Hùng bá thiên hạ

Chương 487: Nhớ nhà


"Người đâu, lấy mười đồng tiền vàng thưởng cho anh em của Công hội nhà mạo hiểm này. Man Hoang đáp ứng hoà đàm với chúng ta, có điều kiện gì?"

Bran, Monaco và các nhân viên chủ yếu của phòng thị chính kỳ thực vẫn không rõ ý nghĩa thật sự của khải hoàn. Lần này bọn họ chủ động tấn công vốn là bị Man Hoang làm phiền đến mức không có biện pháp nào khác. Chỉ cần có thể đạt thành một hiệp ước chung sống hoà bình đã phải cảm ơn trời đất rồi.

"Bran đại nhân, chỉ cần không phải quá đáng thì điều kiện gì chúng ta cũng có thể đáp ứng, thành chủ đại nhân thật sự khó khăn mà."

Người tốt bụng Monaco cuối cùng cũng yên tâm, bây giờ hắn đã có bệnh ỷ lại vào Arthur, hắn cũng rất rõ ràng năng lực của mình, chỉ có thể làm những chuyện thuộc bổn phận cá nhân, chuyện lớn thật sự không đảm đương nổi. Không có Arthur hắn cũng không biết mình còn có thể làm gì.

"Hai vị đại nhân, không phải hoà đàm mà là Man Hoang nhận thua, bọn họ cắt nhường lãnh địa của Ba Đồ, bồi thường bốn ngàn con chiến mã và các loại vật tư, đồng thời không lâu sau sẽ tuyên bố công khai trong vòng một năm tuyệt đối không xâm phạm thành Doran".

"Lãnh địa của Ba Đồ vốn chính là của bọn họ, bốn ngàn con chiến mã thì hơi quá đáng!" Bran lập tức phản bác, đột nhiên hắn sững sờ, "Chờ đã, ngươi nói cái gì, bọn họ bồi thường chúng ta??"

Khải hoàn?

Đối với Mông Gia thì không thua chính là khải hoàn, bọn họ làm sao có thể hiểu được khải hoàn của Trâu thần côn?

Tất cả mọi người trong Phòng thị chính đều đưa mắt nhìn nhau, đây không phải chuyện đùa chứ?

Tại sao nghe có vẻ không đáng tin như vậy, đối thủ chính là kỵ binh Man Hoang ngang tàng, mình thì có một dúm người như vậy...

"Các vị đại nhân, hoàn toàn xác thực, lúc tiểu nhân đến đại bộ đội đã trên đường đi về, bởi vì chiến lợi phẩm của lãnh địa Ba Đồ quá nhiều cho nên tốc độ trở về của đội ngũ mới chậm một chút."

Trên mặt sát thủ của Công hội nhà mạo hiểm tràn ngập vinh quang, bởi vì lần này Công hội nhà mạo hiểm bọn họ cũng ra sức, mà quan hệ của Arthur với Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm lại cực kì tốt, O'Donna đại nhân đã dặn dò, thành chủ Arthur là người một nhà.

Bran cười to không hề hình tượng, hắn cũng chịu không nổi nữa, thời gian này ngày ngày thấp thỏm sợ đột nhiên có tin tức đại quân Man Hoang tấn công truyền đến. Nói thật ra bây giờ hắn không chịu nổi một trận chiến sống chết như lần trước nữa.

Tin tức rất nhanh truyền khắp toàn thành, tất cả người thú đều lao ra ngoài đường chúc mừng, cao giọng hô vang tên Arthur.

Tin tức truyền đến thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu, Cote và Randy cũng thở phào nhẹ nhõm. Thời gian này mỗi một tin tức đều làm cho tinh thần bọn họ căng cứng, đại ca chính là đại ca, chuyện người khác xem ra là không thể nhưng đại ca chính là người có thể tạo ra kỳ tích.

Ba ngày sau đội ngũ của Trâu Lượng cuồn cuộn trở về mang theo vô số chiến lợi phẩm. Đây là chuyện đã bao nhiêu năm chưa từng thấy, đội ngũ hoan nghênh kéo dài từ thị trấn Phong đến tận thành Doran. Đám người thú nhảy nhót hoan nghênh, vô số hoa tươi và tiếng vỗ tay, đây là sự tôn trọng lớn nhất đối với người chiến thắng. Lần này khác những lần khải hoàn bình thường, đám người thú thành Doran phát ra tiếng hò hét từ linh hồn. Đây không chỉ một thắng lợi mà còn là báo thù.

Thành Doran vẫn phòng ngự bị động rốt cục đã giành được một trận thắng lớn.

Ngồi trên lưng ngựa, Trâu Lượng có thể cảm nhận được sự vinh dự và nhiệt huyết sôi trào, nhưng bất đồng với dĩ vãng, hắn đã có thêm một phần bình tĩnh và trách nhiệm chứ không phải chỉ có cảm giác oai phong đơn giản trước kia.

Nguy cơ trước mắt rốt cục đã giải quyết, kế tiếp chính là toàn lực phát triển.

Tin tức đồng dạng truyền tới đế đô, cũng dẫn tới thảo luận mãnh liệt tại nguyên lão hội.

Một mặt nguyên lão hội biểu thị tán thưởng vì Trâu Lượng đã làm vẻ vang cho Mông Gia, nhất là còn cướp được lãnh địa của Ba Đồ. Kỳ thực lãnh địa đó lớn bao nhiêu, hình thù thế nào căn bản không ai biết, cũng không ai quan tâm. Cùng phe phái với Arthur tự nhiên phải mượn cơ hội này khen ngợi hết lời để nâng cao tầm ảnh hưởng của phe phái mình.

Mà mặt khác phe phản đối thì cho rằng hành động này quá nguy hiểm, tự nhiên gây thù hằn cho Mông Gia. Hơn nữa lãnh địa của Ba Đồ giờ là của Mông Gia, không nên thuộc về thành Doran. Kỳ thực bọn họ cũng không để ý đến mảnh lãnh địa đó, chỉ có điều không muốn để đối thủ cạnh tranh quá sướng mà thôi.

Mấy trò đấu tranh này đều không phải thứ Trâu Lượng quan tâm. Hắn đã có thành tích tự nhiên sẽ có khen thưởng, ít nhất cũng là khen thưởng bằng miệng. Còn địa bàn chính hắn đánh hạ thì ai cũng không cướp được.

Về đến nhà, khi Trâu Lượng nhìn thấy Emma đang yên lặng dọn phòng, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc vàng, vô cùng thanh bình, vô cùng xinh đẹp, Trâu Lượng nhìn mà say mê.

Emma đã trở về, đây là tin tức còn tốt hơn thắng lợi. Trong tiếng kinh hô của Emma Trâu Lượng đã ôm lấy nàng, Avril bên cạnh cười trộm nhưng trong ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.

"Mau buông em xuống, Vi Vi đang ở đây mà!" Emma nói hơi thẹn thùng.

"Ha ha, sợ cái gì. Đều là người một nhà!"

Trâu Lượng đương nhiên không định thả nàng xuống, có điều dù sao Avril cũng đang ở đây, hắn cũng không thể quá mức.

Buổi tối đám người Ernest Randy đều đến đủ, mọi người tự nhiên phải chúc mừng tử tế, đây là tiệc nhà. Kế tiếp Trâu thần côn càng trở nên bận rộn với các loại hoạt động chúc mừng, là thành chủ hắn cũng không thể không suy nghĩ chuyện đối nhân xử thế, đây cũng là một loại phương thức để tăng sức ngưng tụ.

Số chiến lợi phẩm từ Man Hoang chất đầy phòng thị chính nhưng Trâu Lượng cũng xử lí rất nhanh, tất cả các chiến sĩ tham gia đội cảm tử lần này đều được trọng thưởng.

Người chết trận phải trọng thưởng, còn sống cũng phải trọng thưởng, hắn căn bản không cần vơ vét số chiến lợi phẩm này, trong khi thông thường thì nếu có thắng lợi thành chủ đều giữ phần lớn, bên dưới có bát canh uống là được rồi. Đương nhiên bình thường quan chức các cấp đều ăn chặn một chút, nhưng tại thành Doran nếu ai dám ăn chặn chẳng khác nào tự lột da mình. Về mặt này Trâu Lượng tuyệt đối tàn nhẫn.

Quý tộc?

Quý tộc là cái rắm, chỉ có làm việc có cơm ăn!

Không thể nghi ngờ, chiến sĩ là của cải quý nhất, mà cách làm của Trâu Lượng rõ ràng có thể tạo được hiệu quả rất lớn. Ai cũng không nghĩ tới thành chủ Arthur nói phải trọng thưởng vậy mà thực sự thưởng nặng như thế. Trước khi xuất chinh đã phát trợ cấp nhưng sau khi trở về mỗi người lại được mấy trăm đồng tiền vàng. Mấy chục ngàn đồng tiền vàng đã chi ra nhưng nhận về là lòng người. Đi theo thành chủ như vậy tuyệt đối cuộc sống sẽ tốt đẹp.

Lần này Tộc sói di dân không nhiều như trong tưởng tượng, chỉ có hơn mười ngàn người, đa số là chiến sĩ Địa vương mang bọn họ đến chủ yếu là để hỗ trợ. Mà Trâu Lượng cũng mạnh tay vạch năm khu màu mỡ nhất trong lãnh địa của Ba Đồ ra. Thành Doran muốn lớn mạnh thì sớm muộn gì cũng phải tử chiến một trận với Man Hoang, cần nhất chính là chiến sĩ. Mà tộc sói rõ ràng là chiến sĩ tốt nhất.

Tộc sói không hề thích cùng chủng tộc khác tác chiến, Trâu Lượng cũng thương lượng với Địa vương chuẩn bị chuyên môn xây dựng một chiến đoàn Thiên Lang, cùng chiến đoàn Bùng Cháy trở thành chủ lực của thành Doran.

Đương nhiên lãnh địa Ba Đồ đã không thể gọi là lãnh địa Ba Đồ nữa. Là người chiếm lĩnh, Trâu đại thành chủ đương nhiên phải đặt một cái tên, chỉ có điều đặt tên vẫn không phải sở trường đặc biệt của Trâu Lượng.

Hai ngày nay Tuyết nữ đều chưa xuất hiện, qua Emma Trâu Lượng cũng được biết Tuyết nữ đã ra tay. Thì ra sử dụng sức mạnh quá độ Tuyết nữ sẽ rơi vào ngủ say, nhưng một khi thức tỉnh bởi vì linh hồn mạnh hơn sẽ chiếm nhiều thời gian hơn. Dù sao cuối cùng cũng tìm được một phương pháp làm cho Tuyết nữ ngủ say, có điều Trâu Lượng cũng phi thường cảm kích đối với việc Tuyết nữ ra tay giúp đỡ. Bất kể thắng lợi lớn thế nào mà không giữ được thành Doran thì thực sự là thất bại lớn. Xem ra Yoria thật sự rất bất đắc dĩ.

Để cảm ơn Tuyết nữ, Emma muốn đặt tên lãnh địa Ba Đồ là thị trấn Sói Tuyết. Tuyết đại biểu Tuyết nữ, sói thì đại biểu cho tộc sói, dù sao thì nếu như tộc sói không ra tay đám người Trâu Lượng có lẽ thật sự phải vùi xác Man Hoang chứ đừng nói gì đến chiến lợi phẩm.

Đối với Trâu Lượng đương nhiên Emma nói gì thì chính là như vậy. Đại chiến kết thúc, bận thì bận nhưng bình thường nhiệm vụ chủ yếu vẫn là làm cho Emma vui vẻ. Nhưng Emma càng ngày càng trưởng thành, có thể giúp đỡ liền lập tức giúp đỡ, không giúp được cũng không can thiệp vào.

Có điều Emma hơi nhớ nhà... Nàng đã rời khỏi Jerusamer rất lâu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status