Hùng bá thiên hạ

Chương 338: Mây đen đè thành, thành muốn vỡ


Rốt cuộc đến lúc gần tối, thám báo đã trở về. Chỉ có điều tin tức mang về khiến cho tất cả mọi người tuyệt vọng. Tất cả thám báo, chỉ có một mình Joyner còn sống trở về, tất cả sát thủ đều chết hết, hơn nữa Joyner cũng bị thương.

"Điều này... Không thể, không thể, tuyệt đối không thể!" chủ tế Monaco suýt nữa ngã sấp xuống, "Mười vạn đại quân, bé con, ngươi chắc chắn nhìn lầm, ha ha, ngươi đang dọa người à!"

Nhưng những người biết được sức mạnh của Joyner thì không người nào cười được. Nhất là Trâu Lượng, năng lực trú ẩn của Joyner rất khó phát hiện, nhưng Joyner lại bị phát hiện!

"Số lượng kẻ thù tuyệt đối là từ mười vạn trở lên. Một mắt nhìn không thể thấy hết được kẻ thù. Hơn nữa bọn chúng lại có vũ khí công thành hạng nặng. Ta thề trước Thần thú, những gì ta nói hoàn toàn là sự thật."

Lộ Dao ở bên cạnh đang giúp Joyner băng bó vết thương, nhưng Joyner kéo ra. Hiển nhiên mèo nữ bề ngoài dịu dàng nhưng nội tâm mạnh mẽ này đã bị chấn động rất lớn.

"Nói lại tỉ mỉ cho ta nghe." Trâu lượng cố gắng giữ bình tĩnh, hắn nói với chính mình, số lượng không phải là điều đáng sợ nhất.

"Ta cùng đồng đội tránh được kỵ binh tuần tra của đối phương. Sau đó bám theo một đội kỵ binh khác tìm được vị trí đại bản doanh của họ."

"Sao có thể, nhiều người như vậy, sao chúng ta lại không phát hiện được?" chủ tế Monaco vẫn chưa thể chấp nhận sự thực.

"Hừ, khắp nơi đều là kỵ binh man tộc đi thiêu giết cướp bóc, ai đi trinh sát?" Cote lạnh lùng nói.

Suy nghĩ trong lòng Trâu Lượng cũng trầm xuống. Hắn vẫn chưa đủ kinh nghiệm, cho rằng man tộc giết chóc tàn khốc chỉ là muốn cướp đoạt vật tư. Thực ra quan trọng nhất chính là muốn giấu binh lực thực sự. Dưới thủ đoạn tàn khốc của man tộc, những thôn trấn xung quanh hoặc là trốn vào trong thành, hoặc là trốn thật xa, hoặc là bị giết. Mà thành vệ quân lại trốn ở trong thành Doran, căn bản sẽ không có người nào đi trinh sát.

Monaco cũng nghẹn lời, nhưng trong lòng vẫn coi thường. Làm chủ thành Doran không phải là hắn, nếu cần tìm người chịu trách nhiệm cũng nên tìm Quan cầm quyền chứ.

"Sau đó?"

"Khi đó ta nhìn thấy vô số lều vải cũng bị giật mình. Cho nên ta cùng với hội trưởng đã thương lượng thừa dịp đêm xuống sẽ lặng lẽ lẻn vào, muốn tìm được tin tình báo tỉ mỉ hơn. Ta đã quá sơ ý rồi, khi chạm đến quân trướng thì bị bọn họ phát hiện."

Joyner cắn môi, càng thấy tự trách hơn.

" Với sức mạnh của ngươi, lại có bóng đêm che chở, vì sao lại bị phát hiện?"

"Là thủ lĩnh của bọn họ, được gọi là cao thủ số một Man Hoang,ma sư tử Yoria. Bọn họ đang thảo luận kế hoạch tấn công, ta muốn tới gần một chút để nghe, nhưng mới cử động một chút đã bị phát hiện, Heiseney cùng các sát thủ khác đều vì che chở ta mà chết." Nói đến điều này Joyner cố nén nước mắt, hiển nhiên vì sai lầm của chính mình mà đã phải trả giá đắt.

"... Ngươi, ngươi nói Yoria..." sắc mặt Monaco đã trở nên trắng xanh, "Xong rồi, xong rồi, chúng ta xong rồi."

Trâu Lượng vượt lên hỏi Monaco "Yoria là cái gì!"

"Hắn không phải đồ vật, hắn là cao thủ số một Man Hoang, có sức địch được vạn người. Kể cả chiến sĩ cấp vàng sáng cũng không đỡ được tấn công của hắn, nghe nói hắn đã thống nhất cả thế giới Man tộc. Thần thú ơi! Đây là sự thật, ngài sao có thể vứt bỏ chúng con..."

Hiển nhiên Monaco có chút không chịu nổi sự đả kích như vậy. Trâu lượng đặt chủ tế ngồi xuống. Lúc này cả phòng hội nghị không một tiếng động, ai cũng không nghĩ tới sự việc lại là như vậy. Vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ là một vạn hoặc tám ngàn kỵ binh, bây giờ bọn họ chỉ có không đến hai ngàn người, tạm thời sức mạnh cũng chỉ đủ phòng ngự một cách chắp vá. Lại phải đối mặt với mười vạn chiến sĩ Man tộc, đáng sợ nhất là bọn họ có vũ khí công thành, lại còn đầy đủ lương thực.

Cảm giác tử vong làm mọi người thấy ngạt thở. Lúc này đám Sofi, Tân Đạt được coi là những người thuộc thế hệ trẻ xuất sắc nhất của các tỉnh phía Nam sắc mặt cũng tái xanh. Sức mạnh của Joyner mọi người đều biết, nhưng trước mặt tên Yoria kia đến ngay cả dũng khí ra tay cũng không có, đây là sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào.

Chủ tế đại nhân ngồi một người trên mặt đất, ôm đầu, không ngừng tự nói thì thào, tràn ngập tuyệt vọng. Những người khác chỉ có thể nhìn Trâu Lượng, kể cả dũng mãnh như Ernest, cũng không nói được nửa câu, bọn họ không sợ chết, chỉ sợ là tuyệt vọng thôi.

Trâu Lượng không hề nhúc nhích, từ lâu rồi hắn đã biết, hắn không phải là thần, thậm chí có thể còn chẳng phải là nhân vật chính. Yoria, cường giả mạnh nhất Man Hoang, dẫn theo mười vạn đại quân, đồng thời lại biết chiến thuật trong quân sự. Giai đoạn chuẩn bị so với hắn còn toàn diện hơn, bây giờ tất cả đều không kịp rồi. Người mà hắn phải đối mặt là một người mạnh thật sự, hắn lại còn có đội quân vô cùng mạnh mẽ.

Còn chính mình có cái gì đây?

Trừ tường thành chắc chắn, một đám anh em, còn có cái gì, lấy cái gì để ngăn cản đội quân khổng lồ này?

Cầu viện?

Khẳng định là không kịp, hơn nữa chắc chắn đối phương cũng nghĩ đến rồi. Càng mấu chốt là, man tộc tàn phá không phải ngày một ngày hai, những xung quanh thành phố chẳng hề có động tĩnh gì. Trâu Lượng rất rõ ràng, trong tình hình này không thể mong chờ một tia may mắn nào.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được ánh mắt của các anh em, nhưng hắn lại không hề biện pháp gì.

Lúc này một kỵ sĩ tiến vào, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Báo cáo đặc sứ đại nhân, chủ tế đại nhân... " kỵ sĩ muốn nói lại thôi.

"Nói!" âm thanh Trâu Lượng cũng có chút trầm xuống.

"Điều này, ngài đã đoán đúng rồi. Khi chúng ta đến phủ đệ của Quan cầm quyền thì phát hiện lối vào một đường hầm bí mật. Quan cầm quyền dẫn theo hơn một trăm thành vệ quân đã chạy rồi, lại còn phá hủy luôn đường hầm nữa."

Không thể nghi ngờ, thêm tin tức này nữa thì đúng là họa vô đơn chí. Trâu Lượng có thể thấy được, Sự phản bội vào lúc này làm cho tất cả mọi người đều tuyệt vọng, không còn lòng tin gì nữa. "."A, đúng vậy, chạy trốn, đặc sứ đại nhân, chúng ta cũng chạy đi. Bây giờ chúng ta chạy ngay vẫn còn kịp, nhất định sẽ kịp!" Monaco điên khùng nói.

Đột nhiên Trâu Lượng lật tay trực tiếp chặt vào cổ Monaco, cùng lúc với âm thanh đó chủ tế đại nhân đổ gục xuống.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Trâu Lượng, chảng có ai quan tâm đến chủ tế nằm dưới đất. "Đội quân của kẻ địch đã bắt đầu hành động, hơn nữa lại áp dụng chiến thuật bao vây, sợ rằng toàn quân đã lên đường ngay khi phát hiện ra Joyner rồi. Thời gian mà chúng ta có chỉ là một ngày, nếu sớm hơn thì có thể ngay buổi chiều ngày mai đại quân của địch sẽ đến. Lúc này mà chạy thì chỉ có thể bị đội quân của địch đón đầu mà thôi."

Tiếng Trâu Lượng trầm xuống, "Nhưng nếu chỉ một người thì có thể vẫn còn cơ hội. Mọi người vốn không nên cuốn vào trận chiến tranh này, ai muốn đi thì cứ đi đi."

Nói xong Trâu Lượng lập tức rời khỏi, để lại mọi người trầm mặc trong phòng.

Đây không phải là đi mạo hiểm, man tộc chắc chắn sẽ không để người nào sống sót. Mỗi người đều phải tự quyết định sống còn, bọn họ còn trẻ, còn có tương lại tốt đẹp phía trước. Bây giờ chạy thì vẫn còn cơ hội trốn thoát rất lớn, nếu như tử thủ ở đây thì chỉ còn con đường chết. Trong phòng, Trâu Lượng không thắp đèn, trong bóng tối hắn có thể che dấu sự yếu đuối của trong đáy lòng mình. Thật lòng, chính hắn thật sự cũng có ý nghĩ muốn bỏ trốn. Trông thể giới này, để đến được vị trí như hắn bây giờ đâu phải dễ. Có Subaru cùng Thomas ủng hộ, cộng thêm năng lực của chính hắn, tuyệt đối có thể làm nên sự nghiệp trong tương lai.

Bất kể thế nào, hắn đều nên đi. Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt. Đây là chân lý mà Gia Cát Lượng đã nói, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng kế.

Trâu Lượng cầm lấy bình rượu, rượu mạnh nóng bỏng từ cổ họng chảy xuống.

Lý trí là như vậy, nhưng hắn đã bị sao rồi, hắn không có cách nào rời khỏi nơi này. Không biết từ bao giờ hắn đã thật sự trở thành một tế ti. Mấy ngày nay hắn có thể nhìn thấy những nạn dân đó kỳ vọng và tín nhiệm hắn đến mức nào, hắn không thể bỏ đi như vậy được.

Trong bóng tối, Trâu Lượng không nhịn được cười khổ, bà nội Bear, xem ra đời này hắn là một bi kịch.

Một bóng dáng ngồi im lặng bên người hắn, lẳng lặng dựa vào hắn, chưa hề nói một câu.

"Emma, một lúc nữa anh cho Ernest đưa em rời đi!"

Đột nhiên, Trâu Lượng phát hiện suốt hai đời của mình thật sự chỉ có một người phụ nữ duy nhất. Chính là người phụ nữ đang ở trước mắt hắn. Đến với nhau là ngoài ý muốn, bình thường cũng là người mà hắn ít chú ý đến, mà tại lúc này vẫn chỉ có nàng lặng lẽ ở bên cạnh hắn.

Trong bóng tối, Emma lắc đầu, "Arthur, anh biết không? Đối với em anh là người đàn ông tốt nhất, ở bên anh là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời của em, em sẽ không bao giờ xa rời anh."

Giọng nói của Emma rất bình tĩnh. Trong bóng tối, ánh mắt sáng lên vô cùng kiên quyết, đối mặt với tuyệt vọng cùng cái chết, Emma so với Trâu Lượng còn dũng cảm hơn.

Bình minh rồi, trời trước sau cũng phải sáng.

Trâu Lượng suốt một đêm không ngủ, hắn căn bản không ngủ được. Mặc dù biết rõ không thể làm được, nhưng khoanh tay chịu trói tuyệt đối không phải phong cách của hắn. Tại đại sảnh phòng thị chính Ernest, Lộ Dao, Cote, Randy... các anh em đều ở đó chờ hắn, đêm nay đối với mỗi người đều gian nan.

Bọn họ đang đợi Arthur, bọn họ ở lại, họ hiểu rất rõ vận mệnh nhưng bọn họ quyết định ở lại, bởi vì người đàn ông này ở lại, cho nên bọn họ sẽ không đi.

Trâu Lượng gật đầu, không hề nhiều lời, bởi vì tất cả điều này vượt qua ngôn ngữ có thể diễn đạt được.

Bên ngoài phòng thị chính là một biển người. Không có tường nào ngăn được gió, lời đồn bay đi khắp nơi, Ma vương man tộc dẫn đại quân đánh đến rồi, mà Quan cầm quyền đại nhân thì chạy mất. Bây giờ lòng người hoảng hốt, nhưng lại không dám tùy ý lên sân khấu, bên ngoài kỵ binh man tộc du đãng, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ bị giết chết.

Tất cả mọi người đều tụ tập tại cửa phòng thị chính, hy vọng đặc sứ có thể cho bọn họ một tin tức chính xác.

Trâu Lượng đã làm xong công tác chuẩn bị, một bóng dáng ngoài ý muốn xuất hiện, là Monaco, vậy mà hắn không chạy.

"Chủ tế đại nhân, rất ngạc nhiên đấy."

Quả thật, mọi người đều rất kinh ngạc, hôm qua hắn là người đầu tiên ồn ào muốn chạy.

Monaco cười khổ, "Một bàn tay đó của đặc sứ cắt rất chuẩn. Ta lớn tuổi như vậy rồi, cả đời này đều ở tại thành Doran, ta có thể đi đâu?"

"Rất tốt, chủ tế đại nhân, chúng ta có thể cùng nhau giữ vững thành Doran!"

"Khụ khụ, Arthur đại nhân, ngài nói đùa ta à? Kỳ thực ngươi nên mang bọn họ rời khỏi, các ngươi còn trẻ còn có tương lai, nơi này có ta chôn cùng là đã đủ rồi."

Monaco hiển nhiên cũng là một đêm không ngủ. Nhưng chủ tế tại thời khắc sống chết rốt cục đã tìm được tín ngưỡng thật sự. Vì hắn đột nhiên phát hiện rời khỏi thành Doran rồi, hắn sống hay chết cũng không hề khác nhau, con người tại thời khắc sống chết đôi khi ngược lại sẽ giác ngộ.

Khóe miệng Trâu Lượng hiện lên một nét cười cương nghị, có lẽ đó cũng không phải cười, chỉ là cho chính mình một loại kiên định, "Ta không có nói đùa, có lẽ chúng ta chỉ thủ ở đây thôi!"

"Ngài đang nói đùa phải không, quan cầm quyền..., không, Aaron hắn lăn lộn chính mình chạy cũng đã đành rồi, còn mang đi nhiều thành vệ quân như vậy, chúng ta chỉ có hơn một ngàn người, làm sao mà giữ thành đây?"

"Chủ tế đại nhân, ngài chỉ cần làm theo lời của ta thôi."

Trâu Lượng thì thầm bên tai Monaco vài câu, Monaco vẫn như hòa thượng đứng ngơ ngác, nhưng vô thức gật đầu. Bởi vì cũng chẳng ai có biện pháp gì, có điều kiểu chết bất đồng thôi. chủ tế đại nhân đã chuẩn bị thật tốt, một khi thành bị phá, sẽ thiêu luôn phủ đệ cùng chính mình để đi gặp Thần thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status