Hợp đồng hôn nhân, anh xé rồi

Chương 36


Hà My ngốn hết tô cháo vẫn còn thòm thèm chóp chép miệng, sau ba giây đấu tranh tinh thần liền quyết định xuống bếp bưng cả nồi lên ăn nốt. Linh Đan cảm thấy vừa kinh dị vừa buồn cười, nhân tiện giúp cô bé dọn dẹp nhà cửa một chút.


Hà My dùng tốc độ ánh sáng giải quyết xong nồi cháo, thoả mãn nằm dài trên ghế xoa xoa cái bụng tròn vo của mình.

-Bà chưa cho tui biết tại sao bà đột nhiên muốn giảm cân nha.

-Cũng không có gì quan trọng đâu. Nếu thành công tui sẽ kể bà biết.-Hà My miễn cưỡng cười cười, cái lý do đó thật sự cũng chẳng hay ho mấy.

Linh Đan nghe vậy thì không hỏi nữa. Hà My chẳng nói chẳng rằng bỗng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cô liền gọi với theo:

-Bà làm gì vậy? Không phải định nôn ra đấy chứ?

-Không phải. Tui tính đi rửa mặt thôi.

Linh Đan chợt nhớ ra từ lúc thức dậy mở cửa cho mình tới giờ Hà My vẫn luôn nằm ườn ở đó, còn chưa kịp làm vệ sinh cá nhân.

-Bà...bà...sao bà chưa...chưa đánh răng mà ngồi ăn ngon lành vậy hả?-người nào đó phát hoảng, lắp bắp hỏi.

Hà My gãi đầu, ngượng ngùng nói:

-Tại..tại tui quên... Đói quá đâu nghĩ được gì.

... Tởm chết được!!!

Sau khi bước ra khỏi nhà vệ sinh Hà My nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều. Tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhưng tinh thần đã không sai biệt lắm.

-Bà còn muốn tiếp tục không?-cô hỏi.

-Dĩ nhiên. Không thể bỏ cuộc giữa chừng được. Biết đâu khi giảm cân xong tui sẽ thành đại mỹ nữ thì sao?

Lại mơ mộng nữa rồi! Linh Đan liếc mắt đầy khinh thường, cố ý xé một gói khoai tây thản nhiên ngồi ăn. Tiếng nhai bánh rôm rốp khiến Hà My vô cùng khó chịu, tức giận hét lên:

-Con nhỏ chết bầm kia, bà biết mấy thứ đó tui không thể đụng rồi mà còn ăn trước mặt tui nữa. Đồ ác độc...

-Tui đang giúp bà rèn luyện tinh thần để chống lại sức hấp dẫn tội lỗi của thức ăn nha. Đáng lẽ bà phải cám ơn tui mới đúng.-cô chớp mắt ngây thơ nói.

-Biến, biến ngay cho tui. Ôm cả đống của nợ của bà đi nữa.

Tất nhiên Hà My sẽ không đuổi Linh Đan về thật.

Linh Đan cứ thế ngồi ăn, còn Hà My cứ thế trừng mắt phẫn nộ.

-À, quà Giáng sinh của bà nè.

Linh Đan lôi từ túi quần ra cái móc khoá điện thoại hình con tuần lộc xinh xắn.

-Lần nào cũng tặng móc khoá. Bà không thể nghĩ ra được cái gì khác à?-Hà My bĩu môi khinh bỉ, bất quá vẫn đưa tay ra nhận.

-Đâu có. Mỗi lần tui đều lựa con vật khác mà. Tui còn đang định lần sau tặng bà móc khoá hình con ngựa đây.

Hà My không nói lời nào, ánh mắt bất mãn nhìn cô chằm chằm.

-Đùa thôi. Đây mới là quà của bà nè.

Linh Đan mỉm cười, lấy từ giỏ ra một món quà được gói kĩ càng, nhưng từ hình dáng bên ngoài có thể nhận ra được đó là một quyển sách. Hà My không chút khách sáo lập tức xé ra xem.

-Oa, cảm ơn bà nghen. Tui đang đợi mua quyển này đó, mấy bữa nay không ra ngoài cứ sợ họ bán hết hàng rồi. Bà thiệt hiểu tui, không hổ danh là bạn tốt nha.


Hà My không có quá nhiều ham mê đặc biệt, bình thường chỉ thích ăn và đọc ngôn tình. Kệ sách ba ngăn trong phòng ngủ của cô bé có hẳn hai ngăn dùng để đựng loại truyện tình cảm sướt mướt này, mỗi cuốn đều được bọc bìa nhựa cẩn thận, phân loại sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, trong khi cái ngăn dưới cùng đựng sách học thì chỉ lác đác chừng chục cuốn đặt lăn lốc nghiêng ngả thấy thương, bụi bám quanh năm mà ngay cả miếng giấy kiếng cũng không có. Linh Đan bụng không khỏi than thầm, để sưu tầm được bao nhiêu đây chắc chắn phải tốn không ít tiền.


Cô ngược lại không thích đọc sách chút nào, rất mệt, thà xem phim còn nhanh hơn.


Hà My thích thú nâng niu quyển sách trong tay, hai mắt lóe sáng, giống như trước mắt cô bé chính là một bảo vật quý giá độc nhất vô nhị. Động tác lật sách vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ hơi dùng sức thì trang giấy sẽ rách.

Linh Đan khẽ hắng giọng, không nể tình cắt ngang công cuộc "nghiên cứu tìm hiểu" của Hà My:


-Ê, hình như bà quên cái gì thì phải? Cần tui nhắc không?


Hà My nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu. Linh Đan lạnh lùng trừng mắt hơn nửa ngày, vẫn không xác định được nhỏ bạn của mình có phải đang giả vờ hay không. Dù sao nó vốn rất giỏi diễn kịch.


-Đừng giả ngu nữa. Quà của tui bà còn chưa đưa.-cô cũng không ngại nói thẳng ra đâu, không thể để mất quyền lợi được.


-À cái đó hả?-người nào đó cười ngu, đặt sách lên bàn, âu yếm vuốt phẳng để mép giấy không bị nhăn, điển hình là một con người yêu sách-Bà biết đó, mấy bữa nay tui chỉ quanh quẩn ở nhà, giảm cân giảm tới ngu người luôn rồi, thậm chí hôm qua là Giáng Sinh cũng không nhớ, làm sao nhớ mua quà cho bà?


-Bà cư nhiên quên mua quà cho tui?-Linh Đan trưng ra bộ mặt bị tổn thương hỏi.

-Honey, anh không cố ý... Em đừng giận mà.-Hà My đáng thương nói.

-Tui không biết đâu. Bà phải đền bù cho tui...-Linh Đan giả bộ ai oán kêu lên, bắt đầu giở trò làm nũng. Cô cũng không phải quan trọng chuyện này, nhưng nếu có cơ hội để bắt nạt người ta thì nên vận dụng triệt để.


-Khoan đã, tui có hơi tò mò. Chồng bà có tặng gì cho bà không?-Hà My vội đá sang vấn đề khác.


Nhắc đến Mạnh Quân, Linh Đan bật cười ngu ngơ:

-Dĩ nhiên là có. Anh ấy đâu có vô tình như bà.-vẻ mặt hạnh phúc của người đang yêu thật khiến người ta căm phẫn.

-Nói tui nghe đi. Tường thuật chi tiết một chút.-Hà My khoanh chân ngồi trên giường, tay chống cằm, hai mắt mở to giống như đứa trẻ chờ nghe kể chuyện.

Linh Đan thẹn thùng vùi mặt vào gấu bông lớn, giọng điệu mơ màng:

-Mạnh Quân đêm qua tỏ tình với tui.

Hà My nhăn mặt, im lặng suy nghĩ trong vòng năm giây mới lên tiếng:

-Là sao?

-Thì vậy đó.-Linh Đan trả lời.

-Vậy là sao? Hai người vốn dĩ đã là vợ chồng rồi mà, còn bày đặt tỏ tình gì nữa?

Linh Đan chưa từng kể cho Hà My nghe sự thật về cuộc hôn nhân giữa hai người, vì sợ sẽ bị nhỏ bạn thân của mình chê cười, tệ hơn nữa có thể sẽ bị mắng là ngu ngốc, rảnh rỗi quá nên thích học đòi phim truyền hình làm chuyện khác người, người đàn ông tốt như thế dâng tới miệng rồi còn từ chối,.... Nhưng bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, nói ra cũng chả vấn đề gì.

-Kể ra cũng dài lắm.-Linh Đan vờ than vãn.

-Không sao. Thời gian nhiều mà. Bà cứ thong thả.

Thế là Linh Đan dành năm phút đồng hồ dàn dựng cuộc đời mình từ khoảnh khắc đi lấy chồng đến hiện tại thành một bộ phim, sau đó lại dùng thêm nửa tiếng đồng hồ để tóm tắt bộ phim ấy một cách thật ngắn gọn và dễ hiểu. Hà My hiếm khi im lặng không chen ngang, chăm chú lắng nghe, rồi chỉ nhận xét đúng một câu:

-Thật hư cấu.

-Hư cấu cái đầu bà. Tui cam đoan thật trăm phần trăm.-Linh Đan nhăn mũi phản bác.

-Hai người cũng thật phiền phức. Muốn bồi dưỡng tình cảm thì cứ việc ở nhà trực tiếp đóng cửa phòng rồi lên giường cắn nhau thoải mái. Cớ chi phải rắc rối thế?-Hà My giống như không hề biết ngượng là gì.

-Bà...bà nghĩ ai cũng háo sắc giống bà hả?

-Thì đây chẳng phải cách tốt nhất sao?-Hà My cười đê tiện-Nhưng mà, lúc đó bà đang nghĩ gì mà đòi lập hợp đồng?

-Thì tại chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tui với Mạnh Quân chưa quen biết bao lâu, thậm chí một chút tình cảm cũng không có. Làm sao tui có thể tiếp nhận, thậm chí là lên giường với anh ấy? Tui vừa sợ vừa ghét, nên tìm cách để thoát thân. Hơn nữa, bà biết tui vẫn luôn mong tìm được "người yêu lý tưởng" của đời mình mà. Tui muốn được thử yêu đương hẹn hò như người bình thường, được người ta cầu hôn, rồi một ngày đẹp trời nào đó cả hai cùng nhau nắm tay bước vào lễ đường chứ không thích hôn nhân bị ép buộc như vầy. Tui thật không cam tâm.

-Tui không tin chỉ vì những lý do trên. Nói đi, có phải trước đó bà đã xem trúng bộ phim gì hay không hả?-Hà My híp mắt hỏi.

-Ờ thì... tui đúng là có xem qua một bộ phim... cho nên lúc bấn loạn đã bắt chước. Nhưng mà chẳng phải trong phim ảnh tiểu thuyết hay có chuyện "diễn giả thành thật" hay sao? Tui muốn thử coi ngoài đời có thể xảy ra hay không?-Linh Đan đỏ mặt-Thì ra là hoàn toàn có thể nha.

-Bà rảnh rỗi quá rồi đấy. Cũng may có Mạnh Quân chịu rảnh rỗi cùng với bà.-Hà My ngoài mặt khinh bỉ, trong lòng lại cảm thấy rất hâm mộ. Cô bé sẽ không thừa nhận là mình đang ghen tỵ với Linh Đan đâu.

********************

-Nhanh sang đó đi, tui muốn ăn cánh gà chiên nước mắm.-Linh Đan dẫn đầu chỉ huy, Hà My hì hục đẩy xe hàng theo sau, đôi khi lối chật người đông xe không qua được cô bé lại phải loay hoay tìm đường khác.

Linh Đan chọn xong cánh gà và sườn heo thật lớn liền thoả mãn, lúc này mới chịu rời khỏi quầy thức ăn đông lạnh. Phía sau vẫn là Hà My tội nghiệp kéo xe hàng. (Vì không chuẩn bị quà cho Linh Đan nên Hà My dù đang giảm cân cũng đành phải ngoan ngoãn đích thân xuống bếp nấu một bữa thật thịnh soạn để đền bù tổn thất tinh thần cho bạn)

-Haizz, quả là cực hình mà. Cái gì cũng muốn mua cũng muốn ăn hết, ngay cả mấy món tui ghét nhất giờ cũng thèm. Biết sống sao bây giờ?-Hà My đau lòng nhìn quầy bánh kẹo cách mình càng ngày càng xa, khóc không thành tiếng.

-Mạnh mẽ lên. Đừng để bản thân sa ngã dưới sự cám dỗ của chúng.-Linh Đan lạnh lùng nhắc nhở.

Hà My miệng vẫn lầm bầm không dứt, giống như đang rối rắm, cuối cùng nhân lúc Linh Đan không để ý cô bé liền quay ngược trở lại.

Vì vậy khi Linh Đan có chuyện cần hỏi ý kiến của Hà My thì đã chẳng thấy người đâu nữa.

Chắc con nhỏ đó đi lạc, đợi lát nữa thế nào cũng tìm được đến đây thôi.

Không biết Hà My cần mua loại khăn giấy nào, quên hỏi mất rồi. Thôi thì cứ lấy loại cô thường dùng đi. Cô nhìn quanh tìm kiếm một hồi mới phát hiện mấy hộp nằm trên giá cao nhất, đau khổ rơi lệ: Sao lại đặt cao như vậy chứ?

Ở nhà cô và Mạnh Quân đều thích mua loại này, chẳng những có mùi hương trà xanh vô cùng dễ chịu mà chất liệu giấy còn rất êm nữa. Dùng đã quen nên cũng ngại thay đổi.

Linh Đan hơi kiễng chân vươn tay lên lấy, nhưng nhất thời không chạm tới được. Trong lúc đó cô bỗng nghĩ: có khi nào sắp diễn ra một màn giống như trong phim không.

Nữ chính đi siêu thị mua mì ăn liền. Vì mì ở cao mà thân hình thì thấp bé nên cố gắng mãi cô vẫn không với đến. Kết quả nam chính đẹp trai ngời ngời bất thình lình xuất hiện, dễ dàng giúp nữ chính lấy xuống, cũng không quên xoi mói chiều cao của người yêu.

Ngoài ra còn có thể gặp trường hợp cẩu huyết khác, một anh chàng lãng tử chẳng biết từ đâu chui ra nhanh tay hơn cướp được ly mì cuối cùng, cười lưu manh rồi đi thẳng ra quầy tính tiền, hiển nhiên sau này anh ta thuận lý thành chương trở thành nam chính.

Linh Đan tự khinh bỉ trí tưởng tượng của mình, tiếp tục kiên trì với hộp khăn giấy, chỉ còn chút xíu nữa là được rồi.

-Để anh giúp em.-Ngay lúc Linh Đan đang chật vật, giọng nam trầm ổn bỗng vang lên sau lưng, tiếp theo một cánh tay thoạt nhìn thon dài rắn chắc chuẩn xác cầm lấy hộp khăn giấy đưa đến trước mặt cô. (Xem ra không phải trường hợp cẩu huyết kia)

Không phải chứ? Thật là miệng quạ mà!

Linh Đan âm thầm gào thét, thậm chí không dám quay đầu lại, chỉ nhận hộp khăn giấy lí nhí cảm ơn rồi định an toàn chuồn về. Cánh tay lúc nãy lại chắn ngang trước mặt, cắt đứt đường lui của cô.

-Cảm ơn mà chẳng có thành ý gì hết vậy hả?-người đàn ông ôn hòa mỉm cười, nhưng không hiểu sao Linh Đan thoáng ngửi thấy mùi nguy hiểm.

-Cái đó... Hi hi... Anh Vương, cám ơn anh giúp em. Em đi trước nha.-cô ngốc nghếch nói.

-Đi đâu gấp vậy? Hay anh đưa em về nha?

-Không cần đâu. Em đi với bạn, chắc nó ở bên kia chờ...-Linh Đan ôm khư khư cái hộp trong ngực, tư thế giống như đang đề phòng kẻ biến thái.

Vương Đạt không cản cô nữa. Linh Đan chẳng kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm Hà My, đi vài vòng mới bi kịch phát hiện Vương Đạt vẫn đang theo đuôi mình.

-Anh Vương, anh không mua gì sao?-lâu như vậy mà hai tay anh ta trống trơn. Không phải Vương Đạt vì cô nên mới đặc biệt đến đây chứ?

-Việc đó đã có trợ lý giúp anh rồi. Anh chỉ đi dạo xung quanh thôi.

Người có tiền quả nhiên khác biệt...

-Tụi em đã chuẩn bị gì chưa?-Vương Đạt ra vẻ lơ đãng hỏi thăm.

-Chuẩn bị gì ạ?

-Mạnh Quân sắp ra nước ngoài, chẳng lẽ không cần chuẩn bị?

Cái gì? Linh Đan như bị sét đánh trúng, cả người cháy đen thui cứng đờ tại chỗ. Phản ứng đầu tiên của cô là: Vương Đạt hẳn nhầm lẫn rồi.

-Anh nói Mạnh Quân sắp ra nước ngoài nghĩa là sao?-Mạnh Quân nếu thật sự có đi thì nhất định cũng sẽ báo cho cô biết trước, sẽ không im hơi lặng tiếng thế đâu.

-Ừ.-Vương Đạt đột nhiên vỗ trán-Anh quên mất, tin tức mới chỉ công bố sáng nay thôi, chồng em có lẽ chưa kịp báo cho em biết.

Linh Đan vô thức thở phào, Mạnh Quân không phải đang giấu cô. Nhưng lòng vẫn không cách nào nhẹ nhõm được. Anh và cô chỉ vừa mới bắt đầu xác định thôi mà. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã phải xa cách?

-Em biết không? Đây là cơ hội lớn mà nhiều người tranh giành. Là 2 năm rèn luyện ở Anh, đảm bảo về sau không ngừng thăng tiến. Tương lai Mạnh Quân nhất định rất sáng.-Chỉ 2 năm thôi, nhưng e rằng sẽ có nhiều chuyện thay đổi. Vương Đạt nắm chặt tay, khóe miệng khẽ nhếch.


Linh Đan cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt có phần bất ổn.

-Tổng Giám đốc, đồ của anh đã mua xong rồi.-anh chàng trợ lý bỗng ôm đồ chạy tới báo cáo.

-Mau đem ra thanh toán đi. Linh Đan, anh về trước đây.-Vương Đạt vẫy tay tạm biệt, cô vẫn không phản ứng.

Một lát sau, Hà My mất tích đã lâu rốt cuộc tìm đến nơi. Thấy cô đứng yên không động đậy liền tiến tới gần vỗ vai:

-Phát ngốc gì vậy?

Linh Đan bừng tỉnh, vội nhìn quanh. Vương Đạt không biết đã về từ lúc nào.

-Mua xong rồi thì về thôi.-Linh Đan uể oải nói xong bỏ đi trước. Hà My không hiểu ra sao, nháy mắt mấy cái cũng vội đuổi theo.

Lúc tính tiền, Linh Đan phát hiện trong xe có một gói kẹo chocolate nhỏ. Quay sang quả nhiên nhìn thấy Hà My đang bày ra dáng vẻ vô tội. Cô chợt hiểu ra: lúc nãy Hà My đột nhiên biến mất chắc chắn là vì cái này.

Thôi kệ, bây giờ cô cũng lười quản.

********************

P/s: Xin lỗi mọi người lần nữa vì đã không giữ đúng lời hứa hôm Giao thừa. T.T

Tuần sau bắt đầu học lại rồi, có thể mình sắp tiếp tục biến mất một thời gian. Mong mọi người thông cảm. (đừng đi tìm ta làm gì >_<)

Cám ơn đã ủng hộ ~~












Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status