Hợp đồng hôn nhân, anh xé rồi

Chương 38-1


Mạnh Quân đứng ngoài gọi vài lần nhưng Linh Đan không có phản ứng gì. Bên trong hoàn toàn yên tĩnh khiến Mạnh Quân càng thêm nóng ruột. Anh cố gắng kiềm nén ý niệm muốn phá cửa phòng xông vào, dùng sức gõ cửa.

-Linh Đan, Linh Đan, em mau mở cửa cho anh. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói cho anh biết đi.

Cô nhóc này thường hay suy diễn lung tung, không biết lần này lại bị cái gì kích thích nữa đây. Mạnh Quân lắc đầu thở dài, bắt đầu mềm mỏng dụ dỗ:

-Linh Đan, ngoan nào. Mở cửa đi, có chuyện gì từ từ nói. Anh luôn sẵn sàng lắng nghe mà. Vợ... em không thèm nhìn mặt luôn anh hả?

-Linh Đan, em mà không ra là anh sẽ tiếp tục đứng ở đây lải nhải đó.

Linh Đan không còn cách buộc lòng phải lên tiếng, giọng nói có phần nghẹn ngào:

-Em không sao. Giờ em hơi mệt, em muốn đi ngủ sớm.

Cô khóc... Mạnh Quân sững sờ, bỗng dưng không biết phải làm thế nào. Anh thở dài, tự hỏi bản thân xem mình có làm gì đắc tội cô hay không. Chợt nhớ đến lúc nãy ở trong bếp khi anh đang nói chuyện điện thoại, cô dường như rất căng thẳng, thậm chí đánh rơi cả đĩa. Lẽ nào Linh Đan đã nghe thấy cái gì?

-Có chuyện gì không thể nói anh nghe được à. Em làm anh lo lắm.

-Không phải, em chỉ là... chỉ là có chút hoảng loạn. Trong đầu em đang rất rối... Em thấy khó chịu...em... em không biết phải nói thế nào nữa...-Linh Đan thút thít ngắt quãng trả lời.

Mạnh Quân nhẹ giọng khuyên bảo:

-Được rồi, được rồi. Anh không ép em. Mệt thì cứ nghỉ ngơi trước đi. Ngủ một giấc sẽ không sao nữa. Đợi em bình tĩnh lại thì nói cho anh biết, vậy nhé.

Nghe tiếng chân Mạnh Quân rời đi, Linh Đan mới chui ra khỏi chăn. Cô xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của mình, đè nén tiếng nức nở nơi cổ họng.

Cô không phải cố ý muốn làm anh lo lắng, nhưng cô thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Rối rắm, dường như đánh mất hết khả năng suy nghĩ, trong đầu chỉ còn lại một câu: Mạnh Quân phải đi.

Dù trong lòng đã có chuẩn bị trước thì vẫn chẳng thể nào tiếp nhận được. Mạnh Quân đi rồi cô phải làm sao đây? Hơn nửa năm chung sống, cô đã thói quen luôn có anh bên cạnh, được anh dịu dàng chăm sóc. Cô đã quá ỷ lại vào Mạnh Quân, đến nỗi chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này không còn anh nữa là sẽ thấy vô cùng khủng hoảng.

Từng dòng nước mắt vẫn tuôn ra không ngớt, thấm ướt cả drap giường. Linh Đan ngồi dậy tìm khăn giấy, tầm mắt thoáng đảo qua khung ảnh nơi đầu giường, bất chợt dừng lại.

Tấm hình này được chụp lúc Mạnh Quân dẫn cô đi công viên trò chơi vào tháng trước.

Trong hình, cô thân mật dựa vào ngực của anh cười đến híp cả mắt, còn anh thì vòng tay ôm lấy eo của cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Phía sau là một thác nước nhân tạo đang tung bọt trắng xóa. Khung cảnh vừa hữu tình vừa lãng mạn.

Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên nơi có khuôn mặt của anh, lưu luyến vuốt ve.

*********************

Mạnh Quân ngồi ở phòng khách vò đầu bứt tóc một hồi, cũng không nghiệm ra được gì.

Tại sao Linh Đan bỗng dưng trở nên kì lạ? Là gặp phải chuyện gì?

Hình như từ lúc anh về nhà cô đã bất thường rồi. Chẳng những không ríu rít giống mọi ngày, mà ngay cả khi ăn cơm cũng thất thần, thỉnh thoảng lại ngây người nhìn anh. Chỉ trách anh quá nhập tâm suy nghĩ chuyện riêng nên đã xem nhẹ việc này.

Sáng nay thức dậy Linh Đan vẫn còn bình thường, vậy hẳn có chuyện xảy ra với cô trong khi anh ra ngoài.

Phải rồi! Linh Đan nói với anh cô có qua nhà Hà My. Có lẽ cô bé đó sẽ biết.

Nhưng mà, anh không có số điện thoại của Hà My....

Mạnh Quân một bên suy nghĩ một bên bất an đi tới đi lui trong phòng.

Liệu có phải vợ yêu của anh cãi nhau với Hà My không? Cô bạn đó đã xảy ra chuyện? Hay hai người họ ra ngoài chơi gặp phải kẻ biến thái?

Rốt cuộc cái gì đã khiến cô trở nên kích động như vậy?

Khi anh vẫn còn rối bời với những suy đoán của mình, điện thoại bàn vang lên. Anh ngơ ngác vài giây rồi mới vò đầu tiến đến nghe.

Vừa nhấc máy chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã vội oang oang xổ ra một tràng, nghe mà lỗ tai lùng bùng chả hiểu được gì. Giọng đối phương rất lạ, đã vậy còn cứ "anh Hải, anh Hải" gọi không dứt miệng. Trăm phần trăm là nhầm số.

Mấy lần Mạnh Quân muốn nhắc nhở, bất quá người kia chẳng cho anh cơ hội để chen vào. Sẵn đang khó chịu trong người, anh không hề nghĩ ngợi dứt khoát cúp máy.

Ngày hôm nay thật đủ phiền phức mà! Mệt chết đi được!

Mạnh Quân đang định về phòng nghỉ ngơi, lúc tay lướt qua bàn vô tình làm rơi một quyển sổ xuống đất. Anh nhìn kỹ lại, hai mắt lập tức sáng lên.

Sổ tay điện thoại của Linh Đan...

********************

Nửa đêm, Linh Đan bị ác mộng làm cho tỉnh dậy. Cô thất thần ngồi co ro trên giường, nước mắt cứ thế rớt xuống, tâm cũng trở nên lạnh lẽo.

Nhìn đồng hồ, giờ này chắc Mạnh Quân đã ngủ mất rồi. Cô rón rén leo xuống giường, bước ra ngoài đi đến trước phòng Mạnh Quân. Bên trong không có tiếng động nào. Linh Đan thử đẩy cửa, không khóa... Cô hít sâu một hơi, lách vào trong, cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh.

Mạnh Quân yên tĩnh nằm trên giường, tiếng hít thở rất nhẹ, cả khuôn mặt khuất trong bóng tối. Cô không rõ Mạnh Quân đã ngủ hay chưa, nên vẫn đứng đó nhìn anh rất lâu. Thấy anh mãi không có động tĩnh gì Linh Đan mới yên tâm, cẩn thận trèo lên giường rồi rúc vào trong ngực của anh.

-Em chưa ngủ?

Linh Đan suýt bị dọa cho đứng tim, cả người cứng đờ. Mạnh Quân không biết mở mắt từ bao giờ, chăm chú nhìn cô. Cô nhẹ giọng hỏi:

-Xin lỗi. Em làm anh thức giấc hả?

-Không phải. Anh vẫn chưa ngủ. Sao rồi? Tâm trạng đã khá hơn chưa?

Linh Đan do dự lắc đầu. Cơn ác mộng vừa nãy làm cô hoảng hốt không ít, cho nên tỉnh lại liền lập tức qua đây tìm anh. Chỉ khi cảm nhận hơi ấm quen thuộc kia gần kề mới khiến trái tim đang đập kịch liệt của cô bình ổn được.

Cô mơ thấy Mạnh Quân, mơ thấy anh chào từ biệt, sau đó kéo rất nhiều hành lý rời đi, bước chân nhanh và vô cùng dứt khoát. Linh Đan cố đuổi theo, nhưng dường như có một lực đẩy vô hình nào đó khiến cô không thể nào đến gần được. Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cô vội vã hô to tên anh, trong đầu chỉ còn ý nghĩ là không thể để Mạnh Quân đi được. Nhưng dù có gọi khàn cả giọng thì bóng lưng ấy vẫn tuyệt tình như vậy, không hề quay đầu lại nhìn cô lấy một lần.

Mạnh Quân yêu thương vuốt ve khuôn mặt của Linh Đan, ở trên trán ấn xuống nụ hôn dịu dàng. Anh đã nghe Hà My kể hết mọi chuyện, biết được lý do cô khóc, thấy vợ yêu lưu luyến mình đến mức này, anh vừa vui mừng, vừa cảm thấy đau lòng không dứt.

-Chưa đủ bình tĩnh để đối mặt nói chuyện với anh sao?

Linh Đan trốn trong ngực anh khẽ gật đầu. Mạnh Quân cũng không gấp gáp, chuyên tâm đùa nghịch mái tóc dài của cô, im lặng chờ cô lên tiếng.

-Xin lỗi. Chắc em làm anh lo lắm.-một lúc lâu Linh Đan mới dè dặt nói

-Vợ à, anh biết hết cả rồi. Về chuyện đó...

Cô vội vàng cắt ngang, nghẹn ngào:

-Đừng, xin anh đừng nói gì cả, em chưa sẵn sàng để tiếp nhận.

Mạnh Quân quả thật bất đắc dĩ. Cuối cùng không chịu nổi người nào đó cứ liên tục nức nở, anh cúi xuống ngậm lấy môi cô. Linh Đan lần này không hề ngượng ngùng, ngược lại còn nhiệt tình đáp trả khiến nụ hôn càng thêm ướt át nồng nhiệt. Mạnh Quân ép sát vào khiến Linh Đan gần như ngợp thở, bàn tay bắt đầu càn rỡ di chuyển khắp lưng cô. Không khí chẳng hiểu vì sao càng lúc càng nóng. Đến khi tách ra, hơi thở cả hai đã trở nên hỗn loạn.

Ánh mắt Mạnh Quân sâu thẳm, ẩn chứa điều gì đó khó kiểm soát được.

Trong đầu Linh Đan bỗng thình lình nhảy ra một câu.

Hay là đêm nay trao thân cho anh?

********************

P/s1: Lại viết trước nửa chương... -_- Mọi người đọc đỡ vậy.

Đừng hỏi chuyện đại học, ta buồn lắm... T.T

P/s2: Cùng dự đoán thử tình tiết nửa chương sau đê ^-^

Đừng hy vọng quá nhiều, coi chừng bị tác giả bỏ bom ế...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status