Hợp đồng tình nhân

Chương 209


Nói xong anh quay người trở về phòng bệnh.

Sở Thành Minh đi theo Cận Thiếu Phong vào trong, thấy sắc mặt Yên Lam nhợt nhạt nằm trên giường, lại còn phải thở bình ô xy, hốt hoảng hạ giọng hỏi, "Sao lại thế này? Cháu nói thật cho ông biết? Rất nghiêm trọng đúng không?"

"Cô ấy bị trúng độc khí ga."

"Cái gì? Trúng độc? Sao cháu lại bất cẩn như vậy? Tiểu tử này, cháu không chăm sóc tốt cháu gái của ta!" Sau khi nghe được đáp án, Sở Thành Minh quay về phía Cận Thế Phong giận dữ hét lên.

"Là cháu sai, cháu không bảo vệ được Lam Lam, để cho cô ấy bị thương…"

"Haizz..zzz!" Nghe Cận Thế Phong tự trách bản thân, Sở Thành Minh cũng không biết nói gì hơn ngoài việc thở dài.

Mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, phòng bệnh lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Nhưng không bao lâu sau, Trần Mạt hấp tấp đẩy cửa chạy vào, theo sau là Kỷ Tồn Viễn.

"Làm sao vậy? Cận Thế Phong, chuyện gì xảy ra vậy? Anh đã làm gì Lam Lam? Tôi thấy từ

khi Lam Lam ở bên anh, lúc nào cũng gặp xui xẻo. Hừ! Hôm nay không bị thương chỗ này thì mai xui xẻo chỗ kia. Anh thật đúng là khắc tinh của cô ấy mà!"

Trần Mạt không quan tâm xung quanh cứ liến thoắng một tràng, đến khi nói xong cô mới phát hiện không khí trong phòng có chút kì quái.

"Sao vậy? Chẳng lẽ Lam Lam rất nghiêm trọng sao?" Trần Mạt nhìn chằm chằm Cận Thế Phong, "Anh nói đi Cận Thế Phong, rốt cuộc là anh làm Yên Lam bị sao vậy?" Lời nói không giấu vẻ trách móc ai oán.

" Trần Mạt, đừng có nói linh tinh, lần này không phải lỗi của Chủ tịch." Kỷ Tồn Viễn ở bên cạnh cô giải thích, "Là Tô Anh cố ý bày chuyện hại Tiểu Lam."

"Cái gì? Tô Anh? Người phụ nữ kia?" Trần Mạt kinh ngạc hỏi. Cô nhớ người phụ nữ gặp ở nhà Cận Thế Phong hôm trước là người của công ty dọn dẹp vệ sinh gia đình cơ mà? Sao lại là chị ta? Trông chị ta vô cùng thành thật, sao lại có thể đi hại người được cơ chứ?

"Các anh có điều tra gì không? Sao chị ta lại hại Yên Lam?"

"Động cơ của cô ta là gì bây giờ vẫn chưa biết, nhưng có thể thấy đây là một âm mưu đã sắp đặt từ lâu." Kỷ Tồn Viễn mang hết những gì điều tra được ra nói với Trần Mạt.

"Chị ta là loại người gì, vì sao phải làm như vậy chứ?" Trần Mạt suy tư hỏi.

Lúc này Sở Thành Minh đứng phía trước đã nghe ra đầu đuôi câu chuyện, tức giận xông đến trước Kỷ Tồn Viễn, "Cái gì? Cậu nói cháu gái ta trúng độc khí ga là có người cố tình hại nó?

Là ai? Nhanh nói cho ta biết, ta nhất định phải tìm ra!"

"Tạm thời không tìm thấy cô ta, nên mới nói âm mưu này sửa soạn đã lâu. Vừa xảy ra vụ

việc, cô ta liền bốc hơi, chúng tôi không tìm nổi." Kỷ Tồn Viễn ôn tồn đáp lại.

Nghe đến đây, cả Sở Thành Minh lẫn Trần Mạt cùng kinh ngạc mà hô lên. "Các anh làm ăn kiểu gì mà giờ còn chưa tìm thấy cô ta?"

Một bên thì nhao nhao ầm ĩ bàn tán, một bên là Yên Lam nằm bất động trên giường. Nghe Sở Thành Minh cùng Trần Mạt kêu gào mãi, Cận Thế Phong không nhịn được nữa, cau mày hô lên, "Các người đừng ầm ĩ nữa, không nghĩ cho Lam Lam sao?"

Nghe Cận Thế Phong quát như vậy, mọi người đang tranh cãi ầm ĩ lập tức dừng lại. Sự tức giận của anh thật đúng có thể khiến người khác dừng chiến. Trần Mạt bĩu môi, "Nếu chúng tôi nhao nhao mà làm Lam Lam tỉnh lại thì chẳng tốt à?"

Một câu của Trần Mạt lại khiến không khí phòng bệnh rơi vào trạng thái trầm mặc.

Qua một lúc lâu, Cận Thế Phong mới nhớ ra quay sang hỏi Sở Thành Minh, " Sở lão gia gia, ông nói đến công ty tìm Lam Lam, có chuyện gì quan trọng sao?"

"Đương nhiên rồi, vì vậy ta mới đến tìm nha đầu này." Sở Thành Minh lúc này mới nhớ ra mục đích của mình, lấy trong túi ra một cuốn tạp chí.

"Đây là cái gì vậy?" Cận Thế Phong thấy ông lôi ra một cuốn tạp chí, bìa tạp chí là hình chụp anh và Lam Lam lần trước tham gia tiệc rượu của Vương Mậu Đức.

"Là việc này đây!" Sở Thành Minh chỉ vào bộ nữ trang Yên Lam đeo trên cổ, "Ta đến tìm nha đầu Tiểu Lam là muốn hỏi xem nó lấy đâu ra bộ nữ trang này?"

"Là của Lam Lam!" Cận Thế Phong trả lời.

"Cái gì?"

"Trước đây Lam Lam có một hộp nữ trang, bộ trang sức này là lấy từ đó ra." Cận Thế Phong giải thích cho Sở Thành Minh.

"Hộp trang sức? Của nha đầu này sao?" Sở Thành Minh sốt sắng hỏi.

"À,chuyện này thì cháu không biết. Cháu có nhìn thấy một lần, nhưng không biết…."

"Cái hộp đó em biết, anh Thế Phong…" Cận Thế Phong còn chưa nói hết câu, Yên Triết đã lên tiếng cắt ngang.

Mọi ánh mắt ra sức tập trung về phía Yên Triết, khiến anh bất giác cúi đầu.

"Tiểu tử này, nói mau. Hộp trang sức là của ai?" Sở Thành Minh nhìn Yên Triết kích động hỏi.

"Là bà nội cho chị gái…" Yên Triết nhìn Sở Thành Minh trả lời.

"Bà nội?" Sở Thành Minh nghi hoặc, không thể nào. "Có thể cho ta xem cái hộp đó được không?"

"Vì sao? Sở lão gia gia, sao ông để ý đến bộ nữ trang của Lam Lam vậy?" Cận Thế Phong nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì bộ trang sức đó năm xưa ta đặc biệt làm tặng cho người ta thương, tuyệt đối không có bộ thứ hai. Mà bộ trang sức đó không khác chút nào với bộ nha đầu kia đeo trên cổ!" Sở Thành Minh giải thích cặn kẽ cho mọi người nghe.

"Cái gì?" Nghe xong, mọi người nhất thời kinh hãi, lắp ba lắp bắp.

"Nhưng tại sao, bà nội Yên Lam lại có bộ trang sức này?" Cận Thế Phong chần chừ một lúc rồi mới dám lên tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status