Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 76-4: Kiều Trác Phàm, anh đang xấu hổ kìa! (4)


Editor: Táo đỏ phố núi

Lúc rời đi, cô ta đã đóng cửa phòng làm việc của anh ta thật mạnh.

Điều này khiến cho những nhân viên đang làm việc ở gần đó đều nhìn về chỗ hẻo lánh này, xì xào bàn tán.

Mà điều này khiến cho Quý Xuyên có chút thay đổi trở nên mất bình tĩnh.

Đột nhiên, anh ta đưa tay gạt đi mấy văn kiện mà vừa rồi Tiếu Huyên đặt ở trên bàn, quét tất cả xuống dưới đất.

Văn kiện bị quét xuống, những tờ giấy lập tức bay tứ tung.

Có thể nói cả phòng làm việc trở nên vô cùng ngổn ngang.

Nhưng mà có thứ còn ngổn ngang hơn cả phòng làm việc này chính là lòng của Quý Xuyên

Thực sự anh ta cũng không biết mình bị làm sao.

Theo lý thuyết, Tiếu Huyên đã rời đi được mấy ngày, giữa bọn họ cũng nên tỉnh táo lại mới đúng.

Nhưng mà bởi vì mỗi ngày anh ta đều không nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, nên tính tình càng ngày càng không tốt.

Khát vọng nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, cái suy nghĩ này giống như là một hạt mầm, đâm chồi mọc rễ ở trong lòng của Quý Xuyên.

Vì muốn nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, thậm chí anh ta còn thuê thám tử tư tìm chỗ ở hiện tại của Tiếu Bảo Bối.

Mấy ngày nay, mỗi ngày sau khi tan sở anh ta đều trực tiếp lái xe đi quanh quẩn xung quanh địa chỉ mà thám tử tư đã cung cấp cho anh ta. Chỉ vì muốn gặp mặt Tiếu Bảo Bối một lần.

Nhưng mà không biết tại sao, mấy ngày nay Tiếu Bảo Bối giống như là biến mất vậy.

Mặc kệ cho anh ta tìm như thế nào đi nữa, thì cũng không gặp được cô.

Đây cũng chính là điều khó khăn nhất mà Quý Xuyên phải vượt qua.

Cho nên ngay cả chuyện ứng phó với Tiếu Huyên anh ta cũng không làm tốt được.

Nhìn giấy tờ lả tả dưới đất, Quý Xuyên thống khổ gãi gãi mái tóc mà sáng sớm nay trước khi ra khỏi nhà anh ta đã chải chuốt tỉ mỉ.

Nhưng mà tất cả những điều này dường như không thể khiến cho anh ta bớt thống khổ hơn. Điều bây giờ anh ta có thể làm đó chính là gào thét ở trong lòng: Tiếu Bảo Bối, đến cùng thì em đang ở chỗ nào...

- - Đường phân cách - -

“Cha ơi, cha ơi, mau ra đón tiếp Bảo Bối như hoa như ngọc của cha về nhà nào!”

Lần này Tiếu Bảo Bối về đến nhà, thì giống như cá được quay trở lại với nước, miễn bàn là có bao nhiêu vui vẻ.

Vẫn giống như trước đây, vừa về tới nhà thì cô liền đá hai cái, hai chiếc giày một trái một phải bay sang một bên.

Nhưng mà người phụ nữ nào đó cũng không thèm quay đầu lại nhìn xem giày đã được đặt vào đúng vị trí chưa, mà vội vã chạy vào bên trong.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối cảm thấy lần này về nhà dường như có chỗ nào đó đã thay đổi.

Cụ thể là chỗ nào thì nhất thời Tiếu Bảo Bối không nói ra chính xác được!

“Trở về rồi à? Cơm trưa cha đã làm xong rồi.” Giọng nói của Tiếu Đằng từ trong bếp vọng ra.

Tiếu Bảo Bối cũng chẳng quan tâm đi nghiên cứu xem trong nhà có chỗ nào thay đổi, mà vội vã đi về phía cha mình ở trong bếp.

“Cha à, cha nhớ con muốn chết đúng không!” Nghe được lời này của cô, Kiều Trác Phàm đi ở phía sau không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ.

Được rồi, nếu không phải nhìn thấy thái độ vui vẻ nhiệt tình quá mức của Tiếu Bảo Bối ở trước mặt Tiếu Đằng, thì anh cũng không biết là cô lại tự kỷ như vậy.

“Đúng vậy, đúng vậy, cái con bé này cha nhớ con sắp chết rồi đây!” So với Kiều Trác Phàm, thì phản ứng của Tiếu Đằng ngược lại lại lạnh nhạt hơn nhiều. Nhìn thấy cô nhóc này đang nhảy về phía mình, ông liền giang tay ra, vững vàng đỡ lấy cô rồi lại nói như vậy.

Đứa nhỏ này ông đã nuôi hai mươi năm rồi! Đến cùng thì tính tình của con bé như thế nào, người làm cha như ông còn có thể không hiểu hay sao?

“Cha, hôm nay cha làm món ngon gì vậy? Con thử xem có ngon không giúp cha nhé!” Sau khi bổ nhào vào lòng của Tiếu Đằng, cô lại bắt đầu líu ríu nói.

Nghe thấy lời này của cô, Kiều Trác Phàm liền biết, mấy ngày nay ở bệnh viện sợ là đã thật sự khiến cho cô trở nên tham ăn hơn.

Vừa mới vào cửa, cô lại bắt đầu đi tìm đồ ăn khắp nơi!

“Làm món cá chép và thịt kho tàu mà con thích nhất, còn có cả măng nấu đông... Đúng rồi, con phải rửa tay đã!”

Tiếu Đằng nhìn cái miệng nhỏ đang nhai nhóp nhép của cô chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

Nhưng mà trong ánh mắt kia của ông tràn đầy vẻ cưng chiều.

“Ăn ngon! Ăn ngon!”

Bên này Tiếu Đằng vẫn chưa nói hết, thì Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh đã dùng tay cầm một miếng thịt kho bỏ vào trong miệng rồi, vẻ mặt còn rất hưởng thụ.

“Cái con bé này...” Nhìn biểu hiện của con gái, Tiếu Đằng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó, Tiếu Đằng tiến lên chào hỏi Kiều Trác Phàm: “Trác Phàm, đến bên đó ngồi trước đi. Hai ngày nay người bên sửa nhà đã tới, ngày hôm qua mới sửa sang xong!”

“Cha, không sao đâu ạ! Chờ hai ngày nữa con lại kêu người tới quét dọn, không cần ngài phải tự mình làm đâu!” Kiều Trác Phàm và Tiếu Đằng ngồi xuống ghế sofa, hai người bắt đầu trò chuyện.

Tiếu Bảo Bối vốn đang ở trong bếp ăn đồ ăn, nhưng mà lỗ tai của cô lại nghe được một chút tin tức, trong miệng vẫn ngậm một miếng thịt liền chạy ra.

“Người bên sửa nhà đã tới? Không trách được, hôm nay con cảm thấy trong nhà mình có chỗ nào đó không giống mọi khi!” Miệng của Tiếu Bảo Bối vừa nhai đồ ăn vừa nói chuyện với bọn họ.

Bởi vì như vậy nên giọng nói của cô có chút không rõ ràng.

“Bảo Bối, con nuốt đồ ăn xong rồi hãy nói, nếu không sẽ bị nghẹn!” Tiếu Đằng nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì dặn dò.

Dù gì thì đây cũng đang ở trước mặt con rể nhà bọn họ có phải không?

Tiếu Đằng cũng thật sự đau tim vì con gái nhà mình.

“Không sao, không sao!” Cô nói xong lại cầm lấy miếng thịt ở trên tay của mình bỏ vào trong miệng.

Nhưng mà vừa lúc đó, ánh mắt của Tiếu Đằng như nhìn thấy cái gì, một giây sau ông liền đứng lên, vội vàng đi lại phía Tiếu Bảo Bối.

Vào lúc Tiếu Bảo Bối ném miếng thịt vào trong miệng thì Tiếu Đằng đột nhiên cầm lấy bàn tay của cô.

"Đây rốt cuộc là thế nào?"

Lúc này Tiếu Đằng bắt được tay trái của Tiếu Bảo Bối.

Bởi vì ông hơi dùng sức một chút, khiến cho cổ tay của Tiếu Bảo Bối hơi đau.

Bởi như vậy nên miếng thịt mà cô cầm cũng bị rơi xuống dưới đất.

Miếng thịt sắp vào trong miệng rồi vậy mà còn bị rớt mất? Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào miếng thịt bóng loáng rơi ở dưới đất, ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối.

Nhưng mà sau khi nghe thấy lời nói của Tiếu Đằng, thì Tiếu Bảo Bối không thể không thu lại ánh mắt từ trên miếng thịt kia về, rồi ánh mắt rơi trên người của Tiếu Đằng.

“Cha...” Trong chớp mắt ngẩng đầu lên, đột nhiên Tiếu Bảo Bối phát hiện trong mắt cha mình tràn đầy lửa giận, mà gân xanh trên trán ông cũng vì vậy là nhô ra. Đó là dấu hiệu báo trước sự nổi giận của Tiếu Đằng.

Tại sao cha cô lại đột nhiên tức giận như vậy?

Trong lúc nhất thời Tiếu Bảo Bối cũng khó có thể hồi phục lại tinh thần.

Nhưng mà mới đầu cô còn cho rằng cha cô tức giận vì cô đã ăn trộm mấy miếng thịt, nhưng mà lúc thuận theo ánh mắt của Tiếu Đằng thấy ông đang nhìn miếng băng gạc đang quấn ở tay mình, thì mới lập tức hiểu ra đến cùng thì cha cô tức giận vì điều gì.

Trước đây, có đôi khi cha cô vì bận việc của công ty, chỉ có thể để cô ở nhà một mình, kêu bảo mẫu chăm sóc.

Khi đó, trên người của cô nếu có chỗ nào đụng bị thương một chút, thì Tiếu Đằng đều nổi giận một trận với bảo mẫu.

Chứ đừng nói chi lúc này bàn tay của cô quấn một lớp băng gạc dày đặc như vậy.

Lúc này giọng nói của Tiếu Đằng hơi lớn một chút.

Toàn bộ căn nhà lớn của nhà họ Tiếu đều vang vọng tiếng rống giận của ông.

Mà Tiếu Bảo Bối rõ ràng, tiếng rống giận này của ông là rống lên với Kiều Trác Phàm.

Bởi vì, Tiếu Bảo Bối phát hiện ánh mắt của cha cô đang nhìn Kiều Trác Phàm. Còn nữa, cha của cô sẽ không nỡ lòng nào nổi giận với cô.

“Cha à, chuyện này không phải là...” Đó không phải là lỗi của Kiều Trác Phàm.

Tiếu Bảo Bối thấy cha tức giận với Kiều Trác Phàm, vội vàng muốn giải thích điều gì đó giúp cho Kiều Trác Phàm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status