao.

Chỉ một lát sau, một ly cà phê nóng hổi đã ở trước mặt của Kiều Trác Phàm.

“Kiều thiếu, nói nhanh một tiếng, có phải là tối qua anh bị ép khô hay không?”

Thành thật mà nói, Anna được di truyền tất cả cái đẹp của Lăng Nhị Gia. Không cần phải giả bộ, đã thực sự là một nữ thần đúng nghĩa.

Nhưng mà đồng thời, cô cũng di truyền cả sự nhiệt tình bỉ ổi kia của mẹ mình.

Bây giờ, một cô gái chưa lấy chồng, lại có thể nói chuyện với một người đàn ông đã có vợ chuyện vợ chồng nhà người ta?

Hơn nữa, vẻ mặt lại còn tươi cười bỉ ổi như vậy, là vì cái gì?

“Này, cô đừng có nói lung tung!” Kiều đại gia cũng chưa luyện được da mặt dày như Anna.

Đừng tưởng rằng, da mặt ai cũng dày như bà cô Anna kia, trải qua biết bao nhiêu lễ rửa tội, không đao thương nào xâm phạm được?

Hơn nữa, Kiều Trác Phàm anh dù lớn như vậy rồi, nhưng mà chỉ mới đùa giỡn lưu manh với Tiếu Bảo Bối có một lần.

Còn những chuyện khác, anh thật sự chưa từng làm qua.

So với Anna, người này mỗi ngày đều chấm mút trên người của Duật Tiểu gia, thì làm sao anh so được? “Tôi cảm thấy tôi nói không sai một chút nào cả! Anh xem anh kìa, mặt đỏ giống y như mông khỉ vậy!”

Không hổ là con gái một của của Lăng Nhị Gia, dù tướng mạo là con gái, nhưng mở miệng đóng miệng đều là những lời mạnh mẽ khắc sâu vào tâm trí người ta.

“Mặt tôi làm gì mà đỏ như mông khỉ được?” Kiều Thiếu đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

“Điều này anh không cần ngụy biện. Đúng rồi, vừa rồi tôi định vào đây để nói với anh một chuyện, vào tuần sau, bên Tiếu Thị có tổ chức bữa tiệc rượu hàng năm. Anh thân là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Phàm, nên được mời!” Anna đưa lên một tấm thiệp mời, còn thuận tiện đưa cái gương nhỏ mà cô mang theo ra.

“Cái này...”

“Tôi muốn cho anh xem một chút mông khỉ nó như thế nào!” Bỏ lại lời này xong, đại tiểu thư Anna bỏ chạy.

“Cô...” Kiều đại thiếu vốn muốn ném cái gương nhỏ này đi, nhưng cuối cùng lại thu tay lại.

Không phải bởi vì thương tiếc cho Anna, người phụ nữ này có cái gì tốt mà thương tiếc?

Nguyên nhân mà Kiều Trác Phàm thu tay lại, đơn giản là chỉ muốn chứng minh mình không có đỏ mặt.

Nhưng chính vì anh cầm lấy cái gương nhỏ của Anna nên mới phát hiện, mặt của mình đúng là không khác gì so với mông khỉ.

Tiếu Bảo Bối ơi là Tiếu Bảo Bối, đến cùng thì em có ma lực gì đây?

Có thể làm cho bản thiếu đây không hề làm chuyện gì, lại lộ ra vẻ mặt giống như chuyện gì cũng đều làm cả rồi?

“Mặt ửng hồng như hoa đào, đôi mắt mang theo sự xấu hổ! Thành thật khai báo, tối qua có phải đi ra ngoài ăn chơi phóng đãng không hả?”

Nhạc Dương rất thích nhiều chuyện, đó là bản chất của cô ấy.

Tiếu Bảo Bối luôn hiểu rõ điều này.

Nhưng Tiếu Bảo Bối không ngờ được, bản lãnh nhiều chuyện gần đây lại phát triển tới mức độ này.

Ngày đó nhiều chuyện không thành, ngày hôm nay trực tiếp đuổi tới phòng làm việc của cô.

“Làm gì có ăn chơi phóng đãng!” Tiếu Bảo Bối muốn thanh minh chút gì đó, nhưng vừa nghĩ tới chuyện sáng nay lúc rời giường sớm, không cẩn thận nhìn thấy bộ dạng nhô cao như cái lều của Kiều Trác Phàm, vẻ mặt cô liền mất tự nhiên.

“Còn nói không phải ăn chơi trác táng? Vẻ mặt phóng đãng như thế này, lừa gạt được ai chứ?”

Nhạc Dương giống như xã hội đen, trực tiếp đẩy Tiếu Bảo Bối ngồi xuống ghế, rồi khí thế hiên ngang ngồi xuống. Rất có tư thái nghiêm hình bức cung đối với Tiếu Bảo Bối.

“...” Tiếu Bảo Bối quyết định không trả lời. Thanh minh với một người có bảng vàng luật sư, chính là tự tìm khổ vào người! Điểm này, Tiếu Bảo Bối vẫn có chút tự hiểu.

“Được rồi, không hỏi cậu nữa là được chứ gì! Hôm nay mình tới tìm cậu là muốn phần hiệp nghị ủy thác, sau đó muốn nói một chuyện với cậu.”

Nhạc Dương lấy ra một phần tài liệu viết chằng chịt văn tự gì đó, phía trên cùng còn ghi ba chữ ‘Thư ủy thác’.

Cái này vừa nhìn thì Tiếu Bảo Bối cũng biết, cái này mấy ngày trước Nhạc Dương đã nói qua với cô, muốn bảo cô ký tên lên đó.

Nghe nói có vật như vậy, thì Nhạc Dương liền có thể giúp cô lấy lại những cổ phần mà Quý Xuyên đã lừa đảo chiếm đoạt đi.

Quá trình cụ thể, Tiếu Bảo Bối không hiểu.

Nhưng cô biết rõ, Nhạc Dương sẽ không lừa gạt mình.

Nhận lấy tập tài liệu, Tiếu Bảo Bối cũng không thèm nhìn, liền trực tiếp ký tên của mình lên.

“Còn có chuyện gì nữa?” Đưa lại tài liệu đã ký tên cho Nhạc Dương xong, Tiếu Bảo Bối lại hỏi.

“Tiếu Bảo Bối, mình muốn hỏi cậu một chút, cậu và Quý Xuyên đã không thành, vậy Diêm Soái...”

Lúc Nhạc Dương nhắc tới cái tên này, khiến cho cả người của Tiếu Bảo Bối cứng ngắc lại.

Diêm Soái...

Cái tên này, đã thoát ly khỏi cuộc sống của Tiếu Bảo Bối được ba năm.

Trên thực tế, Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương cùng với Diêm Soái và Diệp Tử Hi, mấy người bọn họ đều là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Khi đó, bọn họ còn đi học chung một trường.

Diêm Soái và Diệp Tử Hi thì học cùng một lớp. Tiếu Bảo Bối và Nhạc Dương học sau bọn họ hai lớp.

Nhưng khi đó, mặc kệ nhà trường tổ chức hoạt động gì, thì mấy người bọn họ sẽ ở cùng với nhau.

Năm tháng thanh xuân, bốn người bọn họ luôn cùng trải qua với nhau.

Một quãng thời gian kia, Tiếu Bảo Bối đã cho rằng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Diêm Soái trở thành người cấm kỵ của mấy người bọn họ.

Có lẽ, là từ lần Diêm Soái say rượu kia, cũng có lẽ là từ lần Diêm Soái phát hiện ra Tiếu Bảo Bối có cảm tình với Quý Xuyên...

Có lẽ phát hiện ra bọn Tiếu Bảo Bối đề phòng với anh, nên Diêm Soái ra đi.

Năm đó, là vào thời điểm Tiếu Bảo Bối đang học đại học năm hai.

Diêm Soái lấy lí do là trong nhà muốn đưa anh đi du học, đi triệt để, sạch sẽ luôn.

Ngay cả cơ hội nói lời từ biệt, cũng chưa từng lưu lại cho Tiếu Bảo Bối.

Có thể vì muốn trốn tránh, cũng có thể là vì tức giận, từ đó về sau Tiếu Bảo Bối cũng không nhắc tới cái tên này nữa.

Cho nên, lúc Nhạc Dương nhắc tới tên của anh, Tiếu Bảo Bối mới có thể đánh đổ ly cà phê.

Thực ra, Nhạc Dương chỉ nghĩ, nếu như Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên đã chia tay rồi, thì Diêm Soái kia có phải là có cơ hội hay không?

Dù sao thì những năm kia Nhạc Dương cũng thấy được Diêm Soái rất nghiêm túc đối với Tiếu Bảo Bối.

Đã có lần cô còn cho rằng, Diêm Soái và Tiếu Bảo Bối sẽ đi đến cuối cùng.

Quý Xuyên đối tốt với Tiếu Bảo Bối, còn không bằng một phần ngàn của Diêm Soái?

Nhưng mà Nhạc Dương chưa từng nghĩ tới kết quả là Diêm Soái bỏ đi không thèm nói tiếng nào.

Mà bắt đầu từ ngày đó, Tiếu Bảo Bối cũng không hề nhắc tới tên của người này nữa.

Giống như bây giờ...

“Nhạc Dương, người kia đã đi rồi.”

“Bảo Bối...” Nhạc Dương không ngờ được, một lần nữa nhắc tới Diêm Soái, thì phản ứng của Tiếu Bảo Bối lại như thế này.

“Nhạc Dương, mình đã kết hôn!”

“Mình biết chứ! Nhưng không phải cậu đã nói, Quý Xuyên phản bội, ở sau lưng cậu bí mật lãnh giấy đăng ký kết hôn với Tiếu Huyên bỉ ổi kia rồi sao!”

Lúc Nhạc Dương tức giận nói ra những điều này, đột nhiên Tiếu Bảo Bối ý thức được, hình như Nhạc Dương không biết chú rể đã được đổi tại hiện trường hôn lễ.

“Tiếu Bảo Bối, Quý Xuyên là loại người hèn hạ, không đáng để cậu để tâm vì anh ta như vậy!” Nhạc Dương không còn cợt nhả giống như bình thường nữa, mà là chăm chú nhìn Tiếu Bảo Bối.

Mặc dù cô biết rõ, lúc trước Tiếu Bảo Bối đối với Quý Xuyên là nghiêm túc, cũng giống như cô liều mạng yêu thích Diệp Tử Hi vậy.

Nhưng cô vẫn khuyên Tiếu Bảo Bối hãy vứt bỏ Quý Xuyên, bởi vì người ngoài cuộc như cô đã nhìn thấu Quý Xuyên đã gây nên bao nhiêu tổn thương cho Tiếu Bảo Bối.

Nhạc Dương thật lòng hy vọng người bạn thân của mình có thể có được hạnh phúc, nhưng lại quên mất bản thân mình đã hãm sâu vào một người như thế nào.

Nhiều năm như vậy, đã có biết bao nhiêu người khuyên bảo cô, Diệp Tử Hi không thích hợp với cô.

Nhưng có lần nào cô nghe lọt tai?

Nhưng mà, Nhạc Dương không ngờ được, lúc này đây Tiếu Bảo Bối đã thực sự thoát khỏi vũng bùn.

Bởi vì Tiếu Bảo Bối nói với cô: “Nhạc Dương, mình thực sự đã kết hôn! Nhưng đối tượng, không phải là Quý Xuyên!”

Nhìn bộ dạng Nhạc Dương vì quá kinh ngạc mà không khép miệng lại được, Tiếu Bảo Bối đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra với mình trong khoảng thời gian này nói ra với Nhạc Dương, trong lúc cấp bách cô đã cầu xin Kiều Trác Phàm giúp mình, trở thành chú rể trong buổi hôn lễ, đến cuối cùng lại phát hiện hai người cầm giấy đăng ký kết hôn thật.

Xét thấy bản thân mình còn chưa hiểu rõ Kiều Trác Phàm, cũng chưa biết nội tình của Kiều Trác Phàm, nên đối với chuyện này Tiếu Bảo Bối cũng không nói chi tiết.



“Tiếu Bảo Bối, không phải cậu lại muốn nói giỡn với mình chứ?”

Cho tới khi nghe Tiếu Bảo Bối kể hết một lượt xong, Nhạc Dương vẫn ở trạng thái không thể tin được.

Móng vuốt béo múp míp của Nhạc Dương hung hăng nhéo lên mặt của Tiếu Bảo Bối, khiến cho Tiếu Bảo Bối đau tới mức trợn mắt nhe răng ra.

“Đau không?”

“Vậy cậu để cho mình nhéo thử xem có đau không!” Tiếu Bảo Bối xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của mình, vẻ mặt bất bình nhìn chằm chằm Nhạc Dương.

“Ôi mẹ nó, là thật không phải nằm mơ!”

“Người ta không hề lừa cậu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đau, Tiếu Bảo Bối cảm thấy bực mình. Nếu là Kiều Trác Phàm, chắc chắn sẽ không nhéo cô. Người đàn ông kia, chỉ uy hiếp muốn lột hết đồ của cô. Nghĩ tới đây, một lần nữa không hiểu sao Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy ngượng ngùng.

“Nhưng Tiếu Bảo Bối, cậu có biết cậu đem bán bản thân như vậy, vô cùng không đáng không?” Nhạc Dương nói.

“Như thế nào gọi là đem bán?” Lúc bắt đầu hôn lễ Tiếu Bảo Bối cũng hơi nghi ngờ, nhưng mà kết quả không sai mà.

Nhạc Dương nhìn vẻ mặt mơ hồ của con nhỏ ngốc nghếch kia, đột nhiên ôm trán nói: “Vậy cậu nói đi, anh ta đưa cho cậu bao nhiêu sính lễ?”

Bây giờ nam nữ kết hôn, không phải bình thường đều muốn nhà muốn xe sao?

Tiếu Bảo Bối bị Nhạc Dương hỏi như vậy, nhất thời ngẩn người ra.

Đúng nhỉ!

Cô và Kiều Trác Phàm kết hôn, hình như không hề có sính lễ gì cả!

“Xong rồi, con nhóc này khẳng định là bị lừa cưới rồi!” Nhạc Dương cũng mặc kệ ‘Kiều Trác Phàm’ trong miệng của Tiếu Bảo Bối, có phải là cùng một người với tổng giám đốc ‘Kiều Trác Phàm’ của tập đoàn Đế Phàm nổi danh hay không. Chỉ bằng việc hoàn toàn không có sính lễ, Nhạc Dương liền có ấn tượng cực kỳ không tốt với người đàn ông này.

“Hình như là như vậy...” Đối với tâm tình oán giận của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối gãi gãi đầu, bộ dạng có chút đần độn.

Điều này khiến cho Nhạc Dương làm ra bộ dạng vô lực muốn hỏi ông trời
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status