Hùng bá thiên hạ

Chương 178: Bé con nghĩ gì về háo sắc


Gregg đang lúc thoải mái, hơi nhíu mày, nhanh, nhanh nữa...

Cảm thấy đã lúc, Gregg ấn đầu thiếu nữ lại, mạnh mẽ nhấn tới không hề khách khí, thẳng đến khi hoàn toàn phát tiết.

Đã sung sướng xong, Gregg một cước đá văng thiếu nữ vừa lau chùi cho hắn, mặc vào bộ quần áo rộng rãi, "Quả nhiên là người muốn làm đế vương, định lực thật tốt".

"Có chuyện thì nói, ta bề bộn nhiều việc", Neberro khẽ cười nói, cũng chẳng muốn tính toán với hắn, đàn ông có rất nhiều loại, người háo sắc, có người theo đuổi hưởng thụ, có người thì theo đuổi thứ cao hơn nữa.

"Tốt, tốt, có lẽ ngươi cũng nhận được tin tức rồi, vậy mà tên kia thật sự ngăn được cơn sóng dữ rồi còn làm được chuyện lớn. Ngay cả cha ta cũng bắt đầu chú ý đến hắn rồi, ha ha, một tế ti Bear, một người thật thú vị".

Gregg cười tủm tỉm nhìn Neberro.

Neberro lại rất thản nhiên, "Cũng không ngoài ý muốn lắm, nếu không làm sao đáng để ta chú ý".

Gregg muốn nhìn thấy một chút giận dữ trên mặt Neberro, có điều hắn vẫn thất bại, "Có cần ta động thủ giết chết hắn không?"

"Ha ha, nếu như ngươi muốn thì ta cũng không ngại".

"Ha ha, bây giờ tên nhóc này cũng là một nhân vật rồi, không phải có thể dễ dàng động đến, nếu được lựa chọn thì ta thích đứng xem hơn".

Gregg cười nói.

Neberro không để ý, tựa hồ biết rõ Gregg sẽ nói vậy.

"Bước tiếp theo làm thế nào?" Gregg nâng một li rượu vang lên hỏi.

"Không có bước tiếp theo". Neberro lạnh nhạt nói.

"Không có bước tiếp theo, lẽ nào ngươi sẽ buông tha hắn như vậy?" Gregg ra vẻ khó tin.

"Bá tước Gregg, ta là kị sĩ Giáo đình, làm sao có thể đối phó một tế ti?"

Neberro không để ý nhún vai.

"Mẹ, mọi người đều nói dòng họ Nicola chúng ta hèn hạ, so với ngươi thì bố thực sự thuần khiết như xử nam".

Gregg tức giận bất bình.

"Có lẽ chẳng bao lâu hắn sẽ đến đế đô".

"A, nếu kị sĩ Neberro công việc bận rộn thì để ta chơi đùa với hắn".

"Tùy ngươi, đúng rồi, mạn bắc có một thương đội sắp tới đây, ngươi sắp xếp một chút, quy cũ như cũ, ngươi được ba thành".

"Ha ha, chuyện tốt, để ông già ta khỏi kêu ca suốt ngày, để chúc mừng chúng ta cùng bay đôi nào!"

"Biến đi!"

Gregg cười dâm chạy ra nhanh như chớp, trong phòng ánh mắt Neberro hiện lên một tia sát cơ, cái chén trong tay hóa thành mảnh vỡ.

***

Các tế ti trong Thần điện tỉnh Thần Diệu cũng vô cùng bận rộn, cho dù các tế ti đã giải thích đây là chiến ca từ thượng cổ của Thần điện nhưng sự nhiệt tình của mọi người vẫn không giảm làm cho Lộ Dao không cách nào ra cửa.

Việc này lại làm Nini cực vui, chẳng mấy khi có người chơi cùng cô bé, hơn nữa anh trai Arthur lại là một người đặc biệt thú vị.

Dỗ trẻ con đối với Trâu bạn học mà nói thì thực sự quá dễ, tùy tiện kể vài câu chuyện của kiếp trước hay bày vài trò chơi đã đủ làm Nini vui một hồi. Bé cáo này quả thật thông tuệ, chính vì vậy nên càng dễ hiểu được những trò chơi Trâu Lượng bày.

Trâu Lượng và Lộ Dao thay trang phục thông thường mang Annie ra ngoài từ cửa sau Thần miếu. Mọi người đều đang bận rộn, người tuổi trẻ hiển nhiên không thể ngồi không, hơn nữa hai ngày nay Lộ Dao vẫn khắc khổ học chiến ca. Từ cổ đối với Trâu Lượng chính là chuyện nhỏ nhưng đối với người khác lại là một khảo nghiệm khó khăn. Đương nhiên đối với Thomas và Subaru Trâu Lượng vẫn phải giấu nghề, nếu không chắc chắn hai người sẽ coi hắn như quái vật.

Thay trang phục thông thường, ba người không còn bị nhận ra nữa, trên quảng trường có đủ loại biểu diễn. Nini thích xem nhất là xiếc ảo thuật, kéo Trâu Lượng chạy khắp nơi, sức sống ngập tràn, đâu giống một cô bé vừa khỏi bệnh.

Lộ Dao vốn còn đắm chìm trong chiến ca nhưng dần dần cũng bị tiếng cười của Nini ảnh hưởng, tâm tình cũng buông lỏng. Trâu bạn học đáng thương chỉ có thể liều mình bồi người đẹp.

"Ơ, ở kia thật nhiều người, đi xem một chút", sau hơn một giờ Trâu bạn học đã không thể chịu nổi nữa, cứ như vậy thì tính mạng có hạn của hắn chắc chắn sẽ chấm dứt trong kiếp dạo phố vô cùng vô tận này.

Một đám người bao quanh một khán đài, tiếng người huyên náo, một Snake cầm roi trong tay đang múa ba tấc lưỡi.

"Mọi người xem xem, màu da này, dáng vẻ này, trăm phần trăm trinh nữ, không thể giả được. Đại hạ giá chúc mừng nữ thần giáng lâm đây, chỉ cần hai mươi đồng bạc, mua mau mua mau!"

"Biến đi, loại hàng này cũng dám gọi là trinh nữ, ngươi cho rằng chúng ta đều là thằng ngu à?"

"Vị đại gia này, điều này ngài không hiểu được rồi, ta dám vỗ ngực bảo đảm, ít nhất nàng cũng đã giữ trinh tiết được một tháng nay rồi!" gã con buôn nô lệ nịnh bợ cười nói lộ ra chiếc răng cửa màu vàng.

Thần sắc Lộ Dao có chút không đành lòng, còn thần sắc Annie lại bình thường, không hề để ý, "Anh Arthur, nơi này là chợ cấp thấp, chúng ta vào trong xem đi, anh trai có người hầu hạ chưa, em mua cho anh mấy người được không?"

... Trâu bạn học không nói gì, nhẹ nhàng gõ đầu Annie, "Bé con, đừng nói lung tung, chúng ta chỉ xem náo nhiệt thôi".

Annie xoa đầu cong môi, "Người ta nói thật mà", dù sao cũng là cháu gái của Subaru, chưa hề giao tiếp với dân đen, chuyện tặng nô lệ giữa quý tộc chính là cơm thường.

Sự xinh đẹp của Lộ Dao và sự đáng yêu của Annie làm cho một đám nhân vật cấp đại thúc xung quanh nhìn chảy nước miếng, Annie khó chịu trừng mắt, "Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ta móc mắt ngươi ra hay không?"

Những người chung quanh thấy Annie mặc trang phục phú quý nên biết là quý tộc, vì vậy không ai dám trêu chọc.

"Bé con, thật không biết em còn có một mặt hung ác như vậy", Trâu Lượng cười nói.

"Đây là người ta đang bảo vệ anh trai và chị gái, những người này đều rất xấu, không hù dọa bọn họ chắc chắn bọn họ sẽ gây chuyện".

Lời nói của Annie làm cho Trâu Lượng và Lộ Dao trợn mắt, bé con này đã hiểu được tiên hạ thủ vi cường rồi cơ đấy.

Bên ngoài quả thật hỗn tạp, tình cảnh bên trong chợ thì tốt hơn nhiều, không chỉ có buôn bán nô lệ mà còn có trang sức đá quý và binh khí.

Binh khí chia làm hai loại, một loại là tinh phẩm từ phía bắc mang tới, dị tộc bên kia mặc dù bị Thần thú vứt bỏ nhưng lại phát triển được kỹ thuật rèn hoàn mỹ. Trang bị họ chế tạo vừa xinh đẹp vừa chất lượng, đôi khi điêu khắc linh hồn chưa đầy đủ thì loại trang bị này cũng có thể bù đắp một chút. Một loại binh khí khác chính là thuộc về Thú tộc, chiến đấu chết đi, trang bị trên người sẽ có tỷ lệ tồn tại nhất định. Loại trang bị thú linh mất chủ nhân này có giá cả xa xỉ tùy theo từng cấp bậc, nếu như tính chất thú linh của chủ nhân cũ và chủ nhân mới khác biệt không lớn. Lại tìm đến một điêu khắc sư linh hồn mạnh mẽ thì sẽ có tỷ lệ kế thừa trang bị nhất định, đương nhiên có thể phát huy tới trình độ nào sẽ phụ thuộc vào rất nhiều nhân tố.

Loại đồ vật này tương đối hiếm thấy tại Jerusamer, còn tại Daros thì đủ để hình thành một thị trường tương đối có quy mô.

Không thể không nói đến nơi này thực sự hiểu biết thêm nhiều điều, đối với mấy thứ này Annie rất thiếu hăng hái, liên tục ngáp dài.

"Anh trai, người ta không đi được nữa, anh bế em", vẻ mặt Annie hơi tủi thân, nhìn đáng thương hết sức.

"Được, ôm cũng được, nhưng em không được cù anh!"

"Vâng, người ta là em bé ngoan mà".

Trâu Lượng mở hai cánh tay ra ôm lấy Annie, Annie bám cổ Trâu Lượng, nghịch ngợm cầm tai Trâu Lượng, đâu có vẻ mệt mỏi chút nào?

"Anh trai, người ta có thể hỏi một câu không?" Nini dịu dàng nói.

"Hỏi đi, Nini cũng biết khách sáo rồi à?" Trâu Lượng cười.

"Vì sao lúc người khác háo sắc ánh mắt luôn vẩn đục tà ác mà lúc anh trai háo sắc ánh mắt lại trong suốt như vậy?"

Nini hỏi rất nghiêm túc.

Trâu bạn học suýt nữa ngã nhào, đây đúng là một câu hỏi không cách nào trả lời. Lộ Dao bên cạnh che miệng cười khẽ, đối với ánh mắt háo sắc của Trâu Lượng Lộ Dao đã rất quen thuộc. Bộ ngực mình chính là nơi ánh mắt hắn thường xuyên ghé thăm, nhưng rất kỳ lạ là mình lại thấy không đáng ghét mà có khi còn có một chút chờ mong...

"Nini, ánh mắt đó của anh trai không phải háo sắc mà là thưởng thức, Thần thú vĩ đại trao tặng sự xinh đẹp cho phụ nữ bọn em chính là để cho mọi người thưởng thức!"

"A, đó là thưởng thức à, vậy tại sao em thấy ánh mắt anh trai như muốn chui vào trong ngực chị Lộ Dao vậy?" Nini lại ném ra một quả bom tấn, lập tức Trâu Lượng và Lộ Dao đều không đỡ được.

Một cô bé với vẻ mặt thuần khiết như thế hỏi một câu hỏi đặc biệt như thế, tựa hồ giải thích thế nào cũng không phải là giải thích.

"Khụ khụ, Nini, em xem, trên trời có máy bay kìa!"

"A, máy bay là cái gì? Cái gì cũng không có mà!"

"Vừa mới bay qua rồi".

"Ông chủ, có hàng tốt hơn không?" Trâu Lượng vội vàng đi tới trước một quầy hàng để chuyển hướng đề tài. Bé con này thật là nguy hiểm, hình tượng Liễu Hạ Huệ thuần khiết, tiểu lang quân phúc hậu của mình chỉ bị nàng nói dăm ba câu đã hóa thành tro bụi.

Những món hàng bên ngoài đều tương đối kém, Trâu bạn học còn không để vào mắt, nhưng từ khi đến đại lục Thần thú Trâu Lượng mới chỉ nắm giữ được đồ trắng. Hắn tràn ngập hứng thú đối với trang bị cấp đồng thau hay thậm chí cao cấp hơn. Nhất là sau khi hắn phát hiện sự khác nhau giữa nguyên khí và thú linh hắn càng rõ ràng con đường điêu khắc mới là lựa chọn tốt nhất trong thế giới này.

Đồ trắng là bậc thấp nhất mà đã lợi hại như vậy, phía trên còn có trang bị cấp kim cương, thậm chí cấp truyền kỳ mà thần mới có thể có.

Lòng tham không đáy rắn muốn nuốt voi, lòng tham của Trâu bạn học vốn đã không nhỏ. Hắn muốn tìm hiểu thượng đỉnh của thế giới này, đối với người hai bàn tay trắng như hắn mà nói, nhất định phải hiểu được bản chất của sức mạnh thượng đỉnh.

Ông chủ Fox nhìn một chút Annie đang đùa nghịch trong lòng Trâu Lượng, khi ánh mắt hắn nhìn thấy huy hiệu cẩm thạch trên cổ áo Annie sắc mặt lập tức thay đổi, cười như một đóa hướng dương.

"Ngài cần thứ gì, cho dù tiểu điếm không có cũng có thể giới thiệu nơi tốt hơn cho ngài", ông chủ Fox nói phi thường khách sáo. Là một thương nhân, nếu như không có ánh mắt nhìn người thì chắc chắn chuyện đóng cửa chỉ là vấn đề thời gian.

Từ ánh mắt của đối phương Trâu Lượng đã nhìn ra một vài thứ, là một Bear nhưng hắn có thể thấy những thứ người khác không thấy, thân phận của Annie quả thật có tác dụng rất lớn. Nếu không đừng nói hai tế ti kiến tập mà cho dù chủ tế đến tỉnh lị cũng không là cái đinh gì.

Bất cứ thời đại nào cũng giống nhau, người ở tỉnh lị luôn cảm thấy tài trí hơn người, ở đế đô càng không cần phải nói.

"Có trang bị cấp đồng thau không?"

"Mời vào trong".

Trâu Lượng vốn định xem cấp cao hơn nhưng với chất lượng thú linh hiện nay cấp cao quá cũng không được, tiến dần từng bước vẫn tốt hơn.

Bên trong quả thật có bày vài thứ đao kiếm, còn có một mũ sắt cấp đồng thau, Trâu Lượng chọn một cái, mua ngay mà không trả giá gì, tiền Trâu Lượng luôn luôn không để ý. Sinh ra không mang đến, chết không thể mang đi, tiêu được mới kiếm được.

Thấy Trâu Lượng trả năm đồng tiền vàng tùy ý như thế ông chủ Fox cười đến mức nếp nhăn cũng lộ rõ, cúi đầu khom lưng đưa tiễn Trâu Lượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status