Hữu phỉ

Chương 142: Ẩn nấp nặng nề


Một lính liên lạc từ trướng lớn ở giữa chạy ra, đứng trên đất trống, giơ cao tay.

Đám cai ngục ngồi vây quanh hàng rào sắt thấy tên lính đó tới thì toàn bộ đều đứng lên, bọn Chu Phỉ cách quá xa, không biết hai bên trao đổi gì, dù sao qua chốc lát, tên lính liên lạc đó liền xoay người rời đi, các vệ binh ngoài hàng rào sắt thi nhau đốt đuốc.

Hàng rào sắt vốn xây ở chỗ tối, trước đó chỉ có thể thấy bên trong hình như có mấy người bị giam, bọn Lý Thịnh thoạt đầu tưởng đấy chỉ là một góc nhỏ dựa núi, đại khái chỉ giam vài lưu dân xui xẻo, bất quá chỉ mười mấy hai mấy người.

Nhưng theo từng bó đuốc sáng lên, mọi người đều ngây ngẩn.

Hàng rào sắt này hóa ra không phải dựa vào chân núi mà là bịt lại một sơn động, không nhìn rõ sơn động sâu bao nhiêu nhưng bên trong toàn người với người, già trẻ đủ cả, áo quần lam lũ, khuôn mặt đờ đẫn, chỉ nhìn từ bề ngoài thì hơn mấy trăm người, họ bị nhốt sau hàng rào như súc vật, trên đầu nhọn của hàng rào là một cái đầu lâu đã rữa còn xương trắng!

Lý Nghiên kinh hãi:

– Trời… trời ơi, sao lại nhiều người như vậy!

Dương Cẩn kinh ngạc:

– Là lưu dân à? Nhiều người như vậy mà không giết cũng không thả, nhốt họ lại làm gì? Nuôi hả?

Lý Thịnh nhẹ nhàng giải thích:

– Ta đoán lúc Cự Môn và Phá Quân của Bắc Đẩu mới đến đây, chắc chắn đã nhìn ra được bí mật của sơn cốc này là do con người làm ra, lúc chưa rõ tình huống thì trong lòng chưa chắc chắn liệu sơn cốc này có mật đạo khác không. Nơi đây nhiều lưu dân như vậy, nếu tùy tiện hạ sát thủ, lỡ lưu dân biết lối mật đạo khác ra vào, để vài con cá lọt lưới chạy thoát thì họ sẽ không diễn nổi vở tuồng này nữa.

Ngô Sở Sở lập tức hiểu ý hắn, bừng tỉnh:

– Cho nên không thể giết mà phải tạm ổn định mấy lưu dân này.

– Không sai, chẳng hạn như mới đầu đám Bắc quân có thể ban phát cả ân uy, một mặt nói lưu dân xuôi nam là phản quốc, đáng tội tru di cửu tộc, sau đó lại bắt một kẻ cầm đầu trong đám ra giết một để răn trăm, giết xong tiện thể đẩy hết tội danh lên đầu người chết, rồi an ủi vỗ về đám lưu dân hoảng hốt lo sợ kia, tuyên bố họ bị kẻ gian mê hoặc, nếu thành tâm hối cải thì có thể thoát tội.

Lý Thịnh hơi suy tư một lúc rồi nói tiếp:

– Nếu là ta, ta sẽ vờ phái người soạn sổ sách nhập tịch cho họ lần nữa, nói với họ rằng hiện nay dân số phương bắc đang giảm mạnh, triều đình dự định đo đạc lại, phân chia ruộng đất hoang, người có tên trong sổ sách sau này về có thể được phân cho ruộng nhất đẳng, cứ thế, lưu dân ổn định, kiểm kê xong nhân số, lại còn khỏi phải lo có kẻ đục nước béo cò.

Dương Cẩn cúi đầu nhìn, phát hiện mình bị dăm ba câu của Lý Thịnh nói làm nổi da gà toàn thân, mấy người Trung Nguyên này giết người không cần đao.

Đe dọa cộng thêm dụ dỗ, đối phó bầy dê mất con đầu đàn là chuẩn không cần chỉnh.

Đa số lưu dân đều nhát gan, yêu cầu bức thiết cả đời chẳng qua chỉ là một mảnh đất dung thân, chưa tới mức không sống nổi thì sẽ không tùy tiện phản kháng hay bỏ trốn, chỉ cần có ăn có uống không bị đánh là có thể bảo họ ngoan ngoãn đợi ở đây, có lẽ còn có thể thu mua vài kẻ tâm trí không kiên định để giúp bọn Bắc quân điều tra mật đạo khác.

Chờ Bắc quân hiểu rõ địa hình là có thể xé bỏ vỏ bề ngoài. Tới nước này, các lưu dân đã mất đi năng lực và dũng khí ban đầu, cơ bản chỉ có thể mặc người làm thịt, lúc này muốn giết họ diệt khẩu hoặc sai họ làm cu li, thao túng thế nào cũng được.

Nhưng đáng tiếc, trong một nhóm dù ngàn người như một tới đâu đi nữa, vẫn luôn có những kẻ khác biệt – mấy người mang đứa trẻ bỏ trốn chính là người như thế.

Họ chưa chắc có đại trí đại dũng gì, có lẽ là trùng hợp vì nguyên do gì đó không thể không trốn, còn không cẩn thận trốn thành công.

Bắc quân sắp tập kết xong, lúc này mà để lộ bí mật thì chắc chắn là công dã tràng, trong thời khắc mấu chốt đấy, Lý Thịnh có thể tưởng tượng được bọn Cốc Thiên Toàn phẫn nộ cỡ nào, do đó không tiếc phái ra mấy nhóm nhân mã truy sát các nông phu thôn phụ, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt. Đồng thời, bọn lưu dân được nuôi này đã không còn giá trị, để đề phòng chuyện tương tự không xảy ra nữa, vừa khéo diệt khẩu họ một lượt.

Trong sơn cốc, ngoài hàng rào sắt, một đội vệ binh đồng loạt cài áo giáp, xách dao bầu sáng loáng. Nhóm Chu Phỉ cũng không hiểu sao lại tới đúng lúc như vậy, vừa khéo đụng phải màn “diệt khẩu” này.

Đứa trẻ được Ngô Sở Sở bế lại liều mạng giãy giụa lần nữa, nhưng lần này Ngô Sở Sở đã có kinh nghiệm, cứ giữ lấy cậu không cho cựa quậy, đứa trẻ dưới tình thế cấp bách phát ra tiếng nghèn nghẹn như thú nhỏ, cúi đầu cắn tay nàng ấy, chỉ là chưa kịp cắn thì bị một cái tay bóp lấy cằm.

Chu Phỉ cưỡng chế đẩy miệng cậu ra, ngẩng mặt cậu lên, lạnh lùng lườm cậu, ngón tay khẽ búng qua huyệt ngủ của cậu, vành mắt cậu đỏ lên nhưng không thể nào kháng cự, đành nhắm mắt rất không cam tâm tình nguyện, nước mắt bị mi mắt khép lại ép ra ngoài, rơi ướt mặt.

Chu Phỉ lau nước mắt dính trên đầu ngón tay, nhỏ giọng:

– Lý Thịnh.

Lý Thịnh cưỡng chế thu hồi ánh mắt của mình, chần chừ một chút, cắn răng nói:

– Giang hồ có quy củ của giang hồ, không đụng tới việc triều đình, chuyện nào ra chuyện nấy, đi thôi.

Lý Nghiên mở to mắt không tin nổi:

– Ca?

Lý Thịnh mắt điếc tai ngơ, xách muội ấy lên đẩy nhẹ về phía trước, giục muội ấy đi mau, đồng thời chìa tay với Ngô Sở Sở:

– Đưa đứa trẻ ta bế cho, mọi người đi trước đi.

Dưới núi, lưu dân “đợi làm thịt” dường như hiểu ra gì đó, đám người trở nên hoang mang hoảng loạn, trong sơn động tối tăm ấy không biết chen chúc bao nhiêu người, tiếng họ thét gào, xô đẩy, xin tha và mắng chửi loạn xà ngầu từ sơn cốc rộng rãi truyền tới nơi cao, chui vào tai mấy vị “thiếu hiệp”.

Lý Nghiên hốt hoảng quay đầu nhìn, không chú ý bị Lý Thịnh đẩy cho lảo đảo.

– Nhìn gì mà nhìn.

Lý Thịnh trở nên cáu kỉnh, quát không kiên nhẫn:

– Lo đi đi kìa!

Lý Nghiên không khỏi kêu lên:

– Lý Thịnh huynh mù sao? Họ muốn giết người đấy! Giết những lưu dân tay không tấc sắt chạy nạn tới đây… Nhiều người như vậy, cả sơn động toàn là người, A Phỉ! Tỷ nói gì đi chứ!

Bước chân Chu Phỉ dừng lại, nhưng không lên tiếng.

Lý Nghiên tưởng nàng không nghe thấy, gọi liền mấy tiếng “A Phỉ, A Phỉ”, nhưng Chu Phỉ vẫn không đếm xỉa. Trong nháy mắt, dường như Lý Nghiên hiểu ra gì đó, sững sờ nhìn Chu Phỉ rồi lại nhìn Lý Thịnh, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt to như đống lửa bị nước lạnh giội vào, nét kinh ngạc dần ảm đạm.

Qua một lát, muội ấy lúng túng nói:

– Mặc… mặc kệ họ à?

Lý Thịnh lạnh lùng nói:

– Muội muốn đi tìm chết hả?

Lý Nghiên cực kỳ tủi thân:

– Nhưng ở phủ Tế Nam, A Phỉ chẳng phải đã cứu đại thúc kia khỏi tay Đồng Khai Dương sao?

Chu Phỉ cúi đầu vuốt nhẹ chuôi đao Toái Già.

Lý Nghiên lại nói với Lý Thịnh:

– Còn huynh nữa, dọc đường huynh khoác lác nói mình dẫn một đám người đánh lui Thiết diện ma Ân Bái ở Liễu gia trang, huynh…

– Muội xong chưa thế?

Lý Thịnh ngắt lời muội ấy:

– A Phỉ và Đồng Khai Dương giao thủ không chỉ một lần, trước khi rút đao, trong lòng muội ấy đã nắm chắc rồi. Lần ở Liễu gia trang, mọi người vốn đã thương lượng xong xuôi là bao vây tiêu diệt Ân Bái, muội biết “bao vây tiêu diệt” nghĩa là gì không? Mấy năm nay nếu không phải các đại môn phái đều chia năm xẻ bảy thì Ân Bái căn bản không thể nhảy nhót tới bây giờ. Muội nhìn lại nơi này đi!

Hắn chợt quay đầu chỉ xuống dưới sơn cốc:

– Đó là bao nhiêu người? Còn đây là mấy mống? Chúng ta tổng cộng chỉ có năm người, còn mang theo một thằng nhóc phiền hà, mà muội thế này cũng không thể tính là một người. Huynh nói thật cho muội biết, Lý Nghiên, hôm nay đừng nói là ta và muội, dù là đại cô cô mang theo tất cả tiền bối trong trại ở đây, cô cô cũng không dám tùy tiện ra tay với mấy vạn tinh binh Bắc triều.

Lý Thịnh luôn không có sắc mặt tốt với muội ấy, nhưng cũng rất ít khi thật sự nghiêm nghị giận dữ.

Lý Nghiên bị ca ca thình lình lên cơn dọa sợ ngây người.

Lý Thịnh hít sâu một hơi, giảm thấp âm lượng:

– Dù muội pháp lực vô biên, có thể dời non lấp biển, áp chế được mấy vạn đại quân này, nhưng sau đó thì sao? Muội nhìn mấy người kia đi, đa số đều đứng còn không nổi, muội cứu họ thế nào, hả? Lý Nghiên, muội không còn nhỏ nữa, lúc nói chuyện có bao giờ động não không?

Trước đây rất lâu, Lý Thịnh từng lòng đầy hoài bão muốn “nổi bật hơn người”, tự mình dỗi với chính mình đến mức cách ly mọi người, thực lòng tin rằng Lý thiếu gia thiên hạ vô song, tưởng sẽ có ngày mình đâm thủng cả trời, chết cũng không chịu thừa nhận võ công Chu Phỉ tốt hơn mình.

Giờ đây, hắn đã biết quản lý phòng ngự trong trại một cách ngay ngắn rõ ràng, biết khôn khéo trước mặt người ngoài, cũng biết che giấu tài năng, biết “thiên hạ vô song” chẳng phải từ gì hay ho… thậm chí còn biết lâm trận bỏ chạy vì mấy câu ám chỉ ý tứ sâu xa của Nghê Thường phu nhân.

Trước đây rất lâu, Chu Phỉ cũng từng nghé con không sợ hổ, dùng Phá Tuyết đao gà mờ vừa chiến tranh lạnh với Tạ Doãn vừa không biết trời cao đất rộng chống lại Thanh Long chúa Trịnh La Sinh, còn tự cảm thấy mình rất có lý, cho rằng “trong loạn thế vốn không có vương pháp, nếu đạo nghĩa cũng âm u mất tiếng, thì đám người ham sống sợ chết kia còn gì đáng hi vọng đây?”

Giờ đây, Vô Thường trong Phá Tuyết đao của nàng đã luyện thành, có thể khiến chính miệng Mộc Tiểu Kiều thốt ra câu “Lý Chủy cũng chưa chắc thắng được cô” nhưng tay chân nàng lại như bị trói buộc. Nàng biết ứng phó qua loa lúc oan gia ngõ hẹp gặp Đồng Khai Dương, cũng biết ẩn náu trong chỗ khuất không lộ diện khi mọi người bao vây tiêu diệt Ân Bái… thậm chí có lúc, nhớ lại những chuyện cũ dày đặc sương mù, lòng nàng cũng sinh ra nỗi hoài nghi và khó hiểu vô biên.

Lý Thịnh muốn về 48 trại, cả đống chuyện lặt vặt trong trại đang chờ hắn, Lý Cẩn Dung không thể mãi mãi che chở con thuyền nhỏ 48 trại trong mưa gió dập dềnh, bà đang dần dần dời trọng trách lên đôi vai lứa trẻ.

Chu Phỉ muốn đi cấm địa Tề môn, đi tìm chút hi vọng nhỏ bé mong manh ấy, dạo này nàng luôn có cảm giác nôn nóng không biết từ đâu mà có, cứ như nàng mà không nhanh lên thì Tạ Doãn sẽ không chờ được nữa.

Ngô Sở Sở biết mình bản lĩnh thấp kém, có thể không vướng chân người nhà đã là phát huy vượt bậc, lòng bất bình lớn đến đâu cũng không dám lợi dụng người khác để giúp ích cho mình, do đó chỉ im lặng nghe huynh muội Lý Thịnh cãi nhau.

Lý Cẩn Dung mấy năm gần đây cũng già đi thấy rõ, giờ bà gặp đám tiểu bối họ cũng hòa nhã hơn nhiều, thỉnh thoảng rảnh rỗi, thậm chí bà có thể ôn hòa ngồi xuống trò chuyện với Chu Phỉ về Phá Tuyết đao, sau đó bất đắc dĩ khoát tay, thừa nhận: “Ta không còn gì để chỉ bảo con nữa rồi.”

Không ai là cô độc, dù thật có thể làm được “sinh tử nhẹ” thì phía sau vẫn còn một câu “tình nghĩa nặng”, sao dám trổ tài anh hùng lỗ mãng vô nghĩa như vầy chứ.

Giang hồ mưa gió mịt mù chưa chắc sẽ biến huyết thống anh hùng thành tiểu nhân tham sống sợ chết.

Nhưng nó luôn có thể dạy một người “không gây phiền toái”.

Lý Nghiên khó khăn thút thít một tiếng, vô thức kêu lên:

– A Phỉ…

Chu Phỉ tránh ánh nhìn muội ấy, không phụ họa Lý Thịnh, cũng không bênh vực muội ấy, chỉ cứng ngắc nói chen vào:

– Vẫn đi đường cũ ra ngoài sao?

Vẻ mặt Dương Cẩn do dự, ngũ quan sắp nhăn thành một cục.

Lúc này, Ngô Sở Sở đã lâu không lên tiếng nhìn xuống sơn cốc lần nữa, chợt nói:

– Phía sau hàng rào sắt đó… hình như không nhốt nữ nhân.

Lưu dân từ bắc xuôi nam đương nhiên đủ cả già trẻ nam nữ, những lưu dân này đi đường xa xôi đến, định cư làm nông trong sơn cốc, không thể chỉ có mỗi nam tử, vậy nữ tử không ở đây thì ở đâu?

Khắp núi đồi đều là binh lính tinh lực tràn trề, chuyện này đã không cần nói rõ.

Một câu của Ngô Sở Sở khiến mọi người đều im lặng.

Tiếng “keng” vang lên, giữa những tràng tiếng gào khóc, binh khí sắc bén vạch mở hàng rào sắt.

Lúc này, bên bờ Đông Hải gió yên sóng lặng, Tạ Doãn đang cầm một thanh đao tỉ mỉ lật qua lật lại:

– Trần sư thúc, tiêu chuẩn “đao tốt” của thúc rốt cuộc là gì? Có thể nói rõ chút không?

Trần Tuấn Phu không có Thấu Cốt Thanh trong người, bị lò lửa nóng hừng hực làm toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ông cởi áo lau mồ hôi nóng dưới cằm, giọng điệu vẫn không nóng không lạnh:

– Con thấy thế nào?

– Đầu tiên là vật liệu tốt, kế đó là tay nghề tốt, lưỡi sắc mà không giòn, sống đao cứng mà không nặng, lúc nghịch gió không trở ngại, lúc thuận gió cũng không tùy tiện… đương nhiên, còn phải bền chắc nữa. Đó là đao tốt.

Tạ Doãn dừng lại, lại nói:

– Nếu chủ nhân của đao có bản lĩnh lớn, khiến tên khắc trên đao danh tiếng lan xa, nó sẽ thành danh đao tuyệt thế.

Trần Tuấn Phu cười.

Tạ Doãn:

– Sao ạ?

Trần Tuấn Phu nói:

– Con không dùng đao, lời nói ra đều là lời của thợ, A Phỉ nghe được, chắc chắn sẽ cười con.

Tạ Doãn mặt dày:

– Nghề nào cũng có chuyên gia, cứ việc cười. Thế sư thúc nói lời không phải của thợ con nghe xem.

Trần Tuấn Phu nói:

– Nhiều năm về trước, có một tiểu nha đầu ra tay hào phóng, đến Bồng Lai cầu ta làm một bộ đao kiếm, bảo là muốn đền cho bằng hữu. Đao khắc chữ “Sơn”, kiếm khắc chữ “Tuyết”…

Tạ Doãn:

– Con may mắn từng thấy.

Trần Tuấn Phu nói tiếp:

– Thanh “Sơn” kia là đao thịnh thế, ta chưa từng thấy vật gốc, chỉ nghe cô nhóc kia miêu tả, cô ấy là người sảng khoái, rất hoạt bát, nói chuyện như đổ đậu, đao kiếm được cô ấy miêu tả là đao cho bậc anh hùng mà cô ấy ngưỡng mộ, khi rèn ra vừa điềm đạm vừa trang nghiêm, trong nó mang tâm ý của rượu ngon kính người tri kỷ. Không phải ta khoe khoang, đó là thanh đao tốt. Lại nói một thanh đao khác… yêu đao “Toái Già”.

Tạ Doãn:

– Di tác của Lữ quốc sư, lúc nhỏ con từng thấy một lần ở chỗ hoàng thượng.

Trần Tuấn Phu:

– Cả đời Lữ Nhuận, văn thành võ tựu, xứng với tám chữ “kinh thiên vĩ địa, kinh tài tuyệt diễm”, nhưng cả đời lại thân bất do kỷ, trên có lỗi với quốc gia, dưới có lỗi với bằng hữu, giữa có lỗi với bản thân, sau khi chết mấy trăm năm, Dược cốc còn vì từng cho ra một Lữ quốc sư mà bị Tào Trọng Côn sát hại, sụp đổ tan hoang, giống như trời đố kỵ anh tài. Lữ Nhuận bị quản chế bởi trời, bởi người, bởi mệnh, tài hoa ngút ngàn không thể thi thố, đành không nhìn không nghe không hỏi, bởi vậy làm ra thanh “Toái Già” hùng hổ dọa người, đầy lòng căm phẫn, tuy trước khi gặp A Phỉ, nó chưa từng ra khỏi vỏ nhưng lại có lệ khí cắt ngang trời đất.

Tạ Doãn hơi nhíu mày.

Trần Tuấn Phu:

– Nhưng nó cũng là đao tốt, đao tốt tuyệt thế. Hai thanh đao tốt, vật liệu đều là sắt tốt hiếm gặp, tay nghề đều rất tốt, lưỡi đều rất bén, sống đao đều cứng, “lúc nghịch gió không trở ngại, lúc thuận gió không tùy tiện” là điều cơ bản nhất, và cũng đều rất bền chắc. Nhưng hai thanh lại khác nhau một trời một vực, nói vậy, con hiểu chứ?

Trần Tuấn Phu đưa tay vỗ nhẹ vai Tạ Doãn:

– Một thanh là đao thịnh thế, một thanh là đao phá hoại, con muốn rèn một thanh đao thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status