Hôn nhân bất ngờ: Đoạt được cô vợ nghịch ngợm

Chương 90-4: Tiểu Công Chủ bị thương vs người Kiều thích trước kia (4)


Editor: Táo đỏ phố núi

Dạ dày của Kiều Trác Phàm không được tốt, cho nên nhà bọn họ ăn món gì cũng cố gắng bỏ thật ít dầu.

“Không bao nhiêu? Kiều Trác Phàm nhìn đẹp trai như vậy, mọi người lo lắng cái gì chứ!” Mặc dù ngoài miệng Tiếu Bảo Bối nói như vậy, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới hình ảnh anh ở cùng với người phụ nữ khác thì không hiểu sao cô lại cảm thấy nóng nảy.

Mà lúc này, Thẩm Niệm Cẩm đang bắt đầu xào ớt xanh, cũng không tiếp lời của cô, càng khiến cho cô cảm thấy hoài nghi.

Cho nên cô vội vàng bỏ lại rổ rau đang nhặt dở, chạy tới bên cạnh Thẩm Niệm Cẩm.

“Dì nhỏ, dì mau nói một chút cho con nghe xem nào!”

Lúc này, Thẩm Niệm Cẩm chỉ cảm thấy Tiếu Bảo Bối lo lắng như vậy thật sự là rất muốn để cho Kiều Trác Phàm nhìn thấy một màn này.

Nếu như anh biết cô nhóc này để ý anh như vậy, nhất định sẽ vui vẻ tới mức mấy ngày mấy đêm không ngủ được đúng không?

Vừa lúc Thẩm Niệm Cẩm bắt đầu cố làm ra vẻ huyền bí, định đợi tới lúc ngồi trên bàn ăn mới nói tới đề tài này, thì Tiếu Bảo Bối lại mở miệng: “Dì nhỏ, không phải trước kia Kiều Trác Phàm là gay đấy chứ?”

Được rồi, Thẩm Niệm Cẩm vẫn tiếp tục im lặng không lên tiếng, khiến cho não bộ của Tiếu Bảo Bối thoáng mở rộng ra trong nháy mắt.

Sau khi nghĩ như vậy, trong đầu của cô lại thoáng hiện lên hình ảnh một đoàn vệ sĩ lúc nào cũng đi theo sau lưng của Kiều Trác Phàm. Không phải là tất cả những người này đều là...

Thẩm Niệm Cẩm cũng sống ở nước ngoài nhiều năm, nên tất nhiên sẽ hiểu từ gay trong miệng Tiếu Bảo Bối có ý nghĩa như thế nào. Ngay lập tức bà không nhịn được mà bật cười.

“Cái con bé này, con đừng để cho Kiều nghe được điều này. Nếu không thì chúng ta không xong với thằng bé đâu!” Người đàn ông bình thường, đều không thích người khác hoài nghi giới tính của mình.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không tại sao dì lại nói Kiều Trác Phàm khiến cho người ta phải lo lắng?” Theo như Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm là một người đàn ông đẹp trai như vậy, làm sao lại lo lắng người khác không cần anh được chứ?

Trừ phi anh là gay!

Bởi nếu như vậy, nếu để cho phụ nữ biết được lúc trước anh có ý với đàn ông thì nhất định sẽ bị ghét bỏ.

Mặc dù không biết những người phụ nữ khác có ghét bỏ hay là không, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn cảm thấy bản thân mình vẫn có chút chướng ngại về tâm lý.

Nhưng mà câu trả lời của Thẩm Niệm Cẩm lại một lần nữa khiến cho cô có cảm giác ngoài ý muốn: “Mới không phải! Nếu như nhóc con đó là gay, người trong nhà dì sẽ thở phào một cái!”

Lần này Tiếu Bảo Bối lại buồn bực một lần nữa.

Làm gì có người dì nào lại nói hy vọng Kiều Trác Phàm là gay chứ? Chẳng lẽ Thẩm Niệm Cẩm thấy cô còn nhỏ tuổi, nên lừa dối cô sao?

Nhưng mà cố tình trên đời này lại thực sự có chuyện như vậy.

Nếu như lúc trước tbb nhìn thấy lúc mà mình quyết dịnh gả cho Quý Xuyên, Kiều Trác Phàm chìm đắm trong rượu cồn ba ngày ba đêm, khiến cho dạ dày bị xuất huyết, thì đoán chừng cô cũng sẽ thà rằng Kiều Trác Phàm là gay. Bởi vì như vậy thì có lẽ sự thống khổ của anh cũng sẽ ít đi.

Thực ra, trước đó mẹ của Kiều Trác Phàm cũng đã cố gắng hợp tác Kiều Trác Phàm với một người phụ nữ tên là Phạm Manh Manh.

Nhưng mà cũng chính một lần đó, khi Kiều Trác Phàm thiếu chút nữa mất mạng thì bà mới thôi.

Bởi vì bà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, trên đời này có một tình yêu khắc sâu khiến cho người ta khổ sở như vậy...

Những năm này, Tiếu Bảo Bối cũng không biết, cho nên giờ phút này cô vẫn tiếp tục truy hỏi Thẩm Niệm Cẩm: “Dì nhỏ, có phải dì lừa con hay không?”

“Dì lừa con cũng không được đồng nào, vậy thì lừa con làm cái gì?” Thẩm Niệm Cẩm đem đĩa ớt xanh đã xào xong đưa cho Tiếu Bảo Bối. Ý bảo cô đặt lên trên bàn bên cạnh, sau đó lại cầm ít măng bương đào vào mùa đông lên.

“Dì nhỏ, làm người lớn trong nhà ai lại hy vọng người thân của mình là một người gay chứ, trừ khi có thâm cừu dại hận gì!” Tiếu Bảo Bối không ngốc. Kiều Trác Phàm và Thẩm Niệm Cẩm mặc dù không ngừng đấu võ mồm với nhau, nhưng mà cô có thể nhìn ra được đây chính là cách thức sống chung của bọn họ. Tuyệt đối không có loại thâm cừu đại hận như cô lý giải.

“Con nói như vậy cũng không sai! Là người lớn trong nhà, cũng không ai hy vọng Kiều biến thành như vậy, nhưng mà...” Đang lúc nói chuyện, Thẩm Niệm Cẩm lại đổ măng vào xào.

Mà sau khi xào xong, lại đưa cho Tiếu Bảo Bối ý bảo cô đặt lên cái bàn ở bên cạnh.

Tiếu Bảo Bối vội vàng đặt măng xuống, sau đó lập tức trở lại bên cạnh Thẩm Niệm Cẩm.

“Dì nhỏ, người nói tiếp đi!”

Thẩm Niệm Cẩm tính đi lại tủ lạnh xem trong tủ còn nguyên liệu nào có thể làm đồ ăn cho bữa trưa nữa không thì nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đang chớp đôi mắt vô tội để nhìn bà. Nói thật ra, nhìn vào đôi mắt to tròn ngập nước kia của Tiếu Bảo Bối, đột nhiên bà hiểu được nguyên nhân vì sao mà Kiều Trác Phàm không thể không có cô.

Thế giới của cô gái này, sạch sẽ và đơn thuần.

So với thế giới của bọn họ không biết là sạch sẽ hơn biết bao nhiêu lần.

Chung sống cùng với cô, bọn họ không cần phải phí công sức để đề phòng và đấu trí giống như sống ở trong gia tộc của bọn họ.

“Cái con bé này thực sự hiếu kỳ chuyện trước kia của Kiều như vậy sao?” Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Niệm Cẩm đưa tay ra ngắt mũi của cô một cái, khiến cho cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó lại.

“Đương nhiên!” Sau khi cái mũi nhỏ của cô được thả ra, thì Tiếu Bảo Bối gật đầu như bằm tỏi.

“Được rồi, dì sẽ nói cho con biết! Nhưng mà tới lúc đó con đừng có nói cho Kiều biết là những chuyện kia đều là do dì nói với con nha!” Dường như Thẩm Niệm Cẩm rất sợ chọc cho Kiều Trác Phàm phát hỏa.

Cũng đúng, bây giờ xí nghiệp mà bà thừa kế đều do Kiều Trác Phàm quản lý giúp. Cũng bởi vì như vậy nên bà mới có thời gian rảnh rỗi đi chu du khắp thế giới chứ.

Nếu như chọc cho Kiều đại thiếu phát hỏa, đến lúc đó tất cả công việc trong công ty đều tới tay, vậy thì không phải là thời gian đi du ngoạn khắp thế giới đều bị bóc lột hết rồi hay sao?

“Đó là chuyện đương nhiên, Tiếu Bảo Bối con nhất định sẽ về phe của dì nhỏ!” Người khác thì không, bản lãnh nịnh nọt của Tiếu Bảo Bối cũng không tệ.

“Được rồi! Dì sẽ nói với con. Thực ra thì Kiều không phải là gay, cũng không có lăng nhăng như vậy! Nhưng mà thằng bé khiến cho người lớn trong nhà hết sức lo lắng đó là bởi vì thằng bé đã thích một cô gái rất nhiều năm rồi...”

“Rất nhiều năm? Vậy bọn họ có ở cùng nhau không?”

“Chuyện này thì dì không biết!” Về chuyện này, vẫn nên chờ cho Kiều Trác Phàm tự mình nói ra thì mới được. Nếu không Thẩm Niệm Cẩm có thể dự đoán được cuộc sống sau này của mình sẽ là mỗi ngày đều mặc đồ, đi tới công ty để làm việc. “Dì chỉ biết là Kiều có thích một cô gái, mỗi năm vào một thời gian nhất định sẽ về nước, nghe nói là vào ngày sinh nhật của cô bé kia...”

“Cô bé kia thật may mắn, Kiều Trác Phàm lại thích cô ấy như vậy! Sau đó thì thế nào? Sau đó Kiều Trác Phàm có trực tiếp thổ lộ ra hay không?” Tiếu Bảo Bối thật sự là không ngờ được, Kiều Trác Phàm nhìn sơ sơ thì có vẻ tính tình của anh không được tốt lắm, nhưng mà lại vì một người phụ nữ mà cẩn thận như thế.

Mặc dù Tiếu Bảo Bối cũng biết, đây xem như là chuyện đã qua rồi. Còn nữa trước kia cô cũng đã ở bên Quý Xuyên, nhưng mà không hiểu sao trong lòng của cô vẫn cảm thấy chua xót.

Cô cho rằng cô đã che giấu sự ghen tuông của mình vô cùng tốt, nhưng mà không ngờ Thẩm Niệm Cẩm đã sớm phát hiện ra bộ dạng đó của cô.

“Kiều thổ lộ? Hình như là không! Dường như cho tới bây giờ, cô gái kia vẫn không hề biết là Kiều thích cô ấy...” Lúc nói xong câu này, Thẩm Niệm Cẩm lại bắt đầu cầm lấy con cá chép vừa tìm được trong tủ lạnh bỏ vào bồn rửa.

“Kiều Trác Phàm thật đáng thương! Thích lâu như vậy mà người ta vẫn không biết...” Sau khi biết tin tức này xong, cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối chu lên cao. Cũng không biết là vì bất bình cho Kiều Trác Phàm hay là vì cái gì nữa.

“Kiều Trác Phàm cũng thật là, thích thì phải nói ra. Tại sao lại phải giấu ở trong lòng?”

Nhìn thái độ của Tiếu Bảo Bối như vậy, Thẩm Niệm Cẩm cũng không biết phải nói cái gì mới tốt.

Thực ra bà rất muốn nói với Tiếu Bảo Bối, nếu như một ngày nào đó con biết được cô gái đó là ai, thì phải đối xử thật tốt với Kiều Trác Phàm...

Nhưng mà nghĩ lại, chuyện tình cảm xưa cũ như vậy, hình như bà không thích hợp làm bà tám.

“Kiều nghĩ như thế nào, dì cũng không biết. Nếu như con muốn biết, thì con nên đi hỏi người trong cuộc một chút. Được rồi Tiếu Bảo Bối, bây giờ dì chỉ còn mỗi con cá này phải xử lý. Chỗ này không có chuyện của con nữa, con nên đi ra ngoài đi!” Sau khi nói một hồi, Thẩm Niệm Cẩm sợ là bản thân sẽ lộ ra quá nhiều, đến lúc đó Kiều Trác Phàm truy cứu tới, bà sẽ gặp xui xẻo.

“Vậy cũng được...”

Cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng rời khỏi phòng bếp, ngay sau đó cả người của cô đều tràn ngập một mùi dấm chua...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status