Hùng bá thiên hạ

Chương 159: Ngắm chuẩn


Dù nói như vậy nhưng Trâu Lượng lại không đồng ý, xem ra Olivia đúng là tiểu công chúa hữu danh hữu thực. Trâu Lượng sẽ không bị dọa sợ nhưng cũng không lỗ mãng ngờ nghệch, nếu không sẽ chỉ hại người hại mình.

"Vậy gia tộc xếp hạng thứ nhất đến cùng là gia tộc nào, con rất tò mò, không phải là gia tộc của Giáo hoàng chứ?" Trâu Lượng nói.

Ha ha, không phải, Giáo hoàng sẽ không thuộc bất cứ thế lực gia tộc nào, đây là quy tắc của đế quốc Mông Gia. Nói đến đệ nhất gia tộc cũng tính là một chi của Swan, đó chính là gia tộc Nicola tộc thiên mị. Nói đơn giản thì bốn gia tộc phía trước chia cắt ban ngày của đế quốc Mông Gia còn gia tộc Nicola khống chế ban đêm của đế quốc. Thà rằng đắc tội tứ đại gia tộc cũng không được trêu chọc gia tộc Nicola".

Thomas lời ít mà ý nhiều.

Trâu Lượng đã rõ ràng, đây chính là gia tộc lão Đại xã hội đen, chỉ có điều xã hội đen này lại là rất trâu bò, có thể trở thành một trong năm gia tộc lớn ảnh hưởng đến cả đế quốc Mông Gia. Năm gia tộc lớn cân bằng lẫn nhau cộng thêm nhân vật phải nằm ngoài năm gia tộc lớn là Giáo hoàng tạo thành sự cân bằng của đế quốc hiện nay.

Bà nội Bear, thật sự quá vui rồi, không biết sự tồn tại của hắn có tính là tồn tại thứ sáu không.

"Nếu đã nói thì nói luôn chút nữa vậy", thấy Trâu Lượng chăm chú như thế Thomas cũng bắt đầu thấy ngứa mồm, suy cho cùng tên nhóc này quả thực là không gì làm khó được. Chẳng mấy khi thấy hắn vừa tò mò vừa khiêm tốn thụ giáo, "Trừ năm gia tộc lớn này con cũng biết Thú tộc chúng ta tôn sùng vũ lực, còn có ba chỗ cao thủ tụ tập. Có lẽ bọn họ không có tầm ảnh hưởng về chính trị nhưng lại được Thú tộc tôn sùng, trai đài vọng nguyệt, luyện ngục thú đấu sĩ và hàng ngũ sứ đồ".

"Hàng ngũ sứ đồ con biết, đây không phải cơ quan đặc thù để bảo vệ Giáo đình của chúng ta sao".

"Không sai, hàng ngũ sứ đồ ngọa hổ tàng long, con phải rõ ràng, chiến tranh và chiến đấu là hai việc khác nhau. Dù ba nơi này chuyên xuất hiện cao thủ chiến đấu, hơn nữa giết người như ngóe, nhưng so với luyện ngục thú đấu sĩ thì hàng ngũ sứ đồ đều là người tốt. Nghe nói gần đây Thú linh giới có một tên tự xưng là Tu La đang quậy phá, kỳ thực luyện ngục thú đấu sĩ cũng không cần trang bị", Thomas cười nói, hắn có thể thấy Arthur phi thường thích nghe.

Trong lòng Trâu Lượng giật mình, "Ngài nói họ có thể không cần Thú linh biến?"

"Ha ha, luyện ngục thú đấu sĩ là giác đấu sĩ đáng sợ nhất, giết ngàn người mới có thể xưng là luyện ngục thú đấu sĩ. Bọn họ bị Thần thú vứt bỏ nhưng lại ngộ ra quy luật chiến đấu của chính mình".

Giác đấu sĩ thì Trâu Lượng biết, bình thường đều là tội phạm hoặc mắc nợ không trả được, đương nhiên cũng có bình dân gia nhập vì các loại mục đích khác nhau. Cuộc đời của họ chỉ có hai việc là luyện tập và chiến đấu, mặc dù không có tên dũng giả nhưng lại thành tựu uy áp giết người, dùng thân thể giết người, giết yêu thú. Đây là trò giải trí một số thành phố lớn thích nhất, tại Jerusamer thì không có, mà người nổi bật trong các giác đấu sĩ chính là luyện ngục thú đấu sĩ.

"Vậy trai đài vọng nguyệt, nơi này thì sẽ có người bình thường chứ?" Trâu Lượng cảm thấy cái tên này có chút tình thơ ý hoạ.

Thomas lắc đầu, "Ta không biết, cũng không có ai biết trai đài vọng nguyệt ở nơi nào".

"A, vậy tại sao nó lại xếp hạng trước luyện ngục thú đấu sĩ?"

"Từng có một giác đấu sĩ chém vạn người được xưng là luyện ngục thú đấu sĩ bất tử phản loạn dẫn theo các giác đấu sĩ hủy diệt mấy thành phố. Thành vệ quân và kỵ sĩ đoàn của Giáo đình cũng không có biện pháp đối phó. Nhất là Spartacus thì có thể tung hoành vô địch, đúng lúc Giáo hoàng mặt ủ mày chau thì Spartacus chết rồi, người giết hắn đến từ trai đài vọng nguyệt".

Vẻ mặt Thomas mê mang, Trâu bạn học lại phi thường không phục. Bà nội Bear, quả thật có nhiều cao thủ trâu bò như vậy, xem ra con đường hùng bá thiên hạ của mình thật sự không đơn giản. Từ khi đến đế quốc Mông Gia, Trâu Lượng vẫn sống tại Jerusamer, mọi chuyện gần đây tương đối thuận lợi khiến hắn thực sự có cảm giác bị lá che mắt không thấy Thái sơn.

"Arthur, ta nói những thứ này với con chính là để con phải biết chú ý một chút, sau này bước chân của chúng ta sẽ lan xa. Có thể sẽ tiếp xúc đến những người này, con không thể muốn làm gì thì làm như tại Jerusamer. Ta biết con thông minh, có thể ta lải nhải hơi nhiều, ngày mai theo ta đi tham gia hội nghị của phòng thị chính để hiểu một chút tình hình quản lý thượng tầng".

Thomas cười nói, Trâu Lượng vội vàng gật đầu, hắn biết Thomas không chỉ coi hắn như đồ đệ mà đã xem như người thay thế mình cần phải bồi dưỡng rồi.

Việc quản lý một thành phố không thể do một cá nhân định đoạt mà là do phòng nghị chính thảo luận quyết định, phát huy đầy đủ "dân chủ", xem như bản thu nhỏ của nguyên lão hội đế đô.

Trâu Lượng trở lại phòng mình ghi tạc tám thế lực này vào trong đầu. Ngay từ đầu hắn nghe nói đến hiệp hội thương nghiệp Thiên Vũ còn không cảm thấy chuyện gì. Hắn đã bị hai chữ hiệp hội thương nghiệp lừa, xem ra lực cản giữa hắn và Olivia còn thật không nhỏ, chỉ sợ cho dù Olivia muốn liên lạc hắn cũng rất khó.

Có lẽ tại Jerusamer hắn có thể coi như một nhân vật nhưng nhìn ra đế quốc Mông Gia, hắn quả thật không là thứ gì, tuy vậy tâm tính của Trâu Lượng rất tốt, sẽ thay đổi hết thảy.

Trâu bạn học biết nghĩ suông không bằng hành động, nếu như hắn từ bỏ Olivia để cả đời dặt dẹo cũng không phải không thể. Nhưng nếu đã đi tới thế giới này lại có trí nhớ và tri thức của kiếp trước mà vẫn không sống một đời oanh liệt thì sẽ có lỗi với tổ quốc, có lỗi với nhân dân, không phải là thanh niên tốt thế kỉ 21.

Sợ chết không phải anh hùng hảo hán, Trâu bạn học quả thật không có khái niệm sợ, nhưng có nhiều người mạnh như vậy mà bảo thủ quá mức thì kết quả chính là đợi chết.

Trâu bạn học đi tới phòng thí nghiệm của mình rồi bận rộn suốt đêm. Thỉnh thoảng trong đêm còn truyền đến tiếng gào thét điên cuồng của người nào đó, có điều người trong Thần miếu đều biết là ai nên không ai dám đi trêu chọc.

Tế ti linh hồn thiên tài mà, đương nhiên có chút tính khí không giống người thường.

Tại đế đô xa xăm, trong một căn phòng tráng lệ đám vũ nữ đang ca múa nhẹ nhàng, một người tuổi trẻ rực rỡ như mặt trời mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt, sau khi nghe báo cáo nụ cười chậm rãi biến mất.

"Thiếu gia, ngài không cần tức giận, lần này ta tự mình đi làm, nhất định làm cho hắn chết không có chỗ chôn", thanh niên tộc Lion nói với sắc mặt lạnh lùng.

"Gudden, không được cau có cả ngày thế, cười nhiều sẽ tốt hơn cho thân thể", Neberro nói.

Gudden gật đầu nhưng vẫn không có nụ cười nào xuất hiện, nhìn người đang quỳ trên mặt đất, "Đồ ăn hại, ngươi biết nên làm như thế nào mà, lẽ nào còn chờ ta động thủ?"

Neberro khoát khoát tay, "Được rồi, không trách hắn, một tế ti kiến tập tầm thường rơi vào tầng thứ hai thế giới ngầm mà còn có thể sống sót đi ra cũng xem như kỳ tích rồi".

Người áo đen bò trên mặt đất không hề nhúc nhích, cũng không dám đáp lời.

"Tên nhóc này đặc biệt may mắn, hai lần trốn ra được tầng hai thế giới ngầm. Có điều nếu ta tự mình ra tay thì cho dù hắn có một trăm cái mạng cũng không thoát được".

"Ha ha, Gudden, ta biết ngươi ngứa tay nhưng cũng không nên hơi một tí đã tự mình ra tay, chuyện gì cũng tự tay giải quyết thì còn nuôi sống nhiều người như vậy làm gì. Xuống đi, lần hành động này mặc dù thất bại nhưng tội không phải do ngươi, nhưng nhớ kỹ không có lần tiếp theo đâu".

Neberro lạnh nhạt nói.

Người áo đen cả người run lên, nhiệm vụ thất bại hắn cũng không nghĩ mình còn có thể sống, "Cảm ơn chủ nhân".

"Loại đồ bỏ này giữ lại làm gì".

"Ha ha, Gudden, giết sạch rồi còn có ai làm việc cho ta, vừa ân vừa uy mà. Có điều tên nhóc Arthur này lại là có chút thú vị. Vốn nghĩ trực tiếp xử lí là xong, xem ra có thể làm cho Olivia chú ý quả thật hắn cũng có chút bản lãnh".

Gudden rất quen thuộc tính khí của Neberro, khi Neberro thấy hứng thú đối với một việc thì hắn lại chẳng thấy hay ho gì. Hắn cảm thấy cái gì cũng không vui sướng bằng một đao chặt đầu là xong, nhưng thiếu gia lại thích lòng vòng.

"Nghe nói chỗ dựa lớn nhất của Arthur là Thomas?"

"Vâng, sắp tới Thomas có hi vọng trở thành Hồng y đại chủ tế", Gudden nói.

"A, hắn bám vào ai vậy?" Neberro hứng thú hỏi, chuyện của hắn rất nhiều, từ lâu đã không đếm xỉa tới chút chuyện tại Jerusamer đó.

"Không có, nghe nói chính là thành tích kinh người cộng thêm Shaman Subaru mạnh mẽ đề cử nên đẩy bật được Sautin. Bây giờ về cơ bản đã xác định chính là hắn rồi".

"Ha ha, vui lắm, vậy ta sẽ làm mất cái Hồng y đại chủ tế này của Thomas xem hắn chơi thế nào".

Gudden ngẩn người, "Bên trong đã đạt thành hiệp nghị, sợ rằng không dễ làm lắm".

"Mang tư liệu cho ta, không phải tất cả mọi việc đều phải làm trực tiếp", Neberro chỉ chỉ đầu mình.

Gudden không hiểu, hắn nghĩ cũng không ai hiểu, Hồng y đại chủ tế không phải việc nhỏ. Chuyện coi như đã định, cho dù Đại quan cầm quyền ra mặt cũng chỉ sẽ khiến cho các thế lực khác liên kết phản đối, sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.

Rốt cục Trâu Lượng đã được kiến thức cái gì gọi là nghị chính, xem ra bất cứ thời đại nào, bất cứ nơi nào thì các chính khách đều giống nhau. Trong đám đông các lão già, Trâu Lượng tỏ ra đặc biệt nổi bật. Trong trường hợp quan trọng như vậy sẽ không cho phép người không có nhiệm vụ tham dự. Nếu là lúc khác chắc chắn sẽ có người có ý kiến nhưng mắt thấy Thomas sắp lên chức, hơn nữa tại Jerusamer, Thần miếu phi thường mạnh mẽ nên mọi người cũng coi như không thấy.

Bất kể bên ngoài thế nào nhưng một khi dính dáng đến chuyện bên trong thì mọi người cũng bất chấp tất cả. Tại hội nghị phòng thị chính không có cái gọi là vẻ mặt quý tộc mà chỉ có biểu diễn chính trị, thi đấu tài ăn nói, thi đấu vô sỉ.

Đối với nội dung nói chuyện Trâu Lượng không hề thấy hứng thú mà cũng không đến lượt hắn quan tâm. Trường hợp này lại có thể làm cho hắn càng hiểu đến tận cùng đế quốc Mông Gia cấu tạo kiểu gì. Mặc dù rất nhiều người tham dự hội nghị nhưng cơ bản đều do ba thế lực lớn khống chế, phải công nhận khi cãi nhau quả thật thời gian trôi thật nhanh. Tuy là tình huống trước kia không rõ nhưng bây giờ quyền phát ngôn của Thần miếu quả thật lớn hơn các phái khác nhiều.

Nếu là một người trẻ tuổi khác được tham gia loại hội nghị này sợ rằng sẽ đắc ý cả ngày nhưng Trâu Lượng lại không có cảm giác quá lớn. Hắn hiểu xã hội này càng sâu hơn trước, việc nhỏ không nói, bất cứ một đại sự nào khi đưa ra hội nghị phòng nghị chính cũng đều đã được quyết định xong từ trước đó, và thứ quyết định kết quả vẫn là sức mạnh. Nói thẳng đấu tranh chính trị ở nơi này cũng xem như có hình dáng đầy đủ nhưng so với kiếp trước thì kém rất nhiều.

Đối với Trâu Lượng bây giờ trọng điểm là hiểu rõ, hắn không hề muốn tham dự cái gì, thật ra trong mắt hắn hội nghị phòng nghị chính là rắm, nắm đấm đủ cứng thì không cần mặc cả. Nhưng loại chuyện này hắn không tiện chỉ điểm Thomas, cũng không có cách thuyết phục đối phương mà chỉ có thể đi con đường của mình.

Trước khi trở thành Hồng y đại chủ tế sư phụ nhặt phải xử lý tốt các công việc nội bộ. Đối với những nhân tố bất ổn đương nhiên phải tập trung đối phó một chút, đấu tranh quyền lực luôn luôn không thể thỏa hiệp. Trâu bạn học vẫn rất yên tâm đối với sức mạnh của sư phụ, bây giờ hắn cũng không có thời gian phân thần. Hôm qua hắn đã bước ra bước đầu tiên từ khi hắn sống lại tới nay, cũng đã nhận thức đầy đủ rằng có một số việc tuyệt đối không thể cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status