Hùng bá thiên hạ

Chương 395: Con đường giết chóc


"Ý nghĩa? Ngươi cho rằng ngươi hoàn toàn đúng hay sao? Điều mà ngươi kiên trì chính là chân lý? Ngươi cảm thấy ngươi dựa vào cái gì mà có thể thay mặt cho muôn dân, ngươi có biết muôn dân là cái gì không?" Trong mắt Phong Thác hiện lên một tia lạnh như băng, lời nói mang hơi thở lạnh lẽo lặng yên thẩm thấu.

Từ giọng nói trên lộ ra hơi thở điên cuồng dần dần trầm xuống.

Vẻ mặt Thanh nhã không thay đổi, ánh mắt trong veo dâng lên một chút ánh sáng, lời nói nhanh hơn hướng hắn nói, "Ta không hề cho rằng bản thân ta thay mặt cho cái gì, ta chỉ biết chết chính là chết, dù thế nào cũng không thể thay đổi được bản chất. Nhất là cái chết của những người vô tội."

Chủ yếu là con đường của Sát Phá Lang chính là đã sai rồi, giết chóc chỉ là phá hoại vĩnh viễn không thể xây dựng ra một thế giới hoàn mỹ.

"Đây là con đường mà ngươi kiên trì phải thực hiện?" Phong Thác nghiêng đầu như đang suy tư.

"Nếu như điều ngươi kiên trì là chân lý, ngươi hãy trả lời ba câu hỏi của ta."

"Ngươi nói đi."

"Thứ nhất, Thú tộc làm sao để có thể có cuộc sống phồn vinh?"

"Nghệ thuật? Ngâm thơ vẽ tranh? Những cái gọi là quý tộc này chỉ có thể làm cho chúng ta mất gốc, làm cho chúng ta mềm yếu, quên đi ngọn nguồn sức mạnh của Thú tộc chúng ta."

"Thứ hai, hiện nay sự hòa bình của Mông Gia chỉ được một thời gian nữa thôi, nó cùng với Phong Chi Quốc còn có Hannibal nữa nơi nào sẽ mạnh hơn?"

"Sự hòa bình của Mông Gia không khiến nó mạnh mẽ hơn, ngược lại còn làm nó bắt đầu thối rữa từ rễ, cao tầng của đế quốc chỉ biết tranh giành quyền lợi. Thậm chí nhiều lần biên cương bị man tộc xâm nhập cũng đều nén giận, điều này đối với Phong Chi Quốc và Hannibal thấy quả thực chính là chuyện cười, vô cùng nhục nhã!

Đây chính là điều mà hòa bình của ngươi mang đến."

"Thứ ba, trước mắt quan trọng hay là tương lai quan trọng hơn? Sự kiên trì của ngươi chính là lòng dạ đàn bà, sẽ chỉ làm Thú tộc tiến vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Hiện nay điều mà Đại lục Thần thú cần không phải là nhân từ, mà là giết. Để Thú tộc quay về giết chóc như khởi điểm hoang dã của chúng ta."

Đây đâu phải dễ ba vấn đề nối tiếp, thời khắc đến vấn đề cuối cùng, mắt của Phong Thác đột nhiên sáng lên giống như lưỡi đao ngập tia máu, trong nháy mắt đem tất cả chướng ngại của tâm linh bổ ra như sét đánh.

Cuồn cuộn ngông cuồng, sát ý điên cuồng diệt thế phút chốc đã tràn ngập cả vương cung, sự mạnh mẽ cuồng bạo của thú tộc xông thẳng lên trời cao, phía trên vương thành hình thành một hiện tượng lạ là cơn xoáy những đám mây đỏ như máu.

Hầu như trong nháy mắt Thanh Nhã bị lực lượng cắn trả mạnh mẽ của bí thuật tung lên ngã xuống đất.

Từ đầu đến kết thúc, Phong Thác đều không hề mất phương hướng, trong lòng hắn giết chóc chính là chấp niệm, há gì Thanh Nhã trẻ tuổi sao lại có thể làm hắn dao động?

Phong Thác chậm rãi đi tới trước mặt Thanh Nhã, nhìn xuống sắc mặt trắng xanh của nàng, tỉnh táo nói, " Không phá thì không xây được, thế giới này đã mục nát rồi, chỉ có đại phá diệt tôn là có thể làm nó hồi sinh."

Đối với sự chấp niệm giết chóc của thất sát mà nói, muốn tạo nên cuộc sống mới phải đổ một lượng máu rất lớn. Vì thế, cho dù nhân gian biến thành địa ngục cũng đáng giá.

Con đường giết chóc, chính là hướng tới sự cứu rỗi!

Đây chính là chấp niệm của ba ngôi sao Sát Phá Lang nghịch mệnh.

Yên tĩnh, sự yên tĩnh kỳ lạ.

Thanh Nhã bị thất sát làm cho mất đi khí thế, nói không ra lời, cũng không có cách nào phản bác. Ai có thể nói con đường mình chọn nhất định sẽ chính xác, Thất sát lấy con đường giết chóc để cứu rỗi nhất định là sai hay sao?

Ngươi có đường lớn của ngươi, ta cũng có con đường của ta.

Ai đúng, ai sai?

Trên đời này chỉ có một chân lý.

Cá lớn nuốt cá bé!

Dịch thuật sư không thể thật sự thay đổi thế giới này, chỉ có Sát Phá Lang có thể.

Phong Thác mỉm cười,"Từ giờ đến cuối, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây đi, dùng mắt của ngươi nhìn cho tốt tất cả đi." Tùy ý tung một áo choàng màu huyết, Phong Thác bước ra đại điện, chỉ còn con cự thú dữ tợn đứng lên, hơi thở mạnh mẽ ngăn chặn Thanh Nhã.

"Trên đời này có ai mà số mạng sẽ là người vô tội? Hạng người không có năng lực, tất cả đều chết đi."

Xa xa còn có thể nghe thấy tiếng cười tàn khốc của Phong Thác. Cả người Thanh Nhã lạnh như băng, tâm linh trong nháy mắt như rơi xuống vực sâu, nàng đã đánh giá thấp sức mạnh của Thất sát, vì vậy ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Trai đài vọng nguyệt?

Đối với Phong Thác mà nói, chính là một đám chó má tự cho là đúng!

Hắn là cái gì?

Hắn cũng là chó má tự cho là đúng, nhưng hắn không bao giờ nói, chỉ...giết!

Khi Trâu Lượng tiến vào Thông thiên cảnh theo thời gian ước định, phát hiện mọi người đều đã đến rồi. Shana cúi đầu nhìn mặt đất, vẻ mặt rất khẩn trương, đã thở ra miệng rồi.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Augustus đến rồi.

Lão Ma cùng Dư Triết, Đại Kim ba người tụ trong Thông thiên tháp bên cạnh lão Tà, Augustus thì đứng lặng một mình cách đó không xa.

Trâu Lượng nhạy cảm đã thấy sắc mặt lão Ma có chút hổ thẹn.

"Làm sao vậy lão Ma?"

" Ngươi nghe hắn nói đã." Bóng Ma hướng ánh mắt quái dị về phía Augustus, Đại Kim nhếch miệng, vẻ mặt Dư Triết lại rất bình tĩnh, bình thường Augustus luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng thế mà bây giờ lại xuất hiện một nụ cười tủm tỉm rất hiếm thấy.

" Nhóc con, nghe nói ngươi phải tìm ra người có chiếc chìa khóa thứ hai. Lão già này đã thay ngươi ước định với người ta rồi, chỉ cần tham gia và chiến thắng một trận tỷ thí là có thể nhận được, ý của ngươi thế nào?"

Trâu Lượng lập tức biết là chuyện gì rồi. Vốn dĩ bọn Bóng Ma đang làm việc này nhưng lại chậm hơn Augustus một bước, bị hắn đoạt trước rồi. Sức mạnh của lão tổ tông tộc Thiên Mị thật không phải là khoác lác, trong Thông thiên cảnh cũng là nhân vật hô phong hoán vũ.

Có điều đây cũng là chuyện tốt, như vậy việc giúp Emma tu bổ thú linh có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Đó chỉ là ý nghĩ trong lòng Trâu Lượng, hắn hơi hạ thấp người hướng về phía Augustus nói," Đa tạ tiền bối." Đây quả thật là thật tâm của hắn. Bất luận Augustus làm điều đó vì chủ định gì, trong việc này hắn quả thật đã dành cho hắn sự trợ giúp lớn nhất. Bao gồm còn đưa thêm Shana, một cô nương dịu dàng như vậy làm người giúp việc. Augustus nhìn Trâu Lượng cũng càng xem càng hài lòng.

Lần trước chuyện hắn giành được vĩnh hằng chi thủy từ trong miệng Shana đã hỏi ra rồi. Có sức mạnh cùng tiềm lực chỉ là một mặt, điều đáng tán thưởng nhất chính là hắn mặc dù tuổi trẻ nhưng rất có đầu óc, rõ ràng có thể biến bất lợi thành có lợi.

Có thể từ ba gã chiến sĩ cấp vàng sáng rất mạnh còn có thể vượt qua trùng băng lãnh chúa biến dị để đạt được vĩnh hằng chi thủy, có thể nói lửa thử vàng. Từ điểm đó có thể thấy được Trâu Lượng không phải chỉ có tiềm lực về sức mạnh, mà khả năng ứng biến cùng ý chí quật cường cũng làm người ta rất chờ mong.

Augustus không hy vọng đệ tử của chính mình sau này là một con quái vật chỉ có sức mạnh mà không có não. Càng thông minh lại càng đúng khẩu vị của hắn, chính bản thân hắn cũng là lão yêu quái có tâm cơ sâu sắc.

Đồng thời Trâu Lượng sau đó còn không quên chia sẻ lợi ích, cũng chia cho đồng đội vĩnh hằng chi thủy, phần khí phách này, đủ để cho mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Có ánh mắt cùng chí khí loại này thì mới có thể đi đến đâu đều thuận lợi, tương lai càng tiến xa hơn.

Tóm lại, bây giờ Augustus càng nghĩ càng đắc ý, cuối cùng đối với với chính mình càng khẳng định chắc chắn.

Bố đây đi nước cờ quá đúng rồi, Shana đã thành công giành được sự tín nhiệm của hắn, hắn lại nợ ta nhiều ân tình như vậy, sau này muốn không trở thành đồ đệ ngoan của lão phu cũng không được rồi.

Với ý nghĩ đó, Augustus cứ như vậy trương bộ mặt zombie khóe miệng hơi co rút một chút, hơi lộ ra một khối răng nanh, thoạt nhìn quả thực hù chết nửa mạng người.

Đã là giúp đỡ đồ đệ ngoan của chính mình trong tương lai, Augustus rất ra sức cần mẫn xử lí mọi việc. Rất nhanh đã thông qua đá truyền âm gọi một nhóm người khác đến.

Một tên chiến sĩ cấp vàng tối cùng với hai tên chiến sĩ cấp vàng sáng.

"Ta giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này là chiến sĩ cấp vàng tối của Phong Chi Quốc, Tát Đồ Lỗ."

Augustus tâm tình không tệ, hướng về Trâu Lượng nói:" Chìa khóa ngươi cần đang ở trên tay đệ tử của hắn, chuyện ta đã nói rồi. Sẵn lòng cùng ngươi đánh cuộc một ván, ta đảm bảo với ngươi."

" Đa tạ."

Trâu Lượng rõ ràng hơn ai hết, Augustus chắc chắn là đã tiêu tốn không ít tâm sức để thúc đẩy việc này. Suy cho cùng thì đối phương cũng là cao thủ cấp vàng tối, bất kể chìa khóa này đối với người ta có quan trọng hay không, đây là vấn đề về cấp bậc.

Không phải Augustus, sợ rằng đổi một cá nhân nào khác không nói hai lời nhất định đã có một trận ác chiến rồi.

Còn Tát Đồ Lỗ mặc dù cũng là cấp vàng tối, nhưng cấp vàng tối cũng có phân chia mạnh yếu. Augustus luôn gây ra chút áp lực, lại dùng thứ tốt mà đối phương cũng rất muốn làm tiền đặt cược, tất cả cũng sẽ là nước chảy vào mương thôi.

Trong lòng Tát Đồ Lỗ vẫn không muốn để ý đến chuyện nhỏ này, cùng Augustus tích cực cầm vật phẩm làm tiền đặt cược cất kỹ. Cũng không có mấy người có quyết đoán lớn như vậy chịu vì một cái "đệ tử tương lai" mà đưa ra một vật phẩm như thế. Vạn nhất mà thua thì sẽ lỗ vốn.

Chính mình lại không có thiệt hại gì, đồ đệ của mình cũng là cấp bạc trắng, khả năng thắng là cực lớn, chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

"Nhóc con, nhiều năm như vậy ta còn chưa từng thấy Augustus vì chuyện gì mà để tâm như vậy. Điều kiện đã thảo luận và quyết định. Chuyện đó ta đã đáp ứng rồi. Có điều ta phải tuyên bố trước, đồ đệ của ta là cấp bạc trắng, ngươi thua rồi cũng đừng nói chúng ta chiếm tiện nghi. Hẹn bảy ngày tại Thông thiên cảnh!"

Tát Đồ Lỗ cũng là chiến sĩ vàng tối trung cấp nhưng quả thật hắn không nhìn ra trên người tên nhóc này có cái gì gọi là kỹ xảo. Mặc dù nói thế hệ trẻ có thể đến Thông thiên cảnh cũng đều là hạng người có thiên phú cao, có thể tộc Thiên Mị đối với loại người này mới không thiếu à, ví dụ như cái cô bé đứng ngượng ngùng bên cạnh kia thiên phú tựa hồ cũng cao hơn so với tên nhóc này. Thật không biết Augustus có phải già rồi mà lẩm cẩm không. Có điều hắn cũng không quan tâm, tiện nghi đưa đến tận cửa rồi, hời như vậy thì nhất định phải chiếm.

"Tiền bối, không biết ngài đặt tiền cược là cái gì?"

Dù thế nào Augustus cũng là ân nhân của hắn, Trâu Lượng làm người luôn luôn có một là một, thái độ cũng đã có chuyển biến rồi.

"Ha ha,.. một chút chuyện nhỏ coi như không có gì. Bảy ngày sau gặp lại, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút cho mình đi. Đồ đệ của tên kia quả thật cũng không tồi đâu."

Nói xong Augustus lưu lại một bóng dáng cực kì đẹp trai rồi mang Shana đi. Đã đến tình trạng này hắn phải làm cho đối phương tâm phục khẩu phục làm đệ tử của mình.

Nhân tiện dùng cuộc quyết đấu này để kiểm nghiệm một chút sức mạnh thật sự của tên nhóc này. Đối thủ mặc dù cũng tương đối mạnh nhưng muốn làm đồ đệ của Augustus, loại cửa ải nhỏ này phải qua. Ngoài fa đây còn là vấn đề mặt mũi, hắn cũng xác định rõ tình hình rồi.

Trò thực luyện đầu tiên rốt cục cũng đến lúc trình diễn rồi.

Đám người Arthur cung kính đứng ở trong luyện trường của đoàn kỵ sĩ trật tự Giáo đình. Xung quanh là các kỵ sĩ được vũ trang toàn diện, sự chỉnh tề của quân đội so với bất cứ trang sức nào cũng có lực trấn áp hơn.

Trên ghế VIP đều là các nhân vật cấp quan trọng nhất của Mông Gia đế quốc.

Giáo hoàng Benedict thứ mười lăm, Đại quan cầm quyền Sanchez, Hội trưởng Công hội chiến sĩ Monphistle là chiến sĩ cấp vàng sáng, Hội trưởng công hội sát thủ Sally sát thủ cấp vàng tối, Hội trưởng công hội cung thủ Montero cung thủ cấp vàng tối, Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm O'Donna.

Ở bên cạnh là tộc trưởng của gia tộc Nicola, tộc trưởng của gia tộc Gabriel, Quan thân dân, mười mấy người cũng đều những nhân vật nắm quyền lực thật sự của Mông Gia đế quốc.

Bích Tú cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Arthur, nói thế nào nhỉ có lẽ thật là người đàn ông đáng ghét. Tình hình này Arthur trong mắt của bà thật sự không thuận mắt, khuyết điểm sẽ phóng đại vô hạn.

Dáng người như này, có phải là chưa dậy thì không đây?

Một tộc Bear không đi làm chiến sĩ cho tốt, không làm việc đàng hoàng lại đi làm tế ti. Làm tế ti thì cũng làm cho tốt đi, bên trong lại tham gia vào việc của chiến sĩ. Cái gì cũng đều muốn làm thì kết quả chính là làm cái gì cũng không tốt.

Những người này có tư cách ngồi cùng với Giáo hoàng, ngoài ra cũng chỉ có một số nhân vật khác đứng ở phía sau. Về cơ bản cũng là nguyên lão của nguyên lão hội, mà những người trẻ tuổi bên trong thì chính là con cháu của bọn họ rồi. Có thể ở đây mở mang kiến thức của bản thân thì chính là thân phận của họ không tồi. Các cô gái đương nhiên là nhìn chằm chằm vào các anh chàng đẹp trai. Thomas cũng mang Annie và Ernest ngồi trong đám người, Annie nắm bàn tay nhỏ bé thành nắm đấm, đang cổ vũ cho Arthur.

Có thể là trường hợp rất tùy ý, Giáo hoàng không hề bàn luận viển vông, đơn giản chỉ là khen ngợi vài câu, rồi để cho Neberro tới giới thiệu một chút về mỗi cá nhân ở đây.

Được Neberro kêu lên, mỗi chiến sĩ đi tới phía trước, thi lễ trước mọi người rồi đứng như tượng. Bọn Faure đều hơi căng thẳng, tình cảnh như thế này trước kia chỉ có xuất hiện trong mơ, bọn họ đều có ảo tưởng đến một ngày như vậy, có thể được đứng trước mặt những người này để thể hiện chính mình.

Ở đây đều là thần tượng của những người trẻ tuổi.

Monphistle, Hội trưởng công hội chiến sĩ, đệ nhất chiến sĩ Mông Gia, cấp vàng sáng thượng đỉnh, có kỹ năng cuồng bạo siêu cấp, đã từng một kích giết được yêu thú cấp sáu mươi.

Sally, khả năng ám sát thống trị trong giới sát thủ, đã bị hắn ngắm rồi, tốt nhất là trực tiếp tự sát đi thì còn được vui sướng một chút.

Montero, cung thủ vàng tối trung cấp, có thú linh tồn tại ở cấp bậc cao nhất Mông Gia.

Ở đây tập trung người mạnh nhất của ba nghề nghiệp lớn, những người trẻ tuổi đã sớm háo hức lắm rồi.

Mọi người lần lượt bị gọi đến.

Rất rõ ràng, ở đây ba vị Hội trưởng công hội nghề nghiệp cũng đã thấy hứng thú rồi. Bọn họ đến nơi này không chỉ là qua loa, nếu thật sự nhìn thấy ai vừa mắt, nói không chừng trực tiếp thu làm đệ tử cuối cùng, đó mới thật sự là một bước lên trời. Cái khác không nói, có bọn họ chỉ điểm đối với con đường thăng cấp khẳng định sẽ ít đi rất nhiều đường vòng.

"Murphy, đứng đầu trong sáu sư tử của tộc Lion, sư tử vàng, cấp bạc trắng."

Murphy trầm ổn tiến về phía trước. Những người ở đây khi nghe thấy cấp bạc trắng đều có chút kinh dị, dãy quý tộc phía sau càng một hồi khe khẽ thảo luận. Mà trong ánh mắt của kỵ sĩ xung quanh tràn ngập ý than thở, trẻ tuổi như vậy đã là cấp bạc trắng, tiền đồ thật sự không cách nào hạn định rồi.

"Gregg Nicola, chiến sĩ, cấp đồng thau."

Tộc Thiên Mị cùng với tộc Swan kỳ thực là cũng đều những chiến sĩ toàn năng. Khuynh hướng nghề nghiệp không phải rất lớn, đó cũng chính là chỗ mạnh mẽ của bọn họ.

Trong trường hợp này, đương nhiên Gregg sẽ không cười đùa, hắn bày ra đầy đủ một bộ mặt cao nhã.

Michiwa cùng Olivia hôm nay cũng đều là trang phục tỉ mỉ, mặc dù là trang bị chiến đấu, nhưng mỗi một sợi tóc đều rất chỉnh tề. Hai người đứng cùng nhau quả thật làm mọi người có cảm giác không thể rời mắt, nhìn người này cảm thấy rất đẹp nhưng nhìn người kia lại cảm thấy đẹp theo kiểu khác.

Sợ rằng cũng chỉ có thể dùng từ tuyệt đại song kiều để hình dung. Tuổi các nàng chính là lúc mà thời điểm xinh đẹp nhất của phụ nữ Thú tộc, những thanh niên đi theo bề trên trong nhà đến đều nhìn chằm chằm vào hai nàng.

Tâm lý thích đẹp không phân chia nam nữ. Các cô gái đương nhiên là gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Gregg, vẻ cuồng dã mạnh mẽ của tộc Lion Murphy cũng là tiêu điểm, thậm chí loại tộc cáo đẹp trai Buenaven cũng đều được nhìn ngắm.

Trong lúc đó, Arthur lại tỏ ra không quá nổi bật... Thành thật có thể thu hút phụ nữ chăng?

" Arthur Hebrew, tế ti kiêm kỵ sĩ, cấp đồng thau."

Hội trường ngay tức thời có một chút chú ý nho nhỏ, nhưng nhiều hơn cả là sự kinh ngạc. Arthur là tế ti đến từ thành thị nhỏ không biết tên, thời gian này quả thật đã nhiều lần gây động tĩnh không nhỏ. Tên này rất nhiều người đều nghe qua rồi, nhưng thấy được chân thân sợ rằng đây là lần đầu tiên. Nhất là một đoạn đại chiến ma sư tử Yoria càng trở thành giai thoại. Chỉ có điều nhìn thấy người thật những danh môn khuê tú khó nén được thất vọng trong mắt. Ngoại hình rất Bear, nhưng dáng người lại không đủ khí phách, cái này thật quá sức mờ nhạt. Lập tức có không ít người đẹp cảm thấy mơ tưởng trong lòng đều sụp đổ.

Ở phía dưới Buenaven có chút không nhịn được cười, "Xem ra tế ti Arthur của chúng ta đã làm tổn thương không ít trái tim thiếu nữ."

"Cáo, giữ lại chút mồm miệng đi, hay để Arthur cùng ngươi luyện tập solo nhé."

"Vậy thôi, vậy thôi."

Trâu Lượng cũng mặc kệ những người này suy nghĩ như thế nào, hội trưởng của ba công hội lớn cũng có chút chú ý tới người trẻ tuổi này, nhưng cũng không quá để ý. Đến vị trí này rồi đối với những lời đồn đại của những người trẻ tuổi cũng không quá lưu tâm. Hơn nữa nghề nghiệp của Trâu Lượng lại là tế ti cùng với bọn họ cũng không có quan hệ gì, chỉ có O'Donna đáp lại bằng một nụ cười.

Còn Bích Tú, Trâu Lượng cũng coi như là nhìn thấy rồi. Cảm giác đầu tiên chính là bà "mẹ vợ" lừa đảo trong những bộ phim Hàn Quốc ở kiếp trước. Nhưng bây giờ hắn quả thật không cần để ý tới cái này rồi.

Với tính khí của hắn còn thật sự không chịu nổi sự đè nén này.

Khi kêu đến Joyner, tiểu miêu nữ bước đi có chút hơi run rẩy, nhiều đại nhân vật như vậy, đối với nàng mà nói thật sự có áp lực không nhỏ.

"Joyner, sát thủ, cấp đồng thau, thiên phú dị bẩm."

Đối với Joyner, Neberro thêm vào một đánh giá.

Hội trưởng công hội sát thủ Sally à lên một tiếng. Hắn vốn rất hiểu tính cách của Neberro, có thể làm cho hắn đánh giá là một thiên phú dị bẩm thì chắc chắn cũng có chút thú vị. Có điều tiểu miêu nữ thoạt nhìn như gió thổi qua là có thể bay rồi.

Tất cả các tuyển thủ đã lần lượt giới thiệu xong, Neberro công bố bảng kê các trận đấu, xếp trận là do hắn xác định.

Trận đầu: Joyner - Apollo vừa mới giới thiệu xong. Trận đấu sắp bắt đầu rồi mà Joyner còn có chút không có phản ứng, quay lại nhìn một chút những người khác, mọi người làm một cái biểu tượng cổ vũ, lúc này tiểu miêu nữ mới lảo đảo đi tới.

Mà Apollo đã đợi ở đó từ sớm rồi. Bà nội nó, vốn tưởng rằng có thể có đối thủ mạnh mẽ, kết quả một con quỷ nhỏ như vậy, một quyền là có thể đập thành thịt vụn. Cái gì sát thủ chó má đối với bỉ mông cũng đều là bỏ đi.

Gầm ~ tám ~

Apollo trực tiếp thú biến, nước da ánh lên sắc đồng thau như một người bằng sắt, hầu như những chỗ yếu hại của Bỉ mông đều không thể tấn công được, sát thủ đối với bỉ mông mà nói tuyệt đối là chuyện trong tầm tay.

Apollo đối với thành tích đội sổ của chính mình luôn luôn rất bất mãn. Đường đường là chiến sĩ bỉ mông, vậy mà lại suy bại đến nước này, trong bụng hắn đang bốc lửa giận. Hắn không thể tìm Neberro phát tiết, nhưng trước mắt có thể dùng sự thực chứng minh cho Neberro phải hối hận vì những lời đánh giá về mình.

Thân thể to lớn của Bỉ mông hiện ra với các bắp thịt cuồn cuộn tràn đầy sức mạnh cuồng bạo, mà lúc này Joyner lại tỏ ra càng ngày càng nhỏ yếu.

Monphistle nhìn Apollo thú biến, hơi gật đầu. Bên trong Bỉ mông cũng xem như tương đối cân xứng, thú biến đến trình độ này cũng là tương đối hoàn thiện.

Joyner cũng mặc áo giáp của mình vào, nhìn càng thêm nhỏ nhắn thanh tú, làm cho một số công tử ở đây có chút lo lắng à. Mắt thấy một tiểu bảo bối dịu dàng, đáng yêu như vậy sẽ bị Bỉ mông chà đạp đến chết. Ôi, việc gì phải làm sát thủ cái gì đó, tốt nhất nên tìm một người đàn ông tốt mà hầu hạ còn hơn.

Người Đế đô tầm mắt luôn luôn cao, mèo tộc có thể có cái cao thủ gì đó thật sự làm cho bọn họ hoài nghi.

Neberro ra lệnh một tiếng, trận đấu bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status