Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 79-2: Kiều Trác Phàm, không được rời khỏi em (2)


Editor: Táo đỏ phố núi

Nhưng mà ngày hôm nay sau khi Tiếu Bảo Bối đi từ phòng tắm đi ra, thì thấy căn phòng này vô cùng yên tĩnh.

Con sói xám Kiều Trác Phàm cũng không thấy bóng dáng đâu.

“Lạ thật, Kiều Trác Phàm đi đâu rồi?” Đối với căn phòng trống rỗng, Tiếu Bảo Bối gãi gãi đầu. Diễng đáng ele quiý don.

Bởi vì biết cô có chứng sợ hãi giam cầm nên bình thường lúc cô tắm rửa thì Kiều Trác Phàm vẫn sẽ ở trong căn phòng này. Đề phòng những lúc mất điện đột xuất sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay.

Nhưng mà ngày hôm nay tại sao người đàn ông này lại yên tâm về cô như vậy?

Hay là anh có chuyện gì gấp?

Lúc Tiếu Bảo Bối đang ôm đầu suy nghĩ ở trong phòng, thì dưới đại sảnh xuất hiện một bóng dáng thon dài.

Sau đó, ở chỗ tủ âm tường xuất hiện tiếng động kêu loạt xoạt.

“Lạ thật, mình nhớ là để ở đây mà!”

Kiều Trác Phàm đáng lẽ ra giờ này phải ở trong phòng nhưng mà lại đứng ở trong đại sảnh. Trên tay của anh còn cầm theo một cái hộp. Trên bề mặt còn có ký hiệu là một chữ thập màu đỏ.

Vừa nhìn cũng biết là hòm thuốc.

Nhưng mà người đàn ông lục lọi một lúc lâu, mà vẫn không tìm được thứ mình muốn.

Không biết là do vội vàng hay là bởi vì thân thể của anh không thoải mái, mà trên trán của anh đổ rất nhiều mồ hôi.

Mà từ sắc mặt tái nhợt của anh thì cũng nhìn ra được chính là vế sau.

Cũng vào lúc này sau khi có một loạt tiếng động nho nhỏ vang lên, cuối cùng trên lầu đi xuống một người. Mà tay của người kia, đang nắm chặt lại. Hiển nhiên là trên tay của bà đang cầm thứ gì đó.

“Con đang tìm cái gì?” Giọng nói của Thẩm Niệm Cẩm vang lên, khiến cho tay của Kiều Trác Phàm đang tìm kiếm đồ chợt dừng lại.

“Hơn nửa đêm dì không ở trong phòng của mình, đừng đi ra ngoài dọa chết con!” Kiều Trác Phàm chỉ liếc nhìn bà một cái, sau đó lại vội vàng tìm kiếm trong đống chai chai lọ lọ kia thứ mà mình muốn tìm.

“Nhìn này, đây chính là thứ con cần tìm đúng không!” Thẩm Niệm Cẩm giống như không hài lòng với thái độ của Kiều Trác Phàm, vừa nói ra khỏi miệng liền hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó bà đưa món đồ nhỏ ở trong tay mình ra.

Món đồ nhỏ kia được đóng gói trong cái lọ có màu trắng, dưới tác động của tay nó phát ra tiếng động nho nhỏ.

Mà tiếng động này khiến cho Kiều Trác Phàm đang tìm đồ trong họp thuốc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

“Dì lấy cái này đi khi nào? Hại con tìm nó rất cực khổ!” Kiều Trác Phàm vừa nói vừa đi về phía của Thẩm Niệm Cẩm.

Lúc này gương mặt của Kiều Trác Phàm mặc dù không có thay đổi gì lớn nhưng mà Thẩm Niệm Cẩm có thể đọc ra được sự khó chịu của anh từ bước chân đi của anh.

Mặc dù hai người vẫn hay so tài với nhau, nhưng mà dù sao thì Thẩm Niệm Cẩm cũng là trưởng bối của Kiều Trác Phàm. Nhìn bộ dạng bị bệnh của anh, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Rất đau sao?”

“Vâng! Nhưng mà vẫn có thể nhịn được...” Mặc dù trên trán của anh đầy mồ hôi nhưng mà trên mặt của anh vẫn không có chút khác thường nào.

Thật ra thì đứa nhỏ Kiều Trác Phàm này từ trước đến giờ vẫn rất giỏi nhịn.

Trước đây lúc bệnh suyễn hết sức nghiêm trọng, cả người của anh gầy như bộ xương khô. Nhưng mà khi đó bọn họ cũng chưa từng thấy đứa nhỏ này than vãn điều gì.

Nhìn anh như vậy đột nhiên Thẩm Niệm Cẩm cảm thấy hết sức đau đầu.

Căn bản bà không ngờ được bản thân mình nấu đồ ăn lại gây ra phiền phức lớn như vậy.

Nếu như Kiều Trác Phàm thực sự có vấn đề gì, đến lúc đó thì chị của bà chắc chắn sẽ không buông tha cho Thẩm Niệm Cẩm bà. Mặc dù tất cả những điều này không phải do bà khởi xướng mà là Tiếu Bảo Bối...

“Cái thằng nhóc thúi con đó, không có chuyện gì sao phải thể hiện bằng cách ăn mấy thứ dầu mỡ đó chứ? Cũng không phải không biết tình hình sức khỏe của bản thân, tại sao còn khiến cho người khác không yên tâm như vậy chứ?” Nhìn đôi môi mỏng khẽ nhếch của anh, giống như là đang phải chịu một nỗi đau rất lớn, Thẩm Niệm Cẩm rất tức giận. Vươn tay ra đánh một cái lên đầu vai của Kiều Trác Phàm.

“Dì có thể có bộ dạng của một người lớn một chút được không? Không thấy là con đang khó chịu hay sao mà còn đánh người?”

Kiều Trác Phàm liếc Thẩm Niệm Cẩm một cái, vẻ mặt không phục.

Thực ra, Thẩm Niệm Cẩm chính là đứa con gái nhỏ nhất của ông ngoại Kiều Trác Phàm, cũng là đứa con gái mà ông sinh khi đã già. So với Kiều Trác Phàm, cũng chỉ lớn hơn mười mấy tuổi. Ở nhà họ Thẩm bà được cưng chiều nhất. Cho nên sự nghiệp kinh doanh của đại gia tộc đều để lại cho bà thừa kế.

Nhưng mà mấy đứa con nhà họ Thẩm không có bao nhiêu ham muốn đối với xí nghiệp của gia tộc, đối với sự nghiệp kinh doanh của đại gia tộc mà Thẩm Niệm Cẩm mới thừa kế, bọn họ cũng không có nửa câu oán hận, bởi vì mỗi người bọn họ đều có sự nghiệp yêu thích của bản thân.

Mà Thẩm Niệm Cẩm thì sợ là cũng chính là người không thích xí nghiệp gia tộc nhất trong đám người kia. Cho nên kể từ khi bà phải thừa kế xí nghiệp gia tộc, bà liền trực tiếp quăng những thứ này lại cho Kiều Trác Phàm.

Cũng bắt đầu từ đó hai người này vừa thấy mặt là ầm ĩ. Từ nhỏ Thẩm Niệm Cẩm đã được nhà họ Thẩm bảo vệ rất kỹ, cho nên tâm lý đoán chừng còn không có chững chạc được như Kiều Trác Phàm. Cho nên mỗi lần Kiều Trác Phàm đều cảm thấy, Thẩm Niệm Cẩm không có bộ dạng của người lớn.

“Cái thằng nhóc thúi nhà con còn dám mạnh miệng nữa?”

Thẩm Niệm Cẩm lẩm bẩm nói thầm.

Lúc Tiếu Bảo Bối từ trên lầu đi xuống thì vừa vặn bắt gặp một màn như vậy.

Đèn trong đại sảnh đều bật lên, Kiều Trác Phàm và Thẩm Niệm Cẩm đang đứng ở cửa không biết ầm ĩ cái gì.

Tiếu Bảo Bối vốn muốn trốn như con mèo, để nghe lén xem bọn họ có phải cãi nhau vì cô không. Nhưng mà suy nghĩ thì rất là hoàn hảo, nhưng mà thực tế lại không được như vậy.

Tiếu Bảo Bối cho rằng cô đã trốn được giống như một con mèo rồi sẽ rất khó bị người khác phát hiện ra. Không ngờ cái mông của cô nhô ra, từ góc độ của Kiều Trác Phàm nhìn sang thì thấy cái mông của cô đang nhô ra về phía bọn họ.

Nhìn thấy điều này, vẻ mặt Kiều Trác Phàm trở nên cứng đờ.

Thẩm Niệm Cẩm cũng nhanh chóng nhận ra điều này, thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang cũng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Cảnh tượng như vậy cũng khiến cho Thẩm Niệm Cẩm có chút run rẩy.

Mà Tiếu Bảo Bối phát hiện thấy hai người không nói chuyện nữa mà đều yên tĩnh lại, lập tức lặng lẽ ngẩng đầu lên, định xem một chút xem tại sao phía dưới lại đột nhiên yên tĩnh lại.

Nhưng mà vừa mới ngẩng đầu lên thì Tiếu Bảo Bối mới phát hiện hai người mới vừa rồi còn đang nói chuyện thì bây giờ đang nhìn chằm chằm vào cô.

Lần này Tiếu Bảo Bối mới ý thức được, kế hoạch bí mật của mình đã bị đưa ra ánh sáng.

“Cái đó... Con chỉ muốn xuống xem Kiều Trác Phàm ở chỗ nào thôi!” Tiếu Bảo Bối ấp úng.

“Ở chỗ này, dì cũng không ăn nó được! Câu trả lời như vậy có hài lòng không?” Bởi vì Tiếu Bảo Bối khiến cho Kiều Trác Phàm ăn mấy thứ dầu mỡ kia, nên thân thể mới không thoải mái, cho nên lúc này Thẩm Niệm Cẩm cũng có chút oán hận đối với Tiếu Bảo Bối.

Nghe được những lời này của Thẩm Niệm Cẩm, nhất thời Tiếu Bảo Bối có chút mê mang.

Mà lúc này Kiều Trác Phàm cũng đã vòng qua người của Thẩm Niệm Cẩm, sải bước đi tới bên cạnh của Tiếu Bảo Bối.

“Dì không nói lời nào, không ai bảo dì bị câm đâu!” Tiếng hừ lạnh này rõ ràng là Kiều Trác Phàm dành cho Thẩm Niệm Cẩm. Cho dù bình thường Kiều Trác Phàm có la hét ầm ĩ đối với Tiếu Bảo Bối, nhưng mà từ trước tới giờ anh vẫn chưa từng dùng giọng nói lạnh lùng tới mức tận cùng như vậy.

“Được, được, được, cứ cho là dì nhiều chuyện đi, được chưa?” Hiển nhiên Thẩm Niệm Cẩm cũng biết điều này, nên đã hét lên với bóng lưng của Kiều Trác Phàm. Nhưng cuối cùng, nà vẫn ở sau lưng của Tiếu Bảo Bối lặng lẽ nhét hộp thuốc đau bao tử kia vào trong tay của Kiều Trác Phàm.

Sau đó Thẩm Niệm Cẩm mới xoay người trở về phòng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status