Hùng bá thiên hạ

Chương 181: Tôn nghiêm của tộc sói


"Ha ha, người kia xa cuối chân trời mà gần ngay trước mắt, đó chính là anh trai của em".

Trâu bạn học muốn ngăn cản đã không kịp rồi, bé Nini trực tiếp ngồi lên trên đùi Trâu Lượng mặt đối mặt, vô cùng vui mừng nói:

"Anh trai, thật không, bài này thật sự do anh viết sao? Anh trai, anh tuyệt quá, thần kỳ quá".

Không thể không nói là người ai cũng có lòng hư vinh, Trâu bạn học cũng là người bình thường, "Đâu khoa trương như vậy, tình cờ thôi".

"Đây mới thật sự là đại anh hùng, không giống những người xung quanh em. Vừa có chút thành tích đã ra sức chém, em ghét nhất kiểu này." Annie xúc động vẫy tay như là phát hiện một chuyện khác thường.

Là ân nhân cứu mạng, đương nhiên mấu chốt là khác phái, sự đặc biệt của Trâu Lượng quả thật đã thỏa mãn ảo tưởng mông lung nhất của thiếu nữ. Sự thể hiện hôm nay lại quả thật phong cách, phụ nữ đều hy vọng người cưỡi ngựa trắng mà đến là vương tử, là kị sĩ chứ không phải Đường Tăng. Hình tượng của Trâu Lượng hôm nay quả thật là phong phạm đàn ông Thú tộc, khí phách, mà lúc này lại phát hiện hắn chính là người làm ra bài từ ai cũng thích này, còn có cái gì hoàn mỹ hơn cái này?

Người trước kia ngày nào mình cũng tưởng tượng bây giờ lại hòa làm một với người trước mắt, thật sự là quá mỹ diệu.

Trâu bạn học có thể lý giải tâm tình fan cuồng của Nini, có điều quả thật hắn có rất nhiều chuyện phải làm, cũng rất sợ Annie ngày ngày bám theo như cái đuôi như vậy.

Annie hưng phấn lắc lư trên đùi Trâu Lượng, cái này... Nói thẳng, thân thể các cô bé Thú tộc đều trưởng thành sớm. Annie chỉ là một cô bé mười một mười hai tuổi nhưng vẫn có sự thanh tú của riêng tộc Fox. Trâu bạn học lại phản nhịn lâu lắm rồi, nhưng nếu xuống tay thì thật quá nguy hiểm.

"Nini, đừng lắc lư nữa, lại đây, ngồi giữa anh với chị", Trâu bạn học cố nén ý nghĩ không tốt xuống, bà nội Bear, mình không phải cầm thú chứ, ơ không đúng, mình quả thật là thú.

"Không mà, không mà, người ta thích ở đây, rất thoải mái".

Trâu bạn học trợn mắt, mẹ nó, không được khảo nghiệm ý chí như vậy chứ, không có biện pháp. Trâu bạn học bắt đầu đọc thuộc lòng thứ có sức áp bức nhất của kiếp trước - điều lệ đảng để làm cho mình phân tán tinh thần, hết chủ nghĩa Mác-Lênin đến tư tưởng Mao Trạch Đông. Cuối cùng đọc hết thuyết ba đại diện mới giải thoát được chính mình ra khỏi các ý nghĩ kiều diễm.

Bà nội Bear, suýt nữa thì xấu mặt, nếu Subaru biết mình lại cái kia vì Nini thì còn không vặn cổ mình mới lạ.

Annie chỉ cảm thấy mặt Trâu Lượng rất đỏ, không hề suy nghĩ nhiều, với tính cách của nàng cũng không nghĩ đến hướng kia, "Arthur, anh nóng lắm à?"

"Bình thường, bình thường, ha ha ha ha..."

"Đúng rồi, anh chuẩn bị xử lý năm anh em Wolf thế nào, sẽ không thật sự dùng bọn họ kéo xe chứ?"

"Đương nhiên không phải, vừa rồi nếu anh không ngăn cản thì năm người này không chết cũng phải tàn phế, tình ra anh vẫn nợ Murphy một nhân tình", Trâu Lượng nói. Không biết tại sao hắn có thiện cảm khó hiểu đối với tộc Wolf, đặc biệt là lúc nhìn thấy năm anh em liên thủ tấn công hắn cảm thấy phi thường chuẩn mực.

"Tôi cảm thấy bạn cũng rất lương thiện", Lộ Dao nói có chút áy náy.

Trâu Lượng cười cười, trong lòng đang tính toán làm sao thu phục năm gã này, hắn không tốt bụng đến thế. Hôm nay cũng coi như là một tên hai chim, lại chế ra được một bài chiến ca từ cổ, có thể chia sẻ một chút áp lực cho Lộ Dao. Đồng thời cũng có thể tuyên dương cho Thần miếu một chút, dù sao hắn cũng là nhân vật nhỏ, kiêu ngạo thế nào cũng được.

"Đa tạ", một âm thanh trầm thấp vang lên.

"Tỉnh rồi thì vào ngồi đi, đừng nằm trên đỉnh xe nữa", Trâu Lượng nói.

Bóng người chợt lóe, lão Đại trong năm anh em Wolf tiến vào cung kính cúi người.

"Ngồi đi". Trâu Lượng chỉ chỉ vị trí bên cạnh.

"Đại ân không lời nào cảm ơn được, ân công có dặn dò gì, năm anh em Doff thứ khác không có, chỉ có năm cái mạng coi như có thể dùng tạm".

Thú tộc rất coi trọng ân oán rõ ràng, tộc sói lại càng nổi tiếng về điều này, kỳ thực lúc năm người biết Murphy ra tay đã quyết định liều mạng rồi. Trên thực tế gia tộc Roosevelt bọn họ đắc tội có thế lực rất lớn tại Daros, thời gian này làm ăn của bọn họ gặp khó khăn vì mình, không nghĩ tới gia tộc Roosevelt có thể thuyết phục Murphy ra tay. Chuyện trở thành như vậy bọn họ cũng không còn thể diện tiếp tục làm nghề này nữa, suy cho cùng thì làm cái nghề trong bóng tối kia quan trọng nhất là tiếng tăm và thể diện, thua rồi thì phải rời đi.

"Hiện nay bên người ta thiếu người, các ngươi đồng ý thì theo ta, dù sao ta có miếng ăn thì các ngươi sẽ không bị đói, nhớ rời đi cũng tùy ý".

Trâu Lượng nói.

"Anh trai, cần đám ăn hại này làm gì, anh cần hộ vệ để em bảo ông nội điều mấy chiến sĩ bạc trắng cho anh", Nini căn bản không coi loại này ra gì. Dù sao nàng cũng đường đường là cháu gái Shaman, cha mẹ cũng đều là tướng lĩnh danh chấn một phương, ngay cả anh trai cũng đánh không lại còn nói gì đến bảo vệ.

Ánh mắt Doff nhìn thấy huy hiệu gia tộc trên cổ áo Annie, mặc dù nhìn hơi quen mắt nhưng vẫn không nhận ra, chỉ có thể xác định chắc chắn là quý tộc.

"Năm anh em chúng ta quả thật không phải nhân vật gì, có ân báo ân, có điều tộc sói chúng ta không tiện đi theo chủng tộc khác, ân công, ngài có chuyện gì xin cứ dặn dò, núi đao biển lửa anh em chúng ta cũng đi, nếu như không được thì cứ lấy mạng chúng ta đi".

Trong lúc nói chuyện Doff tự có một luồng khí phách, sau khi đại chiến thất bại quả thật tộc sói đã một giai đoạn khôi phục đau đớn. Các tộc đều tố cáo tộc sói gây sự, các chức quan và tế ti cao tầng đều không cho phép tộc sói đảm nhiệm. Bị chèn ép nhiều năm như vậy nhưng tộc sói vẫn kiên trì sự kiêu ngạo cô độc của họ.

Có lẽ chính là loại khí chất này đã hấp dẫn bọn họ.

"Nini, xin lỗi đi".

Trâu Lượng trầm giọng nói, Chẳng những Nini ngẩn ra mà cả Lộ Dao và Doff cũng ngẩn ra, không biết Trâu Lượng có ý gì, Nini vừa định phản bác nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Trâu Lượng lập tức rơm rớm nước mắt.

"Nini, em biết không? Anh cũng là bình dân, mọi người sinh ra đều bình đẳng, ai cũng không hơn người khác thứ gì. Nếu như muốn làm bạn với anh thì vĩnh viễn không được coi thường bạn của anh!"

Mặc dù Trâu Lượng đã sống tại đại lục Thần thú thời gian không ngắn nhưng vẫn thấy không thích loại phân biệt giai cấp này. Người khác hắn không can thiệp được, nhưng trong số các bạn của hắn thì bất kể bình dân hay là quý tộc đều phải tuân thủ quy củ của hắn.

Có lẽ âm thanh của Trâu Lượng quá nghiêm khắc hoặc là Nini quá quan tâm đến Trâu Lượng nên cô bé đang nước mắt lưng tròng cũng phải xin lỗi.

Tộc sói đời đời phấn đấu vì cái gì?

Doff cung kính quỳ xuống, "Đại nhân, năm anh em chúng ta sẵn lòng đi theo ngài!"

Tôn nghiêm!

Trăm năm nay tộc sói đã hy sinh hết thảy có thể hy sinh chỉ để tìm về tôn nghiêm của họ.

Năm anh em đến Daros lăn lộn nhưng bởi vì bọn họ đúng tộc sói nên luôn bị những người xung quanh xa lánh, bọn họ nhẫn, bọn họ kiên trì. Thậm chí sư tử vàng làm khó, bọn họ vẫn không có gì oán giận như cũ, đây chính là hiện thực, bọn họ là tộc sói. Nhưng cho dù chết bọn họ cũng không hối hận, bọn họ kiêu ngạo vì chủng tộc của mình.

Chưa từng có ai sẵn lòng cho bọn họ dù chỉ là một xíu tôn trọng, nhưng một câu này của Trâu Lượng thoáng cái đã xuyên thủng thành lũy chắc chắn nhất của tộc sói.

Ngươi có thể đã thấy tộc sói bị đánh chết nhưng chắc chắn chưa thấy tộc sói đầu hàng, cũng chưa từng thấy có tộc sói trở thành người hầu của tộc khác. Lời thề của tộc sói, không ai không biết, nhưng lời thề của tộc sói lại không phải không thể thay đổi, đó là khi có người có tôn trọng bọn họ từ nội tâm của mình.

Mặc dù Lộ Dao rõ ràng nhưng vẫn không hiểu được bản chất, trừ tộc sói ai cũng không biết khoảnh khắc vừa rồi đó quan trọng như thế nào, đối với Wolf mà nói là đã đủ rồi.

Xe ngựa chạy vào phủ đệ Shaman, khi bọn người hầu cung kính chào cô bé năm anh em Wolf mới biết được cô bé vừa xin lỗi mình kia vậy mà là tồn tại ở thượng đỉnh quyền lực của Daros, cháu gái duy nhất của đại nhân Shaman. Tộc sói không giỏi biểu đạt tình cảm của mình nhưng những thứ này đã đầy đủ rồi.

Trăm năm rồi, đủ loại chuyện đã xảy ra, ân cứu mạng cũng không phải không có, nhưng tộc sói sẵn sàng dùng sự báo đáp lớn hơn để trả lại, chưa bao giờ xuất hiện người hầu.

Đây là bí mật trong lòng tộc sói, bọn họ vĩnh viễn sẽ không nói ra.

Tộc Dog nổi danh trung thành nhưng của trung thành của họ có mức độ. Sự trung thành của tộc Wolf trong thời đại xa xôi trước kia mới là thật sự trung thành.

Trâu Lượng cũng không nghĩ tới mình đã chạm đến nơi sâu kín nhất trong nội tâm tộc sói, Nini thì có chút tức giận, sau khi trở về lập tức nhốt mình trong phòng.

Trâu Lượng cười khổ nhưng cũng không đi khuyên giải, người sống không thể chuyện gì cũng cần tròn vẹn, không phải chính mình thì sống còn có ý nghĩa gì.

Trâu Lượng chẳng muốn để ý, "Học tỷ, ăn cơm đi, hoạt động một chút cũng hơi mệt".

Lộ Dao mỉm cười gật đầu, kỳ thực trong lòng càng bội phục Arthur, nói thẳng coi như là nàng cũng sẽ không ra mặt vì tộc Wolf, sợ rằng cũng chỉ có Arthur mới có dũng khí đắc tội cháu gái đại nhân Shaman. Hình tượng của Trâu Lượng trong lòng Lộ Dao lại cao lớn hơn.

Nini tự nhốt mình trong phòng, người hầu gọi nàng ăn cơm nàng cũng phớt lờ, đại nhân Shaman không có nhà thì Nini to nhất. May mà lúc đại nhân Shaman đi đế đô từng dặn dò có chuyện gì cứ tìm Arthur.

Sau khi nghe vậy Arthur mỉm cười, "Các ngươi không cần đi gọi, chuẩn bị những thứ Nini thích ăn".

Mặc dù nghi hoặc nhưng người hầu cũng không dám hỏi nhiều, cung kính lui ra, năm anh em Wolf thì không chịu ngồi cùng bàn Trâu Lượng mà tới ăn trong phòng của người hầu.

Ăn cơm xong Trâu Lượng kéo năm anh em Doff trò chuyện một hồi, hắn có thể thấy năm người này là thật tâm đi theo hắn, càng như vậy hắn càng phải tìm hiểu một chút.

Năm anh em ôm một bầu nhiệt huyết muốn ra sức một chút tại Daros, thuật hợp kích của năm anh em họ quả thật có chỗ độc đáo nên họ cũng tràn đầy tự tin. Đâu nghĩ đến Daros lại khó sống như vậy, kết quả là vốn liếng tích cóp bấy lâu cũng mất sạch, còn suýt nữa bị người ta đuổi tận giết tuyệt. Có điều bọn họ không hề oán giận, đây là quy củ của Thú tộc, bản lĩnh không bằng người khác thì không có gì để nói.

Mà năm anh em cũng hiểu tình hình của Arthur, tế ti kiến tập đến từ Jerusamer, có điều năm anh em dù có ngốc cũng biết đây hiển nhiên không phải tế ti kiến tập thông thường. Tế ti kiến tập nào có thể nghênh ngang trong phủ đệ Shaman, còn dám bắt nạt cháu gái của đại nhân Shaman, nhưng thân là người hầu bọn họ cái gì cũng sẽ không hỏi.

Annie đang đi tới đi lui trong phòng không hề nhàn rỗi, "Tiểu Nhã, anh trai đến chưa?"

"Tiểu thư, tế ti Arthur còn đang ăn cơm".

"Đồ tồi, đồ độc ác, vậy mà còn ăn được, một chút cũng không quan tâm đến ta!"

"Tiểu thư, ngài có ăn chút gì không?"

"Không ăn, không ăn, để cho chết đói!" Annie cả giận nói.

Tiểu Nhã ngoài cửa che miệng lại, lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư nổi giận "dịu dàng" như thế, trước kia tiểu tổ tông này mà giận dữ thì phải kinh thiên động địa. Cả phủ đệ cũng bị hành hạ nghiêng trời lệch đất, đâu chỉ có đập phá đồ đạc, chuyện đốt nhà Annie cũng đã từng làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status