Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 79-4: Kiều Trác Phàm, không được rời khỏi em (4)


Editor: Táo đỏ phố núi

"..." Đối với loại chó ghẻ liều mạng của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm đã không có ý định lên tiếng. Vừa nhìn thấy cái ngón chân nhỏ của cô bị lạnh tê cứng lại, Kiều đại gia dứt khoát ngồi xổm xuống, vác cô nhóc đang đứng ở dưới đất lên trên vai của mình, sải bước đi về phía giường.

Khí thế hùng dũng hiên ngang đầy oai vệ như thế đã thật sự khiến cho Tiếu Bảo Bối có chút sợ hãi.

Bị Kiều Trác Phàm vác lên trên vai, cô lại vặn vẹo cái mông, giãy giụa với ý định muốn trượt xuống từ trên vai của anh.

Trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?

Lúc nam chính muốn thân mật với nữ chính, bình thường đều mở màn bằng một hành động như vậy.

Vậy thì có phải là Kiều Trác Phàm cũng sẽ làm như vậy với cô...

Nhưng mà chỉ nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối liền có cảm giác vừa xấu hổ vừa lúng túng. Nhưng không hiểu sao lại có một chút mong đợi.

Nhưng mà vừa bị thả xuống dưới giường, cô bị té nổ đom đóm mắt, rồi lập tức lại bị rơi vào trong một cái ôm quen thuộc.

Lúc cái mũi nhỏ của cô đụng phải cơ ngực rắn chắc của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.

Bởi vì cái mũi nhỏ bị đau nên giọng nói của Tiếu Bảo Bối cũng mềm mại ỏn ẻn: “Kiều Trác Phàm, không cho phép anh làm loạn đối với em!”

Mà lời nói này thật ra thì khiến cho Kiều Trác Phàm có chút ngoài ý muốn. Anh không ngờ được, hành động này của anh lại khiến cho Tiếu Bảo Bối nghĩ tới phương diện kia.

Cúi đầu xuống, nhìn người phụ nữ nằm ở trong lòng anh, đôi môi đỏ mọng của cô gái này đang khẽ nhếch lên, Kiều Trác Phàm có chút nhớ mong...

Nhưng mà đêm nay, tình hình sức khỏe của anh không cho phép. Từ lúc đi lên cùng với Tiếu Bảo Bối, anh đã đi lau mồ hôi ở trên trán mình một lần. Điều này khiến cho anh ngụy trang được rất tốt ở trước mặt của Tiếu Bảo Bối.

Nhưng mà ngụy trang có tốt như thế nào đi nữa thì cũng không có nghĩa là dạ dày của anh hết đau rồi...

“Đừng suy nghĩ lung tung, mau ngoan ngoãn nằm xuống ngủ cho anh!” Xoa xoa cái đầu mềm mại kia, anh bất đắc dĩ nhắc nhở.

“Hừ...” sau khi Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm quấy rối một hồi mới ý thức được là mình đã hiểu lầm, lúc này khuôn mặt của cô đỏ bừng lên, quyết định trốn ở trong lòng của Kiều Trác Phàm.

Sau khi ầm ĩ một trận cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người của anh, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.

Mà nhìn thấy cô ngủ rồi, Kiều Trác Phàm mới bất đắc dĩ lấy tay đặt lên chỗ đau dạ dày của mình, rồi nhắm mắt lại...

Ngủ tới nửa đêm, Tiếu Bảo Bối mới bị động tĩnh của người bên cạnh đánh thức dậy.

Cô ngủ mơ mơ màng mang cứ có cmar giác người ở bên cạnh vẫn luôn cử động.

“Ưm...” Cô tỉnh táo mở mắt ra. Vừa dụi mắt vừa nhìn sang vị trí của người bên cạnh.

Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên thì Tiếu Bảo Bối bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi.

Kiều Trác Phàm vốn cùng chìm vào giấc ngủ với cô, giờ phút này trên trán của anh toàn là mồ hôi. Mà nhìn sắc mặt của anh thì tái nhợt giống như tờ giấy.

“Kiều Trác Phàm, anh bị làm sao vậy?” Cô vội vàng bò dậy, sờ lên trên trán của anh.

Chỗ đó ngoại trừ ướt đẫm ra thì còn nóng tới mức sắp bỏng tay.

Hiển nhiên anh đã nóng rần lên.

“Kiều Trác Phàm, anh tỉnh lại đi!” Tiếu Bảo Bối gọi.

Mặc kệ cô gọi như thế nào đi nữa, đôi mắt của Kiều Trác Phàm cũng không hề mở ra. Mà người của anh hình như cũng đang hơi run lên. Không trách được mới vừa rồi cô luôn cảm thấy người bên cạnh vẫn luôn động đậy.

“Kiều Trác Phàm...” Ở trong ấn tượng của cô, người đàn ông này vẫn là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Kể từ lúc gả cho anh, chỉ cần lúc nào cô cần anh thì anh sẽ chờ ở bên cạnh của cô.

Đúng là Tiếu Bảo Bối không có ngờ được là Kiều Trác Phàm cũng sẽ ngã bệnh. Nhìn gương mặt tái nhợt khác thường của anh, cô thật sự sợ hãi.

“Kiều Trác Phàm, anh đừng dọa em!” Tiếu Bảo Bối vỗ vỗ lên mặt của anh, nhưng mà anh vẫn không có động tĩnh. Rơi vào đường cùng, Tiếu Bảo Bối nghĩ tới dì nhỏ.

Không thèm mặc áo khoác vào, cô đi chân không chạy tới phòng ngủ của Thẩm Niệm Cẩm.

“Dì nhỏ, dì nhỏ, dì mau thức dậy đi dì nhỏ!”

Ở bên ngoài, Tiếu Bảo Bối vừa gõ cửa vừa hét ầm lên giống như người bị tâm thần.

Lúc Thẩm Niệm Cẩm bị tiếng gõ cửa này đánh thức dậy, gương mặt vẫn mơ màng buồn ngủ. Vừa mở cửa ra nhìn thấy Tiếu Bảo Bối với đầu tóc bù xù, bà cũng sợ hết hồn.

“Làm sao vậy Bảo Bối? Hơn nửa đêm rồi đây là như thế nào?” Nhìn thấy bộ dạng sắp khóc lên của Tiếu Bảo Bối, Thẩm Niệm Cẩm vội vàng kéo cô lại, gạt đi mấy sợi tóc che ở trước mặt của cô.

“Dì nhỏ, Kiều Trác Phàm nóng rần lên, con gọi anh ấy như thế nào anh ấy cũng không tỉnh lại, con không biết phải làm như thế nào nữa...”

Lúc nói xong lời cuối cùng, cô trực tiếp khóc òa lên.

Thời gian qua Tiếu Đằng chăm sóc cho cô rất tốt, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy trường hợp như vậy.

Cảm giác kia giống như là bất cứ lúc nào Kiều Trác Phàm cũng có thể rời bỏ cô mà đi vậy.

“Hỏng rồi, chắc là do bệnh đau bao tử phát tác! Trước tiên con hãy lên trên lầu đi, dì đi gọi điện thoại cho bác sĩ của nó.” Thẩm Niệm Cẩm và Kiều Trác Phàm có sống cũng nhau một thời gian, nên tình huống của anh bà cũng biết đại khái. Còn nữa, bệnh suyễn của Kiều Trác Phàm nhiều năm cũng không phát tác, nhưng mà nhà họ Kiều vì muốn bảo vệ đứa con độc đinh này mà đã sắp xếp cho một bác sĩ gia đình đi theo bên cạnh anh.

Còn như bác sĩ này đang ở đâu thì chỉ cần hỏi A Vĩ bên cạnh Kiều Trác Phàm thì sẽ biết.

Nhưng mà trước mắt muốn bảo Tiếu Bảo Bối đi tìm cái người gọi là A Vĩ kia thì nhất định sẽ bị luống cuống tay chân. Chi bằng để bà tự mình ra tay ...

“Bênh bao từ? Được, con lập tức đi!” Mặc dù nghe thấy Thẩm Niệm Cẩm nói là Kiều Trác Phàm bị bệnh bao tử, cô có chút kinh ngạc. Nhưng mà bây giờ điều mà Tiếu Bảo Bối muốn làm chính là canh giữ ở bên cạnh Kiều Trác Phàm. Cho nên cô không có nhiều do dự mà chạy ngay đi lên trên lầu.

Trong lúc chờ đợi Thẩm Niệm Cẩm và bác sĩ gia đình tới, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn gọi Kiều Trác Phàm đang bất tỉnh, dứt khoát kéo đầu của anh gối lên trên đùi của mình.

“Kiều Trác Phàm, hôm nay trong người của anh không khỏe, tại sao lại không nói cho em biết?”

“Em không phải là trẻ con nữa! Em cũng có thể chăm sóc tốt cho anh được. ..”

“Kiều Trác Phàm, em rất sợ hãi. Anh không được rời khỏi em, có được không...”

Kiều Trác Phàm như vậy khiến cho Tiếu Bảo Bối nhớ lại chuyện một buổi trưa nào đó.

Mẹ của cô mang theo va li hành lý đi ở phía trước, Tiếu Bảo Bối và con chó nhỏ ở trong nhà chạy đuổi theo ở phía sau.

Lúc ấy, cô cho là mình đã kêu rất lớn tiếng, cũng cho là mình chạy theo thì mẹ của cô sẽ ở lại, cho nên cô liều mạng chạy về phía trước, cũng không để ý tới xung quanh xe đang chạy như bay.

Nhưng mà mặc kệ cô có cố gắng như thế nào thì mẹ của cô cũng không hề quay đầu lại. Trong trí nhớ của cô, ngày mẹ cô rời đi kia giống như chỉ trong chớp mắt, hình ảnh dừng lại. Sau đó một khoảng thời gian dài cô đều ở trong bệnh viện. Cô hỏi cha cô, cô bị làm sao! Thì cha của cô chỉ nói cô bị thương, được người khác cứu. Cha cô vẫn thường nói với cô, người cứu cô là một cậu bé bị bệnh suyễn.

Đoạn trí nhớ kia có thể nói là đoạn trí nhớ đen tối nhất trong đầu của Tiếu Bảo Bối. Mà vào ngày xuất viện đó, cô vừa vặn bắt gặp một người xuất viện cùng mình, hơn nữa còn bị mắc bệnh suyễn, người đó chính là Quý Xuyên...

Cũng chính vì anh ta nên sau này cuộc sống của Tiếu Bảo Bối mới có nhiều thêm một phần sắc thái.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối cảm giác bây giờ Kiều Trác Phàm im hơi lặng tiếng như vậy, so với lúc mà mẹ của cô rời đi còn khiến cho cô sợ hãi hơn.

“Kiều Trác Phàm, không được rời khỏi em... Cầu xin anh, không được rời khỏi em...” Sau khi Thẩm Niệm Cẩm mang theo bác sĩ riêng là Kiều Trị bước vào vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status