Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 257: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Tại sao phải cho anh ta biết?” Doanh Diễm Kiều lườm Từ Tư Nhiễm một cái: “Chẳng phải năm đó anh ta đã ép buộc Thiên Thiên phá đứa bé sao? Nếu là như vậy, đương nhiên đứa bé đó chính là của một mình Thiên Thiên, không có quan hệ với anh ta.”

“Không sai.” Lý Khả Nghi đồng ý: “Đâu có chuyện tốt như vậy. Anh ta nói muốn ở bên nhau, cậu phải tha thứ cho anh ta? Muốn lấy con nuôi của mình, cũng phải bước qua cửa của mình đã.”

“Chuyện này có chút phiền toái.” Mạc Dư Tiệp rốt cuộc đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, thật sự đã thấy nhiều rồi: “Đầu năm nay đàn ông cặn bã quay đầu, muốn đòi con trai về, không phải quá nhiều. Cứ như bệnh viện bọn em. Ba ngày hai bữa lại có đàn ông cực phẩm mang con đến làm giám định. Làm xong thấy là con trai của mình thì tự vả miệng mình cầu xin tha thứ ở trước mặt vợ. Loại đàn ông đó, chị không thể mềm lòng.”

,

Trong mắt Từ Tư Nhiễm có mấy phần không tán thành: “Cho dù như thế nào, ba mẹ cậu cũng nên có quyền biết chứ? Các anh trai của cậu cũng cần có quyền biết chứ? Cố Thừa Diệu có nhận hay không là chuyện của anh ta, cậu không thể để con ngay đến ông ngoại bà ngoại cũng không nhận chứ?”

Diêu Hữu Thiên không hùa theo lời của mấy người bạn tốt, nhưng chỉ vì lời của Từ Tư Nhiễm mà trở nên im lặng.

Không khí trong phòng nhất thời yên tĩnh lại. Người mở miệng đầu tiên, vẫn là Lý Khả Nghi.

“Nếu mình nói, cứ đưa thẳng đứa bé về thành phố Y, dù sao bây giờ Cố thị đang ở Bắc Đô, những lúc chân chính đến thành phố Y gặp mặt cũng không nhiều.”

“Cái này có thể.” Mạc Dư Tiệp gật đầu: “Phải để dì dượng biết được chuyện tồi tệ Cố Thừa Diệu làm. Nhất định sẽ đứng về phía chịu.”

,

“Không sai. Đưa đứa bé về nhà cậu. Về phần Cố Thừa Diệu cậu muốn làm gì thì cứ làm.”

Doanh Diễm Kiều hừ lạnh một tiếng, không nể mặt Cố Thừa Diệu một chút nào.

“Không nên như vậy chứ?” Từ Tư nhiễm cắn môi, vẻ mặt có mấy phần không đành lòng: “Anh ấy là ba của đứa bé, có quyền biết đến sự tồn tại của đứa bé.”

Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, đến lúc Cố Thừa Diệu biết mình có một đứa con, nhưng không chăm sóc thật tốt, sẽ có tâm trạng thế nào?

“Ngừng. Lúc anh ta bắt Thiên Thiên phá đứa bé, không hề xem mình là ba của đứa bé.”

“Được rồi được rồi.” Mạc Dư Tiệp giơ tay lên, đi làm ở bệnh viện, những màn náo loạn như thế này cô thật sự được thấy nhiều nhất: “Mình nói các cậu đều bớt tranh cãi một tí. Đây là chuyện của Thiên Thiên, để Thiên Thiên tự mình quyết định đi.”

,

“Cám ơn các cậu.” Diêu Hữu Thiên thật sự rất cảm động, có những người bạn tốt này, cô thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, “Có điều, mình đã quyết định, sẽ không để cho Cố Thừa Diệu biết được sự tồn tại của đứa bé.”

Đôi môi Từ Tư Nhiễm mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng

“Được rồi được rồi, không nhắc đến những chuyện mất hứng này nữa.” Lý Khả Nghi khoát tay áo: “Hôm nay ăn mừng Thiên Thiên trở về. Chúng ta không say không về.”

“Đúng vậy.” Doanh Diễm Kiệt gật đầu đầu: “Uống xong đi hát. Hôm nay chúng ta phải high hết mình.”

Diêu Hữu Thiên cười: “Được. Không say không về.”

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có điều tình bạn chân chính, chưa bao giờ sẽ vì không liên lạc mấy năm, mà trở nên nhạt hơn.

Bọn họ có thời gian cả đời này, tiếp tục duy trì tiếp tục tình bạn ấy.

......................................................

Cùng với nhóm Từ Tư Nhiễm ăn cơm xong, rồi lại đi hát, tâm trạng Diêu Hữu Thiên vì nhóm bạn thân này mà trở nên vui vẻ hơn không ít.

Lúc tụ tập, không thể thiếu uống chút rượu.

Lúc quay về khách sạn, bước chân cũng có chút lâng lâng.

Lấy thẻ ra vào ra, lúc đang định mở cửa, lại bị bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa cho giật nảy mình.

Cố Thừa Diệu đen sầm cả mặt, nhìn Diêu Hữu Thiên rõ ràng đã uống say.

,

Mắt anh hiện tơ máu đỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, giống như muốn trừng ra một cái lỗ ở trên mặt cô vậy.

Đầu Diêu Hữu Thiên hơi choáng váng, lâu không gặp mấy người bạn, hôm nay đã uống nhiều hơn vài chén.

Cô nghiêm mặt, mở to đôi mắt có chút mịt mờ nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám trước mặt.

“Anh, tránh ra.”

Anh chắn cửa của cô rồi.

“Diêu Hữu Thiên.” Cố Thừa Diệu cắn răng. Bị phản ứng của cô chọc tức: “Cuộc sống của em thật đúng là dễ chịu đấy.”

,

Ngày hôm qua lúc anh rời khỏi đây, chỉ cảm thấy không còn hi vọng.

Anh cho rằng cô đã có một người đàn ông khác, thương tâm, đau khổ vì cô. Không biết lam sao. Cô thì tốt rồi.

Đi uống rượu, còn uống đến say.

Cô sống quá phóng khoáng, nhìn càng thản nhiên, anh lại càng đau khổ.

Nếu như đây là sự trả thù năm xưa hiểu lầm cô, không tin tưởng cô mà cô đối với mình. Vậy thì, cô đã thành công rồi.

“Có liên quan gì đến anh?”

,

Giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt đã chọc giận Cố Thừa Diệu.

Anh vươn tay ra, đè Diêu Hữu Thiên lên cánh cửa.

“Em nói, em đã yêu một người đàn ông khác?”

“Phải.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, cô yêu Diêu Phàm, yêu hơn sinh mạng.

“Các người đã kết hôn rồi?”

“Kết hôn hay chưa, không liên quan đến anh chứ?” Diêu Hữu Thiên quay mặt đi không muốn nhìn anh, nhưng lại bị anh ấn vai xuống không thể động đậy.

,

“Đương nhiên là có liên quan.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, ngửi mùi rượu trên người Diêu Hữu Thiên.

Hôm nay cô vui vẻ như vậy, là bởi vì cô cho rằng hôm qua cô đã thoát khỏi mình rồi? Là như vậy sao?

“Nếu như các người kết hôn rồi, anh có thể đến tòa án kiện em. Em vẫn còn là cô Cố, nhưng lại kết hôn với người đàn ông khác, tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, không biết sẽ xử mấy năm?”

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên híp mắt: “Anh đang nhắc nhở tôi, phải nhanh chóng tiến hành thủ tục ly hôn với anh một chút sao?”

“Em nghĩ sao?” Cố Thừa Diệu vươn tay ra nắm chặt cằm cô: “Tại sao không kết hôn với người đàn ông kia?"

“Chuyện không liên quan đến anh.”

,

Chuyện không liên quan đến anh? Thật đúng là một câu hỏi hay.

Vợ của anh yêu người khác, sau đó nói là chuyện không liên quan đến anh?

Người tiến lên, cơ thể cô bị anh ép sát sao: “Vậy thì chuyện liên quan đến ai?”

“Chẳng phải em nói anh ta yêu em sao? Nếu như anh ta yêu em, tại sao không cưới em?”

“Ông chủ của AOS tên là Taryn, David. Năm nay ba mươi bảy tuổi. Trong công ty anh ta gọi em là bé yêu. Người đàn ông em yêu, là anh ta phải không?”

“Em chính là vì anh ta, mới một lần nữa quay lại Bắc Đô?” Thậm chí không sợ sẽ gặp phải mình?

,

Càng nghĩ càng giận cũng càng ghen: “Ba mươi bảy tuổi, lớn hơn em nhiều như vậy, tuổi của

Đang tải ảnh, vui lòng đợi một lát hoặc tải lại trang nếu quá chậmZUPload
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status