Hướng dẫn mỹ nhân phế vật nghịch tập

Chương 27: Ta cảm thấy được bạn cùng bàn yêu thích ta (27)



Editor: Gấu Lam

"...... Trở lên, đó là hạng mục tâm huyết ban đầu mà chúng ta lựa chọn."

Y Hướng Minh tuy rằng trình độ biên trình không ra sao, nhưng kĩ năng huyên thuyên lại đạt điểm tối đa. Hắn hao hết tâm tư chuẩn bị bản thảo diễn thuyết giành được mọi người tán thưởng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Mỉm cười nhìn quanh mọi nơi, hắn ngực cao thẳng, phảng phất chính mình là một nhân sĩ thành công.

Diệp Dịch lời bình: "Em xem, cái tư thái này của hắn, mặc vào âu phục, lại tiêu 25 vạn mua một cái áo ○ mã, liền thành một tên lái buôn thành công."

Tiếu Thanh Sơn buồn cười, đôi mắt cười thành trăng non.

Lái buôn bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm: "Kế tiếp, tôi ở hiện trường hướng dẫn cho mọi người làm thế nào sử dụng APP."

Con chuột di động, ấn vào giao diện, Y Hướng Minh theo thứ tự đưa vào tên họ, giới tính, tuổi tác, lại tùy ý thao tác vài lần khiến cảm xúc dao động.

Một cái đường cong xuất hiện ở trên giao diện.

Y Hướng Minh giải thích: "Đường cong lượng hóa giá trị cảm xúc của người sử dụng, một khi vượt qua giá trị tối đa, APP liền sẽ tự động liên hệ bác sĩ. Sau đó, chúng ta lại xem cái này......"

Công năng hạng nhất hiện ra ở trước mắt mọi người, giám khảo liền ghi nhớ điểm này.

Nhìn nhìn, một giám khảo nheo lại mắt, như là thấy không rõ chữ trên màn hình, hắn gỡ xuống mắt kính, dùng khăn phủi một phen sau lại lần nữa mang lên, nhưng nếp nhăn trên mặt vẫn chưa tan, ngược lại trở nên càng sâu.

Y Hướng Minh kết thúc trần thuật, yên lặng chờ vấn đề từ giám khảo, hắn tự nhận đã đem trình tự thấu triệt, vô luận cái vấn đề gì cũng không làm khó được hắn.

Nhưng vấn đề giám khảo thứ nhất ra, khiến cho hắn ngây ngẩn cả người:

"Tên họ cậu điền chính là cái gì?"

Tên họ? Hắn chính là viết tên của mình mà!

Y Hướng Minh không hiểu ra sao ở chỗ trung tâm khai người sử dụng, lại thấy tên họ thình lình hiện ra ba chữ Sadako (?), mà giới tính cũng từ nam biến thành nữ, nguyên bản hình giả thiết giờ biến thành hình một nữ nhân không rõ mặt!

(?)Nguyên gốc là Trinh Tử nên có hai chữ nha, mà Sadako nên mình sửa thành ba.

Nếu muốn biết về cô ma nữ này có thể coi The Ring nha.

Như là có một con sâu nhỏ chui vào lỗ tai, Y Hướng Minh da đầu sắp tạc nứt, lông tơ dựng đứng, vội vàng nói:

"Đây, đây là BUG!"

Giám khảo hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều không phải là chuyên gia IT, không hiểu biên trình, nhưng cũng phát giác trong đó không thích hợp.

Nếu là xuất hiện loạn mã, lam bình(?), nhanh chóng thối lui, bọn họ có lẽ sẽ chấp nhận cách giải thích của Y Hướng Minh, nhưng người sử dụng tư liệu đều bị thay đổi thành Sadako, nơi nào như là BUG chứ?

Một vị giám khảo nghiêm túc nói:

"Mặc kệ là BUG hay là cái gì, đem người sử dụng tư liệu sửa chữa lại đây."

Y Hướng Minh gật đầu, luống cuống tay chân mà đi sửa chữa tư liệu.

"Sadako" ba chữ mới vừa bị cắt bỏ, màn hình chợt lóe, ngay sau đó đen hết xuống dưới, một nữ nhân ăn mặc bạch y xuất hiện ở giữa màn hình.

Nàng cách thật sự xa, góc áo màu trắng phiêu đãng tựa như ma trơi.

Có người run run lẩm bẩm: "Sa, Sadako!"

Hôm nay thời tiết nóng bức, cửa sổ phòng họp đóng chặt, điều hòa thổi ra gió lạnh.

Nguyên bản thích ý gió nhẹ giờ phút này lại mang lên hàn ý, thổi trúng khiến mọi người mồ hôi lạnh ròng ròng.

Mà bức màn kéo đến kín mít, càng đem ánh mặt trời ấm áp ngăn cách bên ngoài, trong nhà ánh đèn đem hết thảy mọi người chiếu đến trắng bệch.

Giám khảo rống giận: "Cậu thất thần làm gì, còn không nhanh đem phần mềm đóng?!"

"Này, này không phải tôi......" Y Hướng Minh nuốt xuống biện giải, đầu óc trống rỗng, phần mềm thật tốt, như thế nào đột nhiên liền biến dị thành quỷ?!

Hắn căn bản không biết nên làm gì, chỉ có thể theo bản năng mà lung tung ấn vài cái, nhưng hắn mỗi ấn một lần, Sadako liền đi phía trước bò một bước, sợ tới mức hắn đem móng vuốt tránh ra xa.

Nhưng đã quá muộn, mặc dù hắn dừng động tác, kích phát kịch bản gốc Sadako vẫn là tự động bò sát lên, hơn nữa càng bò càng nhanh, ngắn ngủn vài giây liền vọt tới màn hình trước mặt, gõ gõ ——

Khấu, khấu.

Thanh âm kia, thật giống như nàng cùng hiện thực chỉ cách một cái màn hình!

Phòng họp đã loạn thành một đống, người nhát gan ôm nhau "A a a a" thét chói tai, có người tính toán mở cửa đào tẩu, lại tuyệt vọng phát hiện hắn như thế nào bẻ then cửa đều mở cửa không ra!

Âm thanh nữ quỷ hì hì quanh quẩn ở trong phòng họp, phía dưới nàng, móng tay dài màu đỏ tươi vén lên tóc mái ngăn trở khuôn mặt.

Tim mọi người đập kịch liệt nhanh hơn, không khỏi ngừng lại rồi hô hấp ——

Sau đó xoát một chút, màn hình xuất hiện một cái đầu trọc sáng lóa mắt.

Mọi người: "......"

Sadako ngốc lăng mà nhìn tóc giả trong tay, lại sờ sờ cái đầu bóng loáng của chính mình, đáy mắt nhỏ ra hai giọt nước mắt, yên lặng mang lên tóc giả, tiêu điều mà bò đi mất.

Bạch y kia sau khi biến mất, máy tính cũng khôi phục tới trạng thái bình thường, chỉ là người sử dụng cam chịu nhận hình cái đầu biến thành một cái bóng đèn.

"Kết thúc......?" Đứng ở cửa một người anh em to lớn run rẩy hỏi, lại răng rắc răng rắc xoay cửa, "Cửa vì cái gì vẫn mở không ra?! Chẳng lẽ nàng còn ở đây nhìn chăm chú vào chúng ta?!"

Bạn học luôn mãi xác nhận máy tính có hình nền trời xanh mặt cỏ gió êm sóng lặng, không có đồ vật kỳ quái lặng lẽ nhìn trộm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ nhàng ấn một chút chốt mở gác cổng trên vách tường viết "exit", khóa theo tiếng mà mở.

"Nga nga, tôi bị dọa choáng váng, xin lỗi." Cậu to cao kia ngượng ngùng mà vò đầu, theo bản năng dùng sức xuống phía dưới nhấn một cái ——

"Ca" một tiếng, then cửa đứt luôn.

Bạn học: "...... Người anh em lực tay rất mạnh ha."

Cậu to cao kia nắm khúc kim loại hình số 7, vô ngữ cứng họng.

Còn không kịp nói bồi thường, giám khảo gầm lên xuyên thấu lỗ tai hắn: "Hồ nháo, đây là thiết kế APP dò bệnh trầm cảm người bệnh của các cậu à?"

Y Hướng Minh đứng ở trên bục giảng, biện giải nói: "Không phải, này không phải chúng tôi làm ra...... Đây là virus!"

"Virus?" Giám khảo văng nước miếng ngôi sao bay tứ tung, "Nhà ai virus trí năng như vậy, chuyên môn làm nhiễu trình tự của các cậu?! Còn cố ý làm một cái ảnh động ấu trĩ vậy sao!"

Sau khi bình tĩnh lại, nhìn lại Sadako vừa rồi, căn bản là chỉ là dùng đồ họa đơn giản trên Windows vẽ ra, chỉ là lúc ấy mọi người đều bị một màn bất thình lình này làm sợ ngây người, lại thêm gió lạnh căm căm cùng ánh đèn tối tăm, còn có tiếng kêu sợ hãi "Cửa mở không ra a a a có quỷ" của cậu to cao kia, bọn họ mới đem bé heo nhỏ Bội Kỳ (?)trở thành The Ring!

(?): heo con Peppa

Y Hướng Minh bị phun đến mặt đỏ tai hồng, lại không dám thừa nhận hạng mục này là trộm mà ra, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng hướng Tiếu Thanh Sơn, lại kinh ngạc phát hiện Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch đều không ở trên chỗ ngồi.

Loại thời điểm này, bọn họ không đợi xem chính mình chê cười, chạy tới chỗ nào rồi?

Bị bên chủ sự lấy "Nhiễu loạn trật tự hội trường " hủy bỏ tư cách dự thi, hắn cùng Y Hướng Quang lại bị thầy hướng dẫn khoa học kỹ thuật đen mặt nhét vào trong xe thật nhanh.

Y Hướng Minh đã game over, Y Hướng Quang còn miễn cưỡng thần chí thanh tỉnh: "Chúng ta đây là đi chỗ nào, trở về trường học?"

Thầy hướng dẫn cười lạnh: "Các cậu còn có mặt mũi về trường học? Các cậu không làm trường nước ngoài Cẩm thành thất vọng, không làm tôi thất vọng sao?"

Hắn nhọc nhằn khổ sở làm bạn với hai học sinh nửa năm, thật vất vả mài ra hạng mục thỏa mãn, bây giờ lại bị hai cái tên vô liêm sỉ này một mình đày hạng mục vào lãnh cung, ngay cả mặt mũi đều không lộ ra.

Y Hướng Quang: "Xin lỗi, chúng ta cũng là vì thu thưởng, mới lâm thời thay thế hạng mục, chỉ là không nghĩ tới lại bị người không có lòng tốt hạ virus bậc cao."

"Thay? Virus?" Giáo viên hướng dẫn đảo qua hai người mặt mũi tái nhợt, "Đến thời khắc thế này, các em còn muốn gạt tôi? Mẹ nó các em biết bây giờ chúng ta phải đi đâu sao?!"

Tài xế nghe đối thoại bên trong xe, tâm lý đã đánh giá ra cái thất thất bát bát, thầm nghĩ tuổi trẻ bây giờ thật là không cho người bớt lo.

Hắn tiếp miệng: "Công ty thuốc Nhuệ La."

"A?!" Y Hướng Quang kinh hãi đến biến sắc, "Nhuệ, Nhuệ La vì sao lại tìm tới chúng ta?!"

Giáo viên hướng dẫn: "Tôi làm sao biết, chính các em cùng luật sư pháp vụ nói chuyện đi!"

**

Irmann xí nghiệp, văn phòng CEO.

Vương tổng để văn kiện xuống, tiếp điện thoại di động vang lên không ngừng: "Y Hướng Minh, tôi chưa nói với cậu à, không muốn tại thời gian làm việc gọi điện thoại riêng?"

Đối diện học sinh khóc sướt mướt, giọng mũi dày đặc, Vương tổng ngưng thần nghe một trận, mới nghe rõ ràng hắn đang nói cái gì.

"Tôi biết rồi." Hắn nhìn chằm chằm biểu đồ lợi nhuận trên màn ảnh máy vi tính có xu thế trượt xuống, lạnh lùng nói, "Thế nhưng hai cậu bị Nhuệ La khởi tố mắc mớ gì đến tôi?"

Irmann cùng Nhuệ La là xí nghiệp cạnh tranh, gần nhất đánh như nước với lửa, hai người này bị Nhuệ La bắt được, chỉ có thể nói là vận may quá kém, hắn dù muốn cứu cũng không dám cứu, càng khỏi nói đối với hắn mà nói, anh em Y gia chỉ là hai quân cờ thôi.

Đối diện âm thanh kích động khá là chói tai, Vương tổng dù bận vẫn ung dung mà nghe một trận, toàn bộ cho là tiêu khiển trong công việc bận rộn: "Nói xong? Các cậu muốn vạch trần tôi vậy thì đi đi, tôi phải công tác."

Biết được trên tay hai người bọn họ tuyệt đối không có lưu lại chứng cứ, Vương tổng không để mắt đến đối diện chửi rủa, không chút lưu tình cúp điện thoại, tìm thông tin về chân dung nữ nhân hoa lan trở về.

**

Tới gần mười hai giờ, rốt cục đến phiên Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch tiến hành biện hộ.

Lần thứ hai nhìn thấy đầu đề quen biết kia, bình ủy đều lau vệt mồ hôi, chỉ lo liền bốc lên cái đầu trọc Sadako.

Diệp Dịch cười cười, điều tiết bầu không khí nói: "Các thầy cùng bạn học xin yên tâm, tổ chúng tôi mời không nổi vị ma nữ nổi danh kia."

Bình ủy lúc này mới thở phào một cái.

Tiếu Thanh Sơn phụ trách giảng giải, Diệp Dịch ở bên cạnh bổ sung, rất nhanh liền rõ ràng dàn giáo APP này.

Tiếu Thanh Sơn tận lực nói đơn giản rõ ràng dễ hiểu: "... Chương trình còn tập trung tại trong đối thoại bình thường của người bệnh trầm cảm thường dùng từ ngữ cùng với tín hiệu âm tần, chúng ta thông qua danh sách mẫu kiến trúc kỹ thuật ghi chép phân tích dữ liệu, căn cứ từ ngữ cùng độ lặp lại âm điệu, để phán đoán tính khả thi bệnh trầm cảm của người sử dụng... Trừ AI ở ngoài, kỹ thuật tính toán bệnh tâm thần học cùng thần kinh cũng là trọng điểm trong đó."

Bình ủy như hiểu mà không hiểu, hỏi: "Hạng kỹ thuật này đã tập trung vào khảo nghiệm sao, chẩn đoán xác thực là bao nhiêu?"

Diệp Dịch: "79%, chúng tôi cùng khoa tâm thần đại học y khoa Cẩm thành đạt thành thỏa thuận, bọn họ cung cấp dữ liệu, chúng tôi cung cấp kỹ thuật."

Đại học y khoa Cẩm thành là học viện quyền uy đứng đầu ở Hoa quốc, khoa tâm thần càng là truyền bá tiếng tăm trung ngoại, thậm chí có không ít bạn bè nước ngoài sẽ đến tới đó học tập.

Nghiên cứu sinh ở trong phòng thí nghiệm cũng dễ dàng biến thành cu li, bọn họ tài cao, dĩ nhiên có thể cùng đại học Cẩm thành hợp làm, có thể nói tiền đồ vô lượng.

Bình ủy viết trên tờ đánh giá, than thở: "Hậu sinh khả úy nha..."

Biện hộ công khai thuận lợi tiến hành, ngày thứ hai bọn họ dời trận địa, tiếp thu biện hộ kín.

Cùng người trước bất đồng, người bình ủy sau đều là chuyên gia, cái này cũng là vì để tránh cho học sinh giở trò bịp bợm.

Chuyên gia tính cách cũng đều không giống nhau, có tương đối ôn hòa, nếu như học sinh đáp không được, còn có thể giúp bọn họ giải vây, còn có tính khí táo bạo, sẽ oán người đến chết, nhất định phải dồn học sinh ngốc như khúc gỗ.

Tiếu Thanh Sơn bọn họ thật giống bị người sau theo dõi.

Các tổ khác ước chừng một phút có thể kết thúc biện hộ, mà bọn họ đã bị vị Trương chuyên gia thình thịch thịch hỏi nửa giờ.

Trương chuyên gia hỏi vấn đề cũng không nhiều, mà đều phi thường sâu áo, xảo quyệt đến mấy bình ủy cùng đi bên cạnh đều cảm thấy không quá thỏa đáng —— hai học sinh cấp ba, nơi nào hiểu mấy tri thức tối nghĩa này?

Bình ủy bên cạnh cười ha hả nói: "Lão Trương, đây không phải là kỹ thuật ông am hiểu nhất sao, tôi gần nhất đối cái này cũng tương đối cảm thấy hứng thú, ông cũng nói cho tôi một chút?"

Trương chuyên gia: "Chờ bọn hắn nói xong." Đây là khăng khăng muốn làm khó đây mà.

Bình ủy bên cạnh bất đắc dĩ nhún vai một cái, không có biện pháp, ha học sinh này vận may không quá tốt rồi.

Tiếu Thanh Sơn đáy mắt không hề lay động, trầm tĩnh mà liệt ra chi tiết.

Muốn cho một kẻ muốn xem cuộc vui thất vọng, phương pháp thoải mái nhất chính là tiến hành hết thảy đều không có một gợn sóng.

Bình ủy bên cạnh "Ồ" một tiếng, cậu cư nhiên trả lời kín kẽ không một lỗ hổng?

"Được, tôi biết rồi." Chuyên gia buồn bực mất tập trung, biết được hỏi cũng không đẩy ngã được cậu, tiếp tục nghe cũng là lãng phí thời gian, liền đánh gãy Tiếu Thanh Sơn.

Tiếu Thanh Sơn: "Nhưng tôi còn chưa nói hết."

Bị người hùng hổ doạ mà truy hỏi, cậu nơi nào không hiểu chính mình là bị nhằm vào, đối phương tưởng phải nhanh chóng kết thúc, vậy cậu càng không để người như ý.

Nhiều bình ủy ở đây, Trương chuyên gia cũng không tiện biểu hiện quá mức, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Ừ, cậu tiếp tục."

Trương chuyên gia đến từ Irmann xí nghiệp, đảm nhiệm tổ trưởng kỹ thuật, lần này nhận mệnh lệnh của Vương tổng, phải cho hai học sinh này bán sống bán chết.

Vốn tưởng rằng công việc này chỉ cần chút chút quyết định, bây giờ hắn ngoại trừ mơ hồ mặt đau mặt ở ngoài, không còn gì nữa.

Một vấn đề cuối cùng cũng bị bọn họ trả lời xong, Trương chuyên gia chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười: "Các em, rất tốt."

Diệp Dịch: "Cảm tạ, Vạn chuyên gia."

Chuyên gia: "... Tôi họ Trương."

Diệp Dịch: "Há, xin lỗi, tôi vừa nãy đang nhớ lại người biên tập của( mười vạn câu hỏi vì sao), nhất thời nói nhầm."

Chuyên gia: "..." Cậu cho rằng tôi nghe không hiểu cậu đang trào phúng tôi phí lời nhiều sao?

Nhiệm vụ thất bại, còn bị hai đứa nhỏ chơi cho xoay vòng. Sau khi tan họp, chuyên gia lo lắng đề phòng mà bấm số Vương tổng, đang nghĩ làm sao thỉnh tội, liền đổ ập xuống một trận mắng tức giận: "Trương Quan Hạo, ông thật đúng là lá gan mập rồi, dám liên hợp Nhuệ La đến hại tôi?!"
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status