Hợp đồng hôn nhân, anh xé rồi

Chương 14


Để tiết kiệm chi phí, Mạnh Quân tìm một nhà trọ có giá bình dân, cách trung tâm thành phố không xa lắm. May mắn bà chủ cũng thân thiện dễ gần, không quá khắt khe vấn đề điện nước.


Lúc đầu Linh Đan vốn dĩ muốn thuê hai phòng riêng. Nhưng trước khi cô kịp mở miệng, bà chủ đã nhanh hơn một bước. Phải nói bà ấy rất tinh mắt, vừa nhìn liền phát hiện ngón tay hai người đang mang nhẫn cưới cùng kiểu, hiểu ngay là vợ chồng cùng nhau đi du lịch. Sau đó anh và cô nhanh chóng bị đẩy vào chung một gian phòng.

Dù sao vợ chồng mà đòi ở riêng cũng rất kì cục, nên hai người an phận không dám hó hé gì. Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi thì ra ngoài ăn trưa. Bà chủ tốt bụng có nấu vài món, tuy đơn giản nhưng khá vừa miệng, chủ yếu là có hương vị gia đình. Biết hai người vừa mới cưới, đang đi hưởng tuần trăng mật, bà hình như rất thích thú, nói:

-Hai đứa có dự định đi đâu chơi chưa? Nếu chưa thì bác giới thiệu cho.

Cô và anh nhìn nhau gật đầu, tiếp tục nghe:

-Ở đây có mấy điểm nổi tiếng lắm, chắc mấy đứa cũng từng nghe qua rồi. Thích hợp cho những đôi tình lữ thì có Hồ Than Thở, tức nơi có Đồi Thông Hai Mộ đó, biết không?

Khóe miệng hai người run rẩy, cảm giác nói không nên lời. Đồi Thông Hai Mộ? Thích hợp cho tình lữ? Đùa sao? Nhưng thật không vui chút nào. Bà chủ nhìn nét mặt kì quái của vợ chồng họ, vẫn chẳng nhận thức được mình đã sai ở đâu.

-Ở đây có mấy ngôi biệt thự ma mở cửa cho khách tham quan đó. Buổi tối mấy đứa cứ đi thử. Bác đưa chìa khóa cho, muốn tới mấy giờ về cũng được.

-À vâng... Cám ơn bác.-Mạnh Quân nhăn nhó cười đầy miễn cưỡng.

Bà chủ thấy cả Linh Đan và Mạnh Quân đều không muốn nói chuyện nữa, đành phải ấm ức giữ im lặng. Mọi người cùng cúi đầu ăn cho xong bữa cơm, không khí im lặng kì lạ.

********************

-Bây giờ mình làm gì đây anh?-Linh Đan nhàm chán nằm trên giường hỏi.

-Tắm rửa trước đi. Rồi anh dẫn em ra ngoài chơi.-Mạnh Quân vừa lôi quần áo ra ngoài vừa bảo.

Linh Đan bĩu môi thở dài, lúc đầu chỉ lo làm sao đến được Đà Lạt, chưa chuẩn bị kế hoạch gì cả. Thế nên hiện tại tới nơi rồi thì cũng chẳng biết phải làm gì. Nhưng Mạnh Quân nói trước đây anh đã tới chỗ này hết mấy lần, có nhiều kinh nghiệm nên không cần lo lắng. Linh Đan cũng chỉ biết nghe theo thôi, còn đề nghị của bà chủ nhà thì căn bản không lọt vào tai. Cô sợ nhất mấy thứ ma quỷ đó.

-Alo, mẹ à? Gọi cho con có chuyện gì không?

<Tụi con chơi vui không? Bữa giờ mẹ không thấy gọi về nhà.>-từ đầu dây bên kia truyền tới giọng nói oán trách của mẹ Linh Đan.

-Dạ vui lắm mẹ ạ.-Linh Đan không có báo cho mẹ cô đã tới Đà Lạt, cho nên cứ tùy tiện trả lời.

<Bữa hôm qua mẹ xem báo công an thấy ở gần biển Vũng Tàu có xảy ra án mạng. Mẹ thấy lo lo sao ấy. Hai đứa không bị gì chứ hả?>

Linh Đan bỗng thấy có chút chột dạ, nhưng vì không muốn để mẹ lo lắng nên cố gắng bình tĩnh nói:

-Không sao đâu mẹ. Con có nghe nói, cái án mạng đó cách chỗ tụi con ở xa lắm.

Cô phải nói chuyện với mẹ một lúc lâu bà Hoàng mới chịu gác máy. Không phải Linh Đan muốn nói dối, cô chỉ không muốn để gia đình lo lắng, hơn nữa, cô cũng không muốn nhắc lại cái sự kiện kia chút nào.

Hai vợ chồng tắm rửa thay quần áo xong bắt đầu lên đường. Đầu tiên Mạnh Quân dẫn cô đến thăm vườn hoa Đà Lạt.

-Nơi này lớn thật anh nhỉ? Quá trời hoa luôn!

-Ừ. Nếu chúng ta đến đây vào cuối năm còn có thể xem festival hoa nữa.-anh nắm tay cô dẫn đi, ôn hòa nói.

-Thật á? Vậy cuối năm nay chúng ta đến xem đi.

Mạnh Quân khóe miệng co rút: Muốn đến là đến được chắc? Công ty anh cứ đến cuối năm liền bận gần chết, xin nghỉ được mới lạ. Con bé này, chưa gì đã nghĩ tới lần đi chơi sau rồi.

-Ông nội em rất thích hoa lan. Chúng ta mua mấy giống hoa về xem như làm quà cho ông được không?

-Cũng được. Em có muốn trồng thử không?-anh gật đầu, suy nghĩ rồi quay sang hỏi cô.

-Không không.-Cô phất tay.-Mất công lắm, chăm không được thì lại héo. Em thích xương rồng hơn.

Mạnh Quân nhìn đám xương rồng cô đang chỉ, thở dài một hơi bất lực nói:

-Em nghĩ xương rồng thì không cần chăm hay sao? Em không biết cách chăm sóc đàng hoàng thì nó cũng héo thôi. Hồi nhỏ anh từng mua mấy chậu về rồi, chưa được một tháng đã chết hết.

-Do anh ngốc không biết cách chăm sóc thôi, em đâu có ngốc như anh chứ.-Linh Đan bĩu môi cãi lại.

-Được rồi được rồi. Anh ngốc được chưa? Mau qua xem loại nào đẹp chúng ta mua giống về cho ông nội.

Bỗng nhiên cô kéo áo anh nói:

-Anh Quân, em đói bụng.

-Yên nào Linh Đan. Em tự tìm xem có chỗ nào bán đồ ăn không?

-Không muốn. Anh đi với em đi. Em sợ lạc đường.-cô bám riết lấy cánh tay anh không buông.

-Lớn rồi còn sợ lạc đường. Chịu thua em.

********************

Linh Đan nhìn hai ngôi mộ ở xa xa trước mắt, khẽ rùng mình. Đồi thông hai mộ a! Không biết tên Mạnh Quân này nghĩ gì mà lại mang cô đến chốn này. Thật sự không hiểu nổi. Còn có mấy âm thanh lao xao kì quái kia nữa.

-Anh Quân, anh có nghe thấy gì không?

-Tiếng xì xào đó hả? Em xem ở đây có hai ngôi mộ này, có thể do linh hồn đang lang thang ở gần đây đó. Anh còn nghe nói, ở đây cũng có mấy vụ tự tử, giết người thảm lắm đó. Em có thấy chỗ này lành lạnh không?



Anh nói xong cô mới thấy ớn lạnh cả người, vô thức bám sát vào người anh. Mạnh Quân hơi buồn cười, nắm lấy vai Linh Đan bước đi.

-Em có muốn chụp hình không?

-Thôi đi.-Cô liên tục lắc đầu.-Lỡ lúc rửa hình lại thấy thứ gì kinh dị thì khổ lắm. Mau sang chỗ khác đi, ở đây thấy ghê quá.

Mạnh Quân bị Linh Đan kéo đi, khe khẽ lắc đầu bất đắc dĩ. Hai người đi lang thang quanh quẩn một hồi mỏi chân, cùng nhau đi mướn ngựa để cưỡi, tham quan xung quanh.

Linh Đan ngồi đằng sau ôm cứng lấy anh, có thể dễ dàng nhận thấy cả người cô đang run lên. Cô vốn có chút sợ độ cao, tuy ở trên ngựa cũng không phải cao lắm, nhưng mà ai biết được lúc nào đó con ngựa nổi điên hất cả hai người xuống thì làm sao. Động vật đôi khi không thể nói lý được.

-Anh Quân, hay đừng cỡi ngựa nữa. Chúng ta xuống đi bộ.

-Gì vậy nhóc? Em sợ sao?

Cô rất muốn tỏ vẻ anh hùng bảo mình không sợ, nhưng ngay cả đầu cũng không dám ló ra, khuôn mặt cơ hồ dán sát vào lưng anh, chẳng có chút xíu khí phách nào. Mạnh Quân hiểu được lo lắng của cô, dịu dàng nói:

-Không sao đâu. Ngựa ở đây được huấn luyện kĩ rồi mà. Cứ ôm chặt lấy anh thì em sẽ không té nổi đâu.

Thấy con ngựa ổn định bước từng bước chậm rãi, dần dần Linh Đan cũng yên tâm hơn, không còn sợ hãi nữa, hai mắt mở to thích thú nhìn xung quanh, dáng vẻ hồn nhiên như một đứa trẻ.

-Ở đây nhiều hoa quá anh nhỉ? Đi đâu cũng thấy.

-Còn phải nói? Người ta gọi Đà Lạt là xứ sở ngàn hoa mà.

Được một lúc, Linh Đan lại nói với Mạnh Quân:

-Anh, em muốn ngồi trước.

-Tưởng em đang sợ chứ?

-Em muốn ngồi đằng trước cơ. Anh Quân, mau đổi chỗ cho em đi.

-Được rồi được rồi.

Mạnh Quân mỉm cười thoả hiệp, Linh Đan được như ý nguyện ngồi phía trước điều khiển hướng đi của ngựa.

Đứa nhỏ này thật dễ dàng thích nghi với hoàn cảnh! Anh vừa lòng sờ cằm, lưu loát phóng lên lưng ngựa, ôm chặt lấy eo Linh Đan. Cô giật mình sửng sốt, ngưng thở mất vài giây.

Lúc đầu vì sợ hãi nên cô không hề chú ý đến, thì ra hai người lại dựa sát như vậy. Bây giờ mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng không tiện giãy dụa. Mùi hương quen thuộc trên người Mạnh Quân bao phủ lấy cô, khiến Linh Đan rất an tâm, trái tim non nớt vô thức đập từng nhịp gấp gáp mạnh mẽ. Hai gò má xinh xắn dần dần biến hồng.

Mạnh Quân nhận thấy vẻ mặt có chút mơ hồ cùng thân thể cứng nhắc của cô, đáy mắt hiện lên một tia suy nghĩ. Tay anh dần dần buông lỏng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nhỏ bé đang nắm dây cương của cô, bảo bọc nó trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, chỉ thoáng thấy mặt anh vô cùng bình tĩnh, không hề có dấu hiệu bất thường nào. Mi mắt hơi rũ xuống, cô cố gắng lờ đi cảm xúc khác lạ đang từ từ dâng lên trong lòng. Lưng lại không tự chủ được lặng lẽ nhích dần về phía sau. Cả người Linh Đan chìm trong lồng ngực vững chắc của anh.

Linh Đan không hề hay biết trong lúc đó, người ngồi phía sau mình đôi mắt chợt sáng lên, khe khẽ mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng tràn đầy cưng chiều.

....................

Mấy ngày sau đó, hai vợ chồng đều lang thang la cà khắp nơi nơi. Ban ngày ở bên ngoài tham quan thắng cảnh, hưởng thụ các loại đặc sản. Tối mịt mới quay trở về nhà trọ nghỉ ngơi.

Vì cả người mệt mỏi nên Linh Đan vừa tắm xong đã lập tức lăn lên giường. Đợi đến lúc Mạnh Quân bước ra khỏi phòng tắm đã thấy cô nhắm mắt ngáy o o, có khi tướng ngủ xấu còn chiếm mất hơn nửa giường. Anh cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ chân nhẹ tay nằm lên giường không để cho cô bị giật mình, còn dịu dàng đắp chăn cho cả hai người. Mạnh Quân ngẫu nhiên sẽ ngắm khuôn mặt hồn nhiên say ngủ của Linh Đan, ngẫu nhiên buồn cười nghĩ rằng: Cô nhóc này hoàn toàn không phòng bị như vậy, thật không nghĩ rằng anh sẽ giở trò đồi bại với cô hay sao? Tin tưởng anh đến thế sao?

Nếu có thể thì dĩ nhiên Linh Đan còn muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa, nhưng tiệc vui rồi cũng sẽ có lúc tàn. Thời hạn nghỉ phép của Mạnh Quân đã gần hết, hai người sắp phải về nhà. Buổi tối cuối cùng ở Đà Lạt, Mạnh Quân tranh thủ dẫn Linh Đan đi xem chợ Âm Phủ, sẵn tiện mua chút ít quà bánh về cho gia đình hai bên. Mấy ngày nay anh và cô chỉ toàn đi chơi chưa hề mua gì cả.

-Em tưởng chợ Âm Phủ thì âm khí phải nặng lắm.

Anh phì cười, nói:

-Âm khí? Em có thể nhìn thấy được âm khí sao? Làm như mình là Tôn Ngộ Không ấy!

-Thì không thấy được cũng phải cảm nhận được chứ? Trước kia em còn nghĩ là chợ này được xây trên nghĩa địa cơ đấy.

-Đã đến đây rồi thì em nên bỏ mấy cái suy nghĩ linh tinh ấy đi. Thật ra, lúc trước ở đây không có đèn đường, mỗi quán đều phải đặt ở quầy một ngọn đèn dầu nhỏ chỉ đủ để chiếu sáng. Vì thế thoạt nhìn nơi này nhìn luôn có vẻ u ám, đó mới là nguồn gốc của cái tên chợ Âm Phủ.

Sau khi dạo vài vòng hai người đã ăn uống no nê, cũng mua được không ít thứ, liền thỏa mãn ra về. Đi bộ một quãng mới tới bãi giữ xe. Vi để tiện đi lại nên Mạnh Quân đã thuê hẳn một chiếc xe máy, dùng trong 4 ngày này.

-Ngày mai về rồi, không biết chừng nào mới có thể đi chơi nữa?-Linh Đan đột nhiên thở dài.

-Em rất ít khi đi chơi hả?

-Dạ, mỗi lần ở trường hoặc bạn bè tổ chức tham quan vui chơi gì đó, ba mẹ đều không cho phép em đi, sợ em bị lạc. Em chỉ có thể du lịch với gia đình, mẹ lại say xe nên toàn đến mấy nơi gần gần thôi. Đây xem như là chuyến du lịch lâu nhất và xa nhất của em đó.

-Vậy sao? Em yên tâm đi, có anh rồi. Sau này rảnh rỗi anh sẽ lại dẫn em đi, đi chán rồi về.

Linh Đan nghe thế liền hét lên đầy phấn khích, ôm lấy cổ Mạnh Quân:

-Oa, anh hứa rồi đấy nhé.

********************
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status