Hôn trộm 55 lần

Chương 406: Tạm biệt tuổi thanh xuân, tạm biệt người tôi yêu(16)

Lục Cẩn Niên bám lên người Kiều An Hảo, mở miệng thở hổn hển hồi lâu, mới từ sâu bên trong rung động mà cô gây ra cho chính mình tỉnh lại, anh vươn tay, sờ sờ vào tóc dài bị mồ hôi làm ướt của cô, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng dùng môi hôn lên trán của cô, xoay người nằm sang một bên, vươn cánh tay kéo cô vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.

Kiều AN Hảo nghe thấy hô hấp của Lục Cẩn Niển nằm bên cạnh, dần dần trở nên đều đều lâu dài mới chậm rãi mở mắt ra, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào chán nơi mà Lục Cẩn Niên vừa hôn qua, rõ ràng đã qua một lúc lâu, nơi đó là một mảnh lạnh lẽo, nhưng mà cô giống như cảm giác được một tia độ ấm, chỉ là, đáy lòng cô càng phát ra lạnh lẽo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lục Cẩn Niên ký vào biên lai sinh non, đáy mắt lại lần nữa chậm rãi chứa sương mù dầy đặc, nhịn hồi lâu, chung quy không thể nhịn xuống, đưa đầu sang một bên, khoảng cách xa xa anh, nước mắt chảy xuống, cầm thế nào cũng không được.

-

Ngày hôm sau, thời gian Lục Cẩn Niên tỉnh lại như bình thường, tối hôm qua tuy hao phí nhiều thể lực như vậy, nhưng anh cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, toàn thân tràn đầy năng lượng, xuống giường, không thấy thân ảnh của Kiều An Hảo, nghĩ chắc là cô vừa mới đi ra ngoài, không vội đi rửa mặt, chỉ vội vàng chạy xuống lầu: “Má Trần! Má Trấn!”

Lục Cẩn Niên hô lên hai tiếng, cửa phòng bếp mở ra, đi ra là Kiều An Hảo, tóc dài xinh đẹp, măc một chiếc tạp dề, cầm trong tay một cái nạo bằng sắt.

Lục Cẩn Niên nhìn sửng sốt: “Má Trần đâu?”

“Hôm nay má Trần có việc, về nhà trước rồi.” Kiều An Hảo vừa trả lời một câu, liền hô nhỏ một tiếng, chạy trở về phòng bếp, đem lửa trên bếp gas nhỏ đi một chút, lại quay đầu, nói với Lục Cẩn Niên: “Tôi làm bữa sáng, ngươi rửa mặt xong, là có thể ăn cơm.”

Kiều An Hảo chủ động xuống bếp làm bữa sáng?

Lục Cẩn Niên nghi hoặc nhìn chằm chằm phòng bếp một lát, sau đó liền vội vàng chạy lên lầu, rửa mặt sạch sẽ rất nhanh, lấy một bộ quần áo hàng ngày mặc vào, rồi xuống dưới đi vào nhà ăn, vừa nhìn thấy Kiều An Hảo đứng ở bên cạnh bàn, múc cháo, Lục Cẩn Niên nhìn có chút thất thần.

Kiều An Hảo nhận thấy được Lục Cẩn Niên tiến vào, ngẩng đầu, nhìn về phía anh cười cười: “Ngồi a.”

Lục Cẩn Niên không lên tiếng chỉ tiêu sái ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn một bàn phong phú đồ ăn sáng, có chút kinh ngạc ngẩng đầu: “Đầu là do em làm?”

Kiều An Hảo múc xong một chén cháo, đưa tới trước mặt anh: “Lần đầu tiên làm, không biết có thể ăn được hay không.”

Lục Cẩn Niên cầm thìa, quấy hai cái cháo, đang chuẩn bị uống, lại nhìn thấy tay của Kiều An Hảo hé ra sau chiếc khăn tay đang cầm, có máu ướt sũng nước chảy xuống, cả người mạnh đứng lên, cầm lên tay của cô: “Bị thương?”

“Không có việc gì, do lúc thái rau, không cẩn thận nên bị thương.” Kiều An Hảo theo bản năng muốn rút ra ngón tay.

Lục Cẩn Niên nắm chặt tay của cô, thật cẩn thận tháo chiếc khăn tay đang quấn kia ra, thấy miệng vết thương trên tay của cô, nhiếu mày một chút, liền đứng dậy đi ra nhà ăn.

Rất nhanh Lục Cẩn Niên đã quay trở lại nhà ăn, trên tay mang theo một lọ thuốc sát trùng và một miếng băng cá nhân, anh và Kiều An Hảo ngồi xổm xuống trước bàn ăn, cầm ngón tay của cô, đầu tiên là khử trùng, sau đó dán băng cá nhân: “Về sau nếu má Trần không có ở nhà, liền gọi điện thoại để cho người ta mang cơm tới, không cần xuống bếp làm.”

Kiều An Hảo cúi thấp đầu, nhìn thái độ nghiêm túc của Lục Cẩn Niên, đáy mắt có chút nong lên, liền quay đầu đi chỗ khác.

PS: hôm nay hoàn, ngày mai tiếp tục ** rất nhiều người muốn đàn hào: 87415587 (đầy liền khóa đàn, tràn ngập nước)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status