Hùng bá thiên hạ

Chương 291: Khiêu chiến chiến ca?


"Ta là Arthur. Xin Đại chủ tế chỉ giáo."

Trâu Lượng hạ thấp người tỏ thái độ đúng mực.

"Chính là ngươi?" Mắt Ancient nheo lại hung hãn nhìn chằm chằm vào đối phương. Lúc này ở xung quanh quảng trường cũng không có kiến trúc to lớn nào, ánh mặt trời chói chang phủ xuống thân hình Arthur làm người hắn như tỏa ra một chút ánh vàng nhàn nhạt.

Tên trẻ tuổi này có ý tứ!

Tuổi của hắn còn nhỏ như vậy mà đã làm ra được toàn những việc lớn. Nào là điêu khắc kép, thuật khảm nạm, còn có cải tiến hệ thống chiến ca, hơn nữa còn là tế ti cấp đồng thau. Cứ từ những tư liệu như vậy mà nói thì hắn thực sự làm cho mọi người phải thán phục!

Tộc gấu có thể thông minh đến thế ư? Ancient vốn vẫn nghi ngờ về điểm này nhưng rốt cuộc sự thật vẫn chính là sự thật. Chuyện của Thomas hắn cũng biết, cũng hiểu rõ hơn vì sao Hồng y đại chủ tế lại phái hắn đến đây. Hắn đã thất bại nên bây giờ chỉ còn có giá trị như một quân cờ mà thôi. Nếu như biểu hiện tốt còn có thể tồn tại, nếu không…

"Hừ!" Hắn hừ lạnh một tiếng. Bản thân là Đại chủ tế nên không cần phải nhiều lời đối với một tế ti kiến tập. Như vậy chỉ tự hạ thấp đi thân phận của mình.

Ánh mắt Ancient đảo qua một cái rồi rơi xuống đám tế ti chiến ca đứng sau lưng Arthur.

"Nghe nói tế ti chiến ca ở Jerusamer rất là đặc biệt, hôm nay chính là lần đầu tiên được nhìn thấy, quả nhiên khác người"

Âm thanh của hắn tuy bình thản nhưng ngữ khí tự nhiên lại rất cuốn hút, làm cho từ đáy lòng những người ở xung quanh cũng sinh ra sự khinh thường đối với các tế ti chiến ca của Jerusamer này.

"Nhưng không đúng vẫn là không đúng. Ngày nào cũng luyện tập thể lực như vậy không bằng chuyển sang làm chiến sĩ hết đi cho rồi. Cả ngày chạy tới chạy lui trên quảng trường, thật là làm các thần chức viên thấy mất mặt thay cho bọn ngươi."

Lúc này từ trên người các thành viên thành kỵ sĩ sứ đoàn đều lộ ra vẻ ý mình chính là như vậy.

Đừng nói là cười nhạo, đơn giản chỉ là xem thường và khinh thường thôi. Rất đơn giản.

"Này. Các ngươi…" Ruman vốn nóng tính đang định gầm lên thì bị Trâu Lượng giơ tay ngăn cản.

Từ động tác của Trâu Lượng và ánh mắt tự tin của hắn cũng làm cho mọi người thấy bình tĩnh lại. Mỗi một tế ti kiến tập trong đoàn tế ti chiến ca này đều thật sự tin tưởng hắn.

"Đại chủ thế Ancient, sao ngài nói khó nghe thế. Tế ti thì làm sao, tế ti nên ra vẻ ta đây cao cao tại thượng, chỉ biết ăn và chờ cho đến lúc nghẻo sao. Sai, tế ti là tín đồ của Thần thú, là người hầu của Thần thú, đến lúc cần thì vẫn phải chiến đấu. Xem ra chỉ có ngài là tự xem mình như chủ nhân mà thôi." Trâu Lượng tủm tỉm cười nói, trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén.

Đối thủ quả nhiên không phải là tay mơ, cũng hiểu được cách dùng bản chất ảnh hưởng đến người khác. Có điều Trâu thần côn cũng không phải là kẻ bỏ đi, bởi vì đây mới là địa bàn của hắn. Hắn vừa nói lập tức được mọi người hoan hô hưởng ứng.

"Nói như vậy là ngươi cho rằng ngươi làm đúng ư. Vậy còn việc làm cho rất nhiều tế ti chiến ca thành kính tín ngưỡng không còn chỗ an thân thì sao." Ancient chuyển giọng: "Vừa lúc ta cũng mang tế ti chiến ca đến đây, để xem ngươi với đám người này vốn đều là vì vinh quang của Thần thú có cái gì khác nhau."

Trực tiếp nhất chính là tỉ thí rồi.

"Không thành vấn đề"

"Thời gian, địa điểm." Bạn học Trâu tương đối bình tĩnh.

"Giữa trưa mai, ngay tại quảng trường lớn này, tất cả dân chúng của thành Jerusamer sẽ làm chứng."

"Một lời đã định."

Hai người vẫn đang bình thản đối thoại với nhau, không hề mang theo một chút mùi thuốc súng nào. Nhưng những người bên cạnh đều cảm thấy rợn hết tóc gáy hết cả, dường như bọn họ đã thấy đao kiếm bạt lên rồi.

Ẩn chứa sát cơ!

Định xong việc ngày mai song phương tỉ thí chiến ca, Ancient và Trâu Lượng cùng xoay người lại.

Vừa quay lại vẻ mặt cười cười nãy giờ đều đã biến mất.

Chiến ca vốn phải dựa vào sự lĩnh ngộ của mỗi người, cũng là dựa vào tín ngưỡng đối với Thần thú. Có lẽ tên Bear rệp kia có chút thiên phú ở phương diện này, nhưng còn mớ thủ hạ của hắn nghe nói mới chỉ luyện được một tháng, lũ rác rưởi đó thì có cái gì để mà thể hiện chứ?

Một già một trẻ đều đang âm thầm tính toán về đối phương. Nhưng cuối cùng hươu chết về tay ai thì còn phải qua ngày mai mới biết được.

"Tế ti Arthur, ngươi thật sự đồng ý tỉ thí chiến ca với Đại chủ tế Ancient?" Maru nhìn Trâu Lượng, muốn nói gì lại thôi.

"Thì sao?" Trâu Lượng đang ngồi nhìn một đống bản vẽ thiết kế trên bàn, cẩn thận cảm nhận, bỗng thấy vẻ mặt băn khoăn của Maru.

Chưa đến mức như thế chứ. Cũng chỉ là đồng ý tỷ thí chiến ca với Ancient thôi mà. Với những tế ti thủ hạ do một tay mình huấn luyện ra, có thể nói bạn học Trâu rất là tự tin. Lần thực luyện săn yêu thú ở thế giới ngầm vừa rồi thành công cũng đã là sự chứng minh rồi.

Maru cắn răng, rồi cũng mở miệng nói: "Tế ti Arthur, chắc tại ngươi không biết rõ, Đại chủ tế Ancient cũng dùng chiến ca rất tốt đấy."

Hệ thống Thần quyền suy sụp như ngày hôm nay không chỉ là do quyền lực chính trị bị giảm sút, còn là do thuật điêu khắc của Thần miếu cùng với kỹ thuật chiến ca bị suy thoái, tất cả cộng lại mới thành điểm quyết định.

Nhưng dù cho Thần miếu đã không còn được oai phong như xưa, vẫn là hổ chết mà uy vẫn còn đó. Ở một vài nơi vẫn còn có những người duy trì được truyền thống, thậm chí còn có những sáng tạo mới mà trở thành những người mạnh mẽ nhất.

Đại chủ tế Ancient chính là một người như vậy.

Sức mạnh của Thành kỵ sĩ tại tỉnh Thần Diệu trước nay vẫn luôn nằm trong top năm. Cũng là do Ancient đã tìm lại cổ ngữ và khôi phục lại được chiến ca truyền thừa, có thể nói là chiếm một vai trò rất trọng yếu.

Luận về chiến ca, trong các tế ti Thần miếu ở tỉnh Thần Diệu thì Ancient được xưng là mạnh nhất.

Không phải là ai khác.

Thực tế thì hệ thống Thần miếu cũng công nhận việc này, cho nên Ancient mới có cơ hội được thăng cấp làm Hồng y đại chủ tế. Nếu không phải vì Arthur ngang trời xuất thế giúp sức cho Thomas thì bây giờ vị trí Hồng y đại chủ tế là của ai vẫn còn chưa biết được.

Ancient tuyệt đối là kẻ có năng lực.

Đoàn tế ti do một tay hắn tổ chức cũng đã trải qua mười hai năm. Bẩy năm trước trong đại hội giao lưu tế ti chiến ca toàn quốc, đội ngũ này từng đoạt được vị trí thứ ba.

Sức mạnh như thế phóng tầm mắt nhìn khắp cả tỉnh Thần Diệu này tuyệt đối là vô địch, không có một đội ngũ chiến ca nào có thể qua mặt được.

Coi như là Arthur cũng tự thành lập đoàn tế ti chiến ca đi, nhưng dù sao thì thời gian cũng quá ngắn.

Những người lão làng ở Thần miếu Jerusamer đều biết Ancient và những tế ti chiến ca thủ hạ của hắn lợi hại như thế nào, nên thực sự là trong lòng toát mồ hôi thay cho Arthur.

"Bản thân Hồng y đại chủ tế O"Veran cũng là một nhân vật cứng cựa, nếu không Đại chủ tế Ancient đã chẳng kiêng nể gì mà ra mặt từ sớm rồi." Maru lo lắng nói.

Lần tranh đấu này không chỉ là cơ hội cho Thomas mà còn là cơ hội cuối cùng của Ancient nữa.

Cướp đoạt tiền tài của người khác cũng giống như giết chết phụ mẫu họ, nhưng cướp đoạt quyền lực của người khác so với giết phụ mẫu họ còn kinh khủng hơn.

Lần này hẳn là Ancient đã chuẩn bị cẩn thận rồi mới đến, cho nên sẽ cực kỳ khó đối phó.

"Ta biết rồi." Trâu Lượng gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào thiết kế mới. Hắn đang cố gắng thể hiện ra những ý tưởng trong đầu của mình.

"Tế ti Arthur, sao ngươi không lo chút nào vậy?" Maru cười khổ. Có điều rất nhanh sau đó hắn đã bị thứ mà Arthur vừa vẽ ra hấp dẫn.

"Đây là…"

Tất nhiên là Ancient cũng không thành thật ngồi chờ cho đến hôm sau, nên ngay tối hôm đó hắn đã hành động.

Chỉ trong một đêm toàn bộ thành Jerusamer đều đã biết chuyện này. Đại chủ tế đến từ thành kỵ sĩ sẽ thi đấu chiến ca với tế ti Arthur và thủ hạ vào ngày mai!

Thời buổi này cái gì cũng không nhanh, nhưng chính những tin tức giật gân như vậy lại được truyền đi nhanh nhất. Xưa nay vẫn thế mà.

Các lời đồn thổi trong nhất thời tung bay khắp trời. Nào là đoàn tế ti chiến ca của Ancient đã thành lập được mười hai năm, rồi còn đạt được các loại vinh dự, các bảng xếp hạng…Nói chung dù là tin tức nhỏ nhất nào thì người ta cũng khai quật ra được.

Trong quán rượu, một đám người đang túm tụm lại thảo luận với nhau, từ đề tài tế ti Arthur xung đột với nam tước Lance rồi lại trực tiếp chuyển sang đề tài tế ti Arthur quyết đấu với đại chủ tế Ancient.

"Nghe nói chưa? Ngày mai đại chủ tế Ancient mang chiến ca đoàn từ nơi khác đến so đấu với chiến ca đoàn của tế ti Arthur đấy."

"Cắt, tin này bố biết từ tối qua rồi."

"Mày nói bên nào sẽ thắng"

"Còn phải nói, tất nhiên là… tao không biết."

"Đoàn tế ti chiến ca của tế ti Arthur tao đã thấy rồi, nhìn ai cũng như chiến sĩ vậy. Sáng nào cũng tập chạy trong thành rèn luyện thể lực nữa.

"Nhưng ở tỉnh Thần Diệu này chiến ca đoàn của Đại chủ tế Ancient mới là số một."

"Nghe nói còn trong top ba đế quốc nữa!"

"Hai đoàn chiến ca mới cũ quyết đấu với nhau sao? Không, phải nói là hai vị tế ti một già một trẻ quyết đấu với nhau chứ!"

"Bên nào thắng đây?"

"Đại chủ tế Ancient quá không an phận rồi. Hắn thua Hồng y đại chủ tế Thomas của chúng ta không phục nên lại chạy đến để gây chuyện sao. Dù gì thì đoàn tế ti chiến ca của thành ta mới thành lập chưa được bao lâu."

"Fuck (một tiếng chửi bằng cổ ngữ - DG), bắt nạt người quá đáng, sao tao thấy bọn ở nơi khác hay có ý nghĩ chạy đến Jerusamer này bắt nạt chúng ta như vậy chứ!"

"Đúng đấy. Mày nói thế thôi chứ tao thì nghĩ chuyện thực sự là vậy rồi. Dám đến bắt nạt Hồng y đại chủ tế mới của chúng ta!"

"Không phải là ghen tị với tế ti Arthur trẻ tuổi đẹp trai của chúng ra sao. Đúng là lũ tiểu nhân hèn hạ mà!"

"Lúc này là lúc nội bộ của chúng ta cần phải đoàn kết lại. Ai mà dám ủng hộ bọn đến từ bên ngoài thì đừng trách gấu mặt sẹo tao trở mặt không khách khí đấy!"

"Đúng, mẹ nó, chúng ta là người Jerusamer. Dám bắt nạt trên đầu chúng ta à!"

Một đám người xúm lại quậy chơi như vậy, nhưng chủ đạo lại là do công hội nhà mạo hiểm lén lút gài vào.

Nghe báo cáo xong Ranu cũng gật đầu. Khắp Jerusamer đang cùng xảy ra những chuyện như thế này, tất nhiên là rất tốt. Tế ti chiến ca đoàn của Ancient quả thật là có chiêu thức, nhưng công hội nhà mạo hiểm cũng có phương pháp của mình. Nếu là trước kia khẳng định Ranu sẽ khuyên hai bên dàn xếp ổn thỏa, nhưng lần này thì lại khác.

Theo hắn thấy, Ancient chính là ông Thọ chán sống muốn thắt cổ chết mà.

Cấp trên đối với những báo cáo của hắn cũng cực kỳ coi trọng, mật báo hắn phải nhất thiết chú ý tới sự phát triển của Arthur, lúc cần thì không tiếc sức hỗ trợ.

Một tên có tiền đồ vô lượng đã được chứng minh, chính là người mà công hội nhà mạo hiểm cần.

Trong đêm nay, vô số tin tức giật gân đã lan truyền khắp thành Jerusamer. Chỉ sợ là có nhiều người hưng phấn quá mà không ngủ được thôi.

Nhưng bất kể là thảo luận như thế nào, mọi người ai cũng đều không xem trọng đoàn tế ti chiến ca của tế ti Arthur hết.

Dù sao thì thời gian thành lập của bọn họ cũng quá ngắn, khó làm cho mọi người tin tưởng được.

Sáng sớm hôm sau, khi mà những tia sáng của bình minh vừa lọt qua cửa sổ thì Arthur đã bị Thomas phái người đến đánh thức dậy rồi. Tối qua hắn bận rộn chuẩn bị, cũng chỉ ngủ được hai ba tiếng gì đấy, đành dùng nước lạnh rửa mặt cho tinh thần tỉnh táo lại.

"Sư phụ tìm con?"

Thomas đang ngồi ở bàn ăn cơm, ý bảo Trâu Lượng đến ăn cơm cùng.

Trâu Lượng bận rộn một đêm cũng thấy đói meo rồi, chẳng thèm khách khí với sư phụ nữa, trực tiếp ngồi xuống chiến đấu luôn.

"Thế nào, hôm nay nắm chắc chứ?"

"Vâng"

Bạn học Trâu đang vùi đầu đối phó với đĩa thức ăn thơm phức nên đáp bừa một tiếng. Thomas cũng không hỏi nữa, đối với tên đệ tử này hắn vốn rất yên tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status