Hợp đồng hôn nhân, anh xé rồi

Chương 37-2


Đến tận lúc ngồi vào bàn ăn, Mạnh Quân vẫn duy trì trạng thái căng như dây đàn đó, đôi khi thở dài, đôi khi lại vò đầu bứt tóc. Linh Đan để ý ban nãy anh có nghe mấy cuộc điện thoại, sau đó... tình huống có vẻ còn nghiêm trọng hơn.

Mạnh Quân nuốt vội hai chén cơm, sau đó dùng muôi múc canh. Vừa mới nếm thử ngụm đầu tiên, anh bỗng quay sang nhìn cô bằng anh mắt kì dị.

-Sao thế?-Linh Đan lo lắng hỏi.


-Không có gì.-Mạnh Quân rũ mắt, vùi đầu ăn tiếp.

Linh Đan không hiểu ra sao cũng thử một muỗng canh, vẻ mặt lập tức thay đổi. Cô bối rối đặt đũa xuống:

-Xin lỗi, em quên nêm muối rồi. Để em đi nấu lại.

-Không sao. Vẫn ăn được mà. Không cần phải phiền phức.-Mạnh Quân an ủi.

Linh Đan áy náy nhìn anh, buồn bực chọc chọc miếng cơm trong bát.

Hai người đang dọn bàn ăn thì di động Mạnh Quân lại reo lên, thấy anh ngẩn ra Linh Đan liền giục:


-Anh mau đi nghe đi, em làm được rồi.

Mạnh Quân vào phòng nói chuyện, mãi một lúc không thấy ra, chắc là ở trong đó làm việc luôn. Linh Đan thất thần ngồi trên sofa. Nhớ đến chuyện Vương Đạt nói lúc sáng, cô lại không khỏi nghĩ ngợi.

Tại sao điện thoại của anh lại gọi đến liên tục như vậy? Có phải là để bàn giao công việc hay không? Có phải Mạnh Quân đang phân công mọi người tiếp quản các phần kế hoạch của anh?

...

Cửa phòng Mạnh Quân vẫn đóng chặt, đôi khi lại nghe tiếng nói chuyện thì thầm, tiếng gõ bàn phím lách cách, tiếng hộc tủ đóng mở rầm rầm thô bạo, dường như không có lúc nào là anh ngừng hoạt động. Linh Đan xuống bếp, bưng một ly sữa nóng đến trước phòng anh, nhẹ nhàng gõ cửa.

-Em vào đi, không khóa đâu.


Mạnh Quân bận rộn loay hoay với cái máy tính, không có thời gian quay đầu nhìn cô. Bên trong giống như vừa mới bị một cơn lốc càn qua vậy, giấy tờ thư từ rải khắp phòng, mấy ngăn tủ đựng tài liệu cũng bị lôi ra vứt bừa trên gường. Linh Đan trợn mắt hít sâu một hơi, bước đến gần bàn làm việc.

-Em mang sữa cho anh.

-Anh còn đang dở tay. Em để trên bàn, lát nữa anh sẽ uống.

Linh Đan tiện tay dọn dẹp giúp anh một chút. Mạnh Quân mở hộp thư điện tử tải mấy mục quan trọng xuống, sau đó nhân cơ hội máy đang in tài liệu để nghỉ xả hơi.

-Phiền em quá. Hay để lát nữa anh dọn cũng được mà.

-Không sao. Em đang rảnh lắm. Anh mau uống sữa đi, uống nóng mới tốt.-Nếu anh phải đi, sau này chắc cô không có cơ hội được chăm sóc anh nữa.

-Chà, hôm nay đột nhiên cảm thấy vợ mình thật đảm đang nha.-anh cười trêu chọc-Lại đây anh thưởng cho nào.


-Anh thưởng em cái gì?

-Hôn một cái, chịu không?

Linh Đan giả bộ ghét bỏ không thèm để ý. Mạnh Quân tốt tính không hề nổi giận, ngược lại còn trưng ra bộ mặt lưu manh đề nghị:

-Hay anh chịu thiệt một tí, để em hôn anh?

Linh Đan không trả lời. Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ cùng Mạnh Quân đùa giỡn ầm ĩ một trận. Nhưng hiện tại cô thật không có tâm trạng. Đầu óc cứ như đang lượn lờ ở trên mây, còn lòng thì rối như tơ vò. Thấy cô không nói gì Mạnh Quân cũng hơi ngượng ngùng, đành quay lại tiếp tục xử lý mớ giấy tờ buồn chán trên bàn.

Dọn dẹp xong, Linh Đan lẳng lặng đứng ở sau lưng anh hồi lâu. Mãi đến khi anh xoay người nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, Linh Đan mới nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, không tiếng động rời khỏi phòng.

Mạnh Quân lo lắng nhíu mày, anh luôn có cảm giác hôm nay Linh Đan rất lạ. Có khi cô sẽ một mình mà ngẩn người, gọi mấy lần cũng không có phản ứng. Ánh mắt cô nhìn anh cũng vô cùng kì quặc, giống như mang theo vài phần khổ sở, quyến luyến. Còn có, thái độ đặc biệt câu nệ.

Đợi anh xong việc phải hỏi rõ ràng mới được!

....................

Linh Đan ra khỏi phòng anh liền vào bếp rửa chén. Chỉ có hai người ăn nên chén đũa dùng không nhiều lắm, đáng lẽ chỉ cần một lát là xong. Nhưng tâm hồn cô vốn dĩ không đặt ở đây, toàn vừa làm vừa suy nghĩ những thứ đâu đâu. Tay làm việc hoàn toàn là theo bản năng.

Vậy nên cứ liên tục cọ rồi rửa, rửa rồi cọ, cọ rồi lại rửa cũng mất gần cả tiếng đồng hồ. Bàn tay ngâm nước đến nỗi phồng rộp cả lên cô cũng chẳng thèm để ý.


-Tài liệu tao đã chuẩn bị xong cả rồi. Vừa nãy đã gửi mail cho mày, nhận được chưa hả?

Giọng nói của anh làm cô bừng tỉnh, vội vàng tắt nước, bắt đầu lấy khăn lau khô chén đĩa. Mạnh Quân đứng sau cô, một bên nghe điện thoại, một bên mở tủ lạnh lấy nước uống:

-Rồi, tao hiểu. Mày liên lạc với ngân hàng làm đủ giấy tờ cần thiết chưa?

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà giọng Mạnh Quân trở nên gấp gáp:

-Tao sẽ chuẩn bị hành lý sẵn sàng, mấy giờ bay? Cái gì? Chiều mai? Sao gấp thế?

Chiếc đĩa tuột ra khỏi tay Linh Đan trượt xuống đất "choang" một tiếng nặng nề. Mạnh Quân thót tim, vội vàng xem cô có làm sao không. Linh Đan kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn.

Anh nói vài câu qua loa rồi cúp máy, bảo với cô:

-Em đứng qua một bên đi. Anh dọn cho, cẩn thận đừng để giẫm phải.

Linh Đan không kịp mở miệng nói "không cần" thì đã thấy anh cầm chổi trở về, cẩn thận quét từng mảnh vụn dưới đất. Hai người không nói gì, không gian yên tĩnh chỉ vang lên âm thanh của thủy tinh chạm vào nhau loảng xoảng.

-Anh Quân.-Linh Đan nhỏ giọng gọi anh.

-Sao?

-Có phải em thực sự rất phiền phức không? Toàn gây rắc rối cho anh để anh phải giải quyết? Em đúng là kẻ vô dụng mà.

Linh Đan bỗng dưng nghẹn ngào, chạy vụt vào phòng "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Mạnh Quân ngây người mất ba giây, vội chạy đến xem.

********************

P.s: Đêm hôm thức khuya đăng hàng... Kể cũng lười, có nhiêu đây thôi mà nhây tới mấy bữa mới xong -_-

Có ai đêm hôm thức canh giựt tem không nhỉ XD
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status