Hùng bá thiên hạ

Chương 292: Chiến ca cao nhã


"Hồng y đại chủ tế, Arthur tế ti! Ancient Đại chủ tế cùng đám người của hắn người đã chờ ở quảng trường rồi", tiếng Maru ở ngoài cửa thúc dục.

"Đi thôi, xem ra lão quái vật Ancient này đã không đợi được nữa rồi."

Thomas và Trâu Lượng hai người cùng nhau đi ra khỏi Thần miếu, theo sát phía sau bọn họ là đoàn tế ti tạo thành chuỗi thật dài.

Ancient đã đến Jerusamer vậy mà chẳng thèm đến chào hỏi Thomas một chút, rõ ràng trong lòng hắn không phục. Bởi hắn cho rằng dù Thomas đã thăng cấp lên làm Hồng y đại chủ tế, quyền uy lớn hơn xưa nhưng không có nghĩa là lớn đến mức làm cho Đại chủ tế ở tỉnh khác như hắn phải phục tùng.

Quảng trường trước thần miếu, vốn chính là để tế lễ cùng các loại hoạt động liên quan đến Thần thú, vì thế được xây rất lớn, rộng hàng ngàn mét và được lát bằng loại đá trắng như tuyết tạo thành một quảng trường hình vòng tròn. Bên ngoài, còn tô điểm thêm chin cái trụ đá cao sừng sững uy nghi đại biểu cho đế quốc Mông Gia và tám tỉnh lớn. Trên cột đá có trang trí các họa tiết hình Thần thú và thần ngữ cổ.

Trong lúc này, sức chứa quảng trường vốn có thể chứa mấy ngàn người đã bị người dân Jerusamer đến xem náo nhiệt vây chật như nêm cối.

"Oa, thật là nhiều người, hôm nay thật là một ngày đẹp trời a!" Trâu Lượng vuốt cằm cảm khái.

Hắn trong lòng hiểu rõ Ancient đang toan tính gì, chính là ở Jerusamer sân nhà của đối phương đem chính phương diện chiến ca mà Arthur am hiểu quật ngã! Quan trọng là đem thế lực của Thomas cùng người Thần miếu dẫm bẹp dưới chân.

Sức mạnh, đây mới chính là thứ Đại tế ti Ancient như hắn theo đuổi cũng như tự tin vào lúc này.

Ancient lo lắng Thomas sẽ sử dụng sức mạnh không cho người đến vây xem. Trong lòng hắn muốn chứng minh bản thân mình so với Thomas mạnh hơn vì thế người đến vây xem càng nhiều mới có thể truyền bá oai phong của hắn càng nhanh.

Ảnh hưởng càng lớn càng tốt, chuyện càng náo động càng tốt!

Thomas liếc Arthur một cái, trước mặt các tế ti cấp dưới khó mà nói đem Ancient dày xéo các loại. Hắn chỉ thản nhiên nói: "Đi thôi."

"Vâng! Sư phụ." Trâu Lượng vỗ vỗ người. Hai người quá ăn ý đã không cần phải nói gì.

Các tế ti Thần miếu Jerusamer vừa xuất hiện, đám người vây xem tự động tách ra một lối đi thật dài. Các tế ti không có bất luận kẻ nào lên tiếng, lấy Thomas dẫn đầu, theo sát là Arthur, tiếp đến là Maru, mười Đại tế ti và các tế ti còn lại.

Đây là một chi nhánh tổ hợp tế ti rất đoàn kết, đại biểu thế lực của Thần miếu Jerusamer hiện nay. Trầm tĩnh tự tin, kết cấu nghiêm chỉnh.

Thomas Hồng y đại chủ tế bọn họ bước đi tự nhiên giữa đám người đi đến quảng trường trung tâm, loại tâm trí bình tĩnh đó làm cho mọi người xung quanh xao động, âm thầm cảm nhận một loại phong thái…

Đó chính là ung dung.

Ở đây, chính là sân nhà chúng ta!

Ancient nghĩ ở chỗ này gây sự, nhất định sẽ làm cho hắn hối hận cúp đuôi chạy về.

Không biết là ai dẫn đầu dùng toàn lực liều mạng gào lớn một tiếng: "Jerusamer Thần miếu —— vạn tuế!"

Âm thanh hướng trên không mọi người lan ra.

Dường như nhận được sự kích thích của âm thanh này, sau một giây, liên tiếp tiếng gầm rống tương tự mấy ngàn người dân Jerusamer vang lên theo.

"Thomas Hồng y đại chủ tế! Arthur tế ti! Tất thắng! Tất thắng!!"

Đám người nhiệt huyết sôi trào rồi, là một người dân Jerusamer, là một tín đồ Thần thú, những năm gần đây chỉ có lúc này Hồng y đại chủ tế cùng tế ti Athur điều hành mới có khí thế như thế.

Thuật điêu khắc hai tầng, khảm thuật, lá chắn tròn cỡ nhỏ dành cho sát thủ, chiến ca tín ngưỡng thần kỳ! Việc nào không là kinh thiên động địa làm cho người người tỉnh Jerusamer nở mày nở mặt.

Càng huống chi cả Jerusamer mọi người đều vì những việc này của Thần miếu mà nhận được lợi ích lớn, tự hào lớn.

Tỷ như sát thủ hoặc giáp chiến sĩ bây giờ tiến vào Thú linh giới, đem lá chắn tròn cỡ nhỏ vung lên, đem đối thủ đánh cho răng rơi đầy đất. Có thể vỗ ngực tự hào nói: "Bố đây là người Jerusamer!"

Cảm giác đó, chính là khí phách!

Những người xung quanh đến đều nhìn tới với ánh mắt ghen tị cùng kinh sợ, đủ để cho máu người Jerusamer đều thiêu đốt rồi.

Hiển nhiên là thế, cho dù bây giờ Jerusamer đã đem những kỹ thuật này đều cống hiến cho Giáo hoàng, và các kỹ thuật cũng đã truyền bá sang các tỉnh khác, nhưng trước hết hưởng lợi ích nhiều nhất vẫn là người Jerusamer. Những sản phẩm điêu khắc tốt nhất, nguồn gốc ra lò vẫn là do người sáng tạo Arthur cùng các tế ti của Thần miếu Jerusamer tạo ra.

Cái gì kêu bằng cảm giác hơn người? Chính là cảm giác kiêu ngạo ưu việt có cái mọi người không có.

Đã 2 năm từ khi Arthur xuất hiện tại Thần miếu tới nay, Jerusamer có nhưng biến hóa thay đổi nghiêng trời lệch đất, điều này ai trong lòng cũng không hề biết rằng nó là một loại cảm tình được tích lũy, cho đến khoảnh khắc này, Ancient đến khiêu chiến thì cảm tình đã bùng phát không thể kìm nén.

Làm sao có thể không ủng hộ Thần miếu của chính mình!

Đây là tín ngưỡng, đây là nơi tạo nên những kỳ tích là niềm tự hào của mỗi con dân Jerusamer chúng ta.

"Jerusamer Thần miếu, vạn tuế!!"

Tiếng gầm cuồng nhiệt của mấy ngàn người tập hợp làm không khí được đẩy lên tới đỉnh điểm. Đó khí thế chấn động, hầu như không thua gì thời khắc thú đấu trường tại đế đô, hơn nữa người đến vây xem càng ngày càng nhiều, cho dù là không nhìn thấy phát sinh cái gì, cũng vung tay hoan hô.

Đây chính là danh vọng của Thomas cùng Arthur tại Jerusamer, mọi người ủng hộ bọn họ!

Ancient hít thở không thông rồi, hắn làm lớn chuyện để gây khó dễ cho đối thủ, không phải là tự lấy đá đập chân mình.

Tay phải vung lên, quyền trượng chiến ca nắm trong tay giơ lên cao nặng nề nện xuống đất.

"Phanh!"

Giơ lên, liên tục nện xuống----

"Phanh! Thình thịch phanh!!"

Trong thời gian Ancient liên tục đánh ra tiết tấu, đoàn tế ti của hắn cũng yên lặng đi tới phía sau lưng.

Toàn bộ tế ti đều mặc một loại trang phục màu đen toát lên vẻ thanh nhã cùng cao quý, mỗi một người trong đoàn đều cao bằng nhau, trang phục giống nhau, thậm chí nét mặt động tác khi bước chân đều giống nhau y hệt tạo nên một thể thống nhất nhịp nhàng.

Nhìn vào đội hình đang đứng tế ti chiến ca của Ancient tạo cho người ta một cảm giác cao quý cùng nghiêm chỉnh, đoàn tế ti chiến ca nên giống như vậy.

Trái lại 58 người đoàn tế ti chiến ca của Arthur, cao thấp lộn xộn, tướng mạo non nớt, càng không có gì uy nghiêm khí thế đáng nói, thậm chí còn mang vẻ mặt cười đùa.

"Ancient Đại chủ tế, ở xa tới thăm là khách, ngài trước, mời." Trâu thần côn bây giờ càng ngày càng có phong độ rồi, đương nhiên làm cho hắn có phong độ là lúc đó hắn tuyệt đối nắm chắc.

Sáu mươi người dạt ra tạo thành một đội hình chiến ca, đây mới là đòn sát thủ của Ancient!

Tay cầm quyền trượng cấp bạc trắng vung lên, tế ti chiến ca khí thế đột nhiên bùng phát.

"A ~~~ Thần thú vinh quang, chúng ta ca tụng, chúng ta tín ngưỡng, chúng ta hiến dâng, chúng ta ~~ thành kính!

Lúc thời khắc mê mang, ngài chỉ dẫn cừu non lạc đường ~!

Ngài là chỉ dẫn yêu thương.

Vinh quang, chói lọi, thuộc về ngài!

Tín ngưỡng, là chúng ta đối với ngài ca tụng, là tùy tùng một lòng của ngài ~~~ "

Bản chiến ca tín ngưỡng hệ cổ xưa của Thần miếu Thần thú dần dần vang lên.

Giống như là hồ nước đang yên tĩnh dần khởi sóng, tiếng ca rung động từng vòng lan rộng.

Trong tiếng ca này có một loại sức mạnh, giống như là một một bàn tay vô hình bao trùm quảng trường, vốn làm đám người cuồng nhiệt đang gào thét dần dần yên tĩnh lại.

Mỗi một người trong ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, từ tiếng ca trong bọn họ nghe được một loại triệu hoán, chuẩn bị chiến đấu hoán, làm cho bọn họ bình tĩnh trở lại!

Chiến ca quả thật tràn ngập một loại hơi thở trang nghiêm, bản chất sử dụng cũng tương đối đúng chỗ.

Nhưng ánh mắt Trâu Lượng lại toát ra một tia xót xa, đối với đối thủ xót xa, nhớ năm đó chiến ca của Benedict VIII uy vũ và hùng tráng nhường nào, cái gì là chiến ca, đó là ca khúc chiến đấu, chứ không phải loại ca khúc vỗ mông ngựa này.

Loại chiến ca này không phải để mọi người đi chiến đấu, mà là đơn thuần vì địa vị Thần miếu, kết quả lại là hoàn toàn ngược lại.

Bao nhiêu năm trôi qua rồi, Thú tộc đã mê đắm với loại chiến ca này rồi.

Ancient ngẩng đầu ưỡn ngực, hưởng thụ sự trầm tĩnh, đây chính là tế ti chiến ca lợi hại nhất tỉnh Thần Diệu, cái gì chó má tân phái chiến ca, loại âm thanh dã man đó, như thế nào có thể cùng so với chiến ca tín ngưỡng trăm ngàn rèn luyện của hắn!

Trâu Lượng đi đến phía mình đội ngũ, 58 vị tế ti kiến tập sớm đã đứng nghiêm chỉnh tại quảng trường, mảy may không chịu đối thủ ảnh hưởng, bọn họ cũng là trải qua sinh tử sống chết rồi, là chiến sỹ từng trải rồi, đối với những cấp bậc này của đối thủ, quả thật không có cảm giác nhiều lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status