Hữu phỉ

Chương 77: Xung Vân


Nắng hạn gặp mưa rào, buồn ngủ gặp chiếu manh, Lý Thịnh thực sự đói lả, cảm giác như mình có thể nuốt được cả con bò, dù bị nhân bánh bao nóng hổi làm bỏng lưỡi, hắn vẫn anh dũng nhai ngồm ngoàm, không hề lùi bước.

Một cái bánh bao xuống bụng như hòn đá nhỏ rơi xuống vực sâu, ngay cả tiếng vang cũng không có, Lý Thịnh ăn liên tiếp năm cái bánh bao to cỡ bàn tay vẫn chưa no, nhưng đã cảm thấy có chút sức, tốt xấu gì cũng không bị một cơn gió thổi bay nữa. Hắn không tiếp tục ăn như hổ đói, gương mặt gầy gò hiện vẻ tâm sự nặng nề một lời khó nói.

Lý Cẩn Dung vẫn đang chờ hắn đáp lời, Lý Thịnh nhất thời có chút không biết nói từ đâu, theo bản năng tìm chuyện để lại ấn tượng sâu nhất nói với Lý Cẩn Dung:

– Cô cô biết chuyện Hoắc lão bảo chủ của Hoắc gia bảo qua đời không?

Lý Cẩn Dung đương nhiên có nghe nói, Hoắc Liên Đào giơ cao lá cờ đại nghĩa “thù hại chết lão bảo chủ không đội trời chung”, trước mắt, ông ta đang du thuyết khắp nơi ở Nam triều, gần như hận không thể khắc bốn chữ “báo thù rửa hận” thành một tấm biển to, chào mời một đám người trực tiếp cùng tạo phản.

Lý Cẩn Dung gật đầu:

– Tham Lang và Vũ Khúc ở Nhạc Dương liên thủ hỏa thiêu Hoắc gia bảo, chuyện này ta biết.

– Hoắc gia bảo không phải do Tham Lang và Vũ Khúc đốt.

Lý Thịnh nhỏ giọng nói, hơi ngẩng đầu, đường chân trời xa xa bị bóng đêm ngăn trở, lúc này chỉ có thể thấy bóng đêm càng khuya càng nặng, hồi lâu, khi Lý Cẩn Dung đợi đến mức thiếu kiên nhẫn, hắn mới nói tiếp:

– Là Hoắc Liên Đào vì che giấu hành tung của mình nên để Hoắc lão gia lại, lửa là do người nhà họ đốt, con… chính mắt nhìn thấy.

Lý Cẩn Dung hỏi:

– Lúc đó con ở Hoắc gia bảo?

Hoắc lão gia và Lý Chủy qua lại thân thiết, nhưng Hoắc Liên Đào thì không khiến người ta thích lắm, Hoắc lão gia đã mặc kệ Hoắc gia bảo từ lâu, luôn cáo bệnh với bên ngoài, bằng hữu cũ cũng dần không để ý tới Hoắc gia bảo nữa.

Cổ họng Lý Thịnh hơi nhúc nhích, kế tiếp, hắn dăm ba câu kể lại nguyên do mình tìm đủ cách rời khỏi Vương lão phu nhân và những điều trải qua sau đó.

Lý Cẩn Dung:

– …

Bà nhất thời câm nín, mấy năm nay, trong lòng bà có quá nhiều người, quá nhiều việc, phần lớn là 48 trại, phần nhỏ là Chu Dĩ Đường, còn lại cho các vãn bối nhà mình hiển nhiên chỉ là một chuẩn mực khô khan “dạy dỗ nghiêm khắc” – đối với Chu Phỉ hiển nhiên lại càng hà khắc hơn một chút.

Bà luôn không biết trong lòng Lý Thịnh lại nghĩ như thế.

Những tâm sự thiếu niên này lẽ ra là yếu ớt nhất, khó nói nhất, nhưng Lý Thịnh kể rất bình thản, tựa như đang kể một câu chuyện của người khác vậy.

Lý Thịnh nói:

– Vị trí trạm ngầm trong trại chúng ta, đến chỗ nào đi ra sao, con đều tự cho rằng mình biết rõ. Không ngờ vừa đi thì gặp phải mã tặc, bị ám hại.

Lý Cẩn Dung hoàn hồn, có chút nghi hoặc, Lý Thịnh mấy năm nay cũng xem như cố gắng, mã tặc nào có thể dễ dàng cướp ngựa của nó?

– Là người của Chu Tước chúa Mộc Tiểu Kiều.

Lý Thịnh giải thích, thấy Lý Cẩn Dung hơi đơ, cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ ra chút nụ cười của thiếu niên, giống như đắc ý vì mình đã dọa người thành công, có điều chút ý cười ấy chỉ thoáng qua rồi thôi, Lý Thịnh nhanh chóng sa sầm mặt, nói tiếp:

– Sau khi Mộc Tiểu Kiều rời khỏi núi Hoạt Nhân Tử Nhân liền trở thành tay chân cho Hoắc Liên Đào, giúp ông ta cướp ngựa vơ vét của cải, lúc đó con bị chúng đánh ngất vứt một bên, chưa đợi chúng quay lại diệt khẩu thì vừa hay gặp Xung Vân Tử tiền bối đi ngang qua.

Lý Cẩn Dung nói:

– Tề môn không màng thế sự đã lâu, tại sao Xung Vân chưởng môn ở Nhạc Dương?

Lý Thịnh:

– Vị trí Tề môn sớm đã bại lộ. Xung Vân Tử tiền bối luôn giữ liên lạc với Trung Vũ tướng quân, bên cạnh Ngô tướng quân có tai mắt của Tào Trọng Côn, sau khi chúng hại chết Ngô tướng quân thì lần mò tra ra được vị trí Tề môn, có điều Tề môn có trận pháp ba tầng trong ba tầng ngoài, chúng nhất thời không phá được. Xung Vân tiền bối dây dưa với họ một trận rồi đưa các đệ tử thừa cơ chạy thoát, tránh đến phụ cận núi Thực Âm, không ngờ bị người khác bán đứng, đành thay bộ đạo bào, giả vờ làm người buôn bán nhỏ bình thường, chia nhỏ ra mới có thể thoát vây.

Một đám đạo sĩ ẩn cư nơi thâm sơn, gần như không tranh đua với đời, cuối cùng chẳng những mất đi đạo quán mà ngay cả bộ trường bào và phất trần cũng không giữ được, Lý Cẩn Dung vốn định thổn thức nhưng chợt thoáng hiện ra một ý nghĩ đau xót đồng cảm – Tề môn như thế, 48 trại bây giờ không phải cũng y vậy hay sao?

Giọng Lý Thịnh ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Cẩn Dung:

– Con không biết tại sao Xung Vân tiền bối một mình đi tới Nhạc Dương, ông không nói gì với con cả. Con khăng khăng không chịu về, mặt dày mày dạn đòi đi theo ông… Ông dẫn con cùng đến Hoắc gia bảo, lúc tụi con lén lút lẻn vào, Hoắc Liên Đào nhận được tin tức từ đâu mà đã chạy rồi, Hoắc gia bảo to lớn biến thành cái vỏ rỗng, tụi con tìm được Hoắc lão bảo chủ không tốn chút sức nào, nhưng ông ấy đã…

Lý Cẩn Dung nhìn hắn, truy hỏi trong im lặng.

Lý Thịnh thở dài:

– Ngốc rồi. Không nhớ được gì cả, nói chuyện cũng không rõ ràng, cơm ngày ba bữa phải có người đưa đến trước mặt, đút từng muỗng từng muỗng cho ăn, thế mà còn làm vung vãi, người nhà liền đặt trên cổ ông ấy một cái…

Lý Thịnh lắc đầu, không nhẫn tâm miêu tả tỉ mỉ:

– Nhưng Xung Vân đạo trưởng không biết tại sao luôn nghi ngờ ông ấy giả vờ, con đành phải cùng đạo trưởng mai phục ở Hoắc gia bảo mấy ngày.

Lý Cẩn Dung nghi hoặc hỏi:

– Vừa hay nhìn thấy trận hỏa hoạn ở Hoắc gia bảo?

Lý Thịnh gật đầu:

– Cô cô chắc chắn thấy lạ, con và Xung Vân tiền bối đều ở đó, nếu đã gặp thì vì sao không cứu lão bảo chủ ra. Lúc lửa cháy, lão bảo chủ đang ở trong sân tưới hoa, tưới một chút liền ngớ người một chút, mấy ngày đó ông ấy luôn như vậy, có lúc hoàn toàn ngốc, có lúc lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ, bình nước đã tưới hết mà ông ấy vẫn cầm bình không đứng đó, con nghe tiếng hỗn loạn ở tiền viện vọng tới, có người hô to lấy nước, cả Hoắc gia bảo loạn tùng phèo, con vốn muốn đưa ông ấy ra nhưng Xung Vân tiền bối đè con lại, con thấy… Hoắc lão bảo chủ đột nhiên cười.



– Nụ cười đó của ông ấy, không si không ngốc, vừa cười vừa lắc đầu, sau đó ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía tụi con ẩn nấp. Xung Vân Tử tiền bối hiện thân, hai người một trong viện một ngoài viện, lúc này lửa đã cháy tới nhà, khói đặc mù mịt ập qua, trong lòng con sốt ruột, không biết hai người họ cứ nhìn nhau mãi làm gì… Sau đó Hoắc lão bảo chủ chắp tay với Xung Vân Tử tiền bối ở xa xa, nụ cười dần tắt rồi lại lắc đầu.

Lý Thịnh nói:

– Sau đó có một nô bộc hô hoán lao tới, muốn kéo ông ấy đi nhưng ông ấy chỉ cười to ba tiếng, một chưởng nhẹ nhàng đẩy nô bộc đó ra ngoài rồi tiện tay hái một bông hoa mới nở, từ từ bước vào căn nhà đầy lửa không quay đầu lại, đóng chặt cửa sổ…

Nhân mã tinh nhuệ nhất của 48 trại đi vội vã, tiếng vó ngựa gần như nghiêm chỉnh, mấy câu cuối cùng của Lý Thịnh chìm trong tiếng vó ngựa, nhẹ như một tiếng thở dài.

Vẻ mặt Lý Cẩn Dung càng căng cứng.

Trước đây rất lâu bà có nghe nói Hoắc lão bảo chủ bị ngốc nhưng không quá để bụng, không ít người già lẩm cẩm, Hoắc lão gia lớn tuổi hơn Lý Chủy nhiều, tuổi tác cao, già trở nên hồ đồ cũng không có gì lạ, nhưng bà nghe dăm ba câu miêu tả của Lý Thịnh lại hiện ra một suy đoán đáng sợ – Hoắc lão bảo chủ rốt cuộc là tự ngốc hay bị hãm hại?

“Ngẩn ngẩn ngơ ngơ” mà Lý Thịnh nói có phải là ông ấy đang trong quá trình khôi phục thần trí không?

Nếu là vậy, kẻ đầu sỏ là ai quả thực rất rõ ràng.

Lý Thịnh nói:

– Xung Vân tiền bối không cho con cứu ông ấy, cứ rưng rưng nước mắt ở bên cạnh nhìn, mãi đến khi ngọn lửa nuốt cả tiểu viện, sắp lan tới, tụi con mới rời đi để né tránh tay sai Bắc Đẩu lùng bắt. Xung Vân tiền bối biết sư môn của con nên sau khi rời khỏi Nhạc Dương, ông không đi tiếp mà tìm một tiểu viện nhà nông để ở, hỏi con có muốn học thuật kỳ môn độn giáp của họ hay không. Con theo ông học hơn hai tháng, sau đó có một người khác mặc trang phục đạo sĩ tìm đến, đạo hiệu của người đó là Xung Tiêu, rất nho nhã lịch sự, cũng rất cung kính Xung Vân tiền bối, gọi ông là chưởng môn.

Nói đến đây, Lý Thịnh hơi dừng lại.

Lý Cẩn Dung chưa từng nghe tên “Xung Tiêu”, bèn truy hỏi:

– Sao thế?

– Xung Vân tiền bối nói với con câu kia để chuyển cho cô cô, bảo rằng câu này rất quan trọng, sau đó thì đuổi con về Thục Trung. Mấy ngày được tiền bối dạy dỗ, con được lợi không nhỏ, nhưng thấy trong môn phái của họ có chuyện quan trọng nên con không tiện quấy rầy, hôm sau liền thu dọn hành lý rời đi.

Đôi môi tái nhợt của Lý Thịnh mím thành một đường thẳng:

– Nhưng… con luôn cảm thấy vẻ mặt của ông ngày hôm đó tiễn con đi giống hệt vẻ mặt của Hoắc lão bảo chủ khi xoay người bước vào trong lửa, con đi được một đoạn, càng nghĩ càng thấy không ổn, bèn quay lại tìm… Trong tiểu viện đó đã không còn ai nữa.

Lý Cẩn Dung nắm chặt cương ngựa, nghĩ mãi về câu nói Xung Vân Tử chuyển cho bà.

Lý Thịnh không quấy rầy bà, an tĩnh tránh sang một bên, thiếu niên ấy năm xưa khi bỏ nhà ra đi còn là một đứa trẻ choai choai hận đời, thế mà trong nháy mắt quay về đã ra dáng một nam nhân.

Lý Cẩn Dung nhìn hắn, đưa tay chỉ vết bẩn trên mặt hắn, hỏi:

– Cái này lại là sao?

Lý Thịnh tiện tay quẹt một cái, không hề để ý:

– Ồ, không có gì, ngã trầy da một chút, mới tróc vảy, qua mấy ngày là ổn.

Lý Cẩn Dung:

– …Sao lại ngã?

Lý Thịnh cười. Hắn dùng chút khôn vặt và thạch trận học với Xung Vân đạo trưởng để chặn thích khách đuổi tận không tha, sau đó không chạy về hướng Thục Trung mà trà trộn vào đám lưu dân từ bắc xuôi nam ngay dưới mí mắt truy đuổi của thích khách.

Lưu dân cũng có người dẫn đầu, bản thân đã là hạ nhân của người ta còn dựa vào bóc lột người già yếu bệnh tật để duy trì địa vị “đầu lĩnh” của mình, người mới tới muốn được “đầu lĩnh che chở” thì phải biết thức thời, nộp đủ lương thực mới được.

Thích khách Minh Phong đại khái bất luận thế nào cũng không ngờ khi họ hồng hộc đuổi theo Lý thiếu gia giảo hoạt một đường xuôi nam thì vị “thiếu gia” nhếch nhác đến mức chẳng còn mặt để mất kia kỳ thực đang ở ngay ven đường, bị mấy đầu lĩnh lưu dân hung ác đè xuống đất “giáo huấn”, trên mặt trầy ra một vết máu dính đầy tro bụi, vừa chửi đổng ầm lên vừa xuyên qua vô số đôi chân đất nhìn những kẻ truy sát mình có mắt không tròng chạy đi xa.

Hắn chính nhờ điều này mà triệt để cắt đuôi thích khách Minh Phong.

Nghĩ đến đây, Lý Thịnh có chút đắc ý cũng có chút xấu hổ – vì học nghệ không tinh mới cần dùng tới loại khôn vặt này, trong lúc hắn “khoe khoang mưu trí” và “không biết mất mặt”, Lý Cẩn Dung duỗi tay chạm vào mặt hắn, Lý Thịnh ngạc nhiên sững sờ, bà nhẹ nhàng vuốt lớp da từng bị thương ấy, chợt nói:

– Chịu không ít khổ nhỉ?

Lý thiếu hiệp trèo non lội suối đấu trí đấu dũng cùng đám thích khách nhất thời ê ẩm sống mũi, liều mạng mới đè xuống cho vành mắt không đỏ, hắn cụp mắt rồi sau đó ngẩng đầu lên, ra sức lau mặt, nói như không có chuyện gì:

– Thì sao chứ, con thấy Minh Phong bất quá chỉ như vậy… đúng rồi cô cô, dọc đường con nghe rất nhiều truyền thuyết lung tung, bên nhóm A Phỉ xảy ra chuyện gì, họ vẫn chưa về sao?

Chu Phỉ lẩn trốn thành công khỏi những truyền thuyết càng lúc càng xôn xao, nhưng không ngờ còn chưa về nhà đã phải đối mặt với một nguy cơ càng lớn hơn ập xuống.

Trong thành Hoa Dung, nàng đưa Ngô Sở Sở trốn đông trốn tây, trong mật đạo Hành Sơn, nàng cầm một thanh kiếm không quen tay dây dưa với Thanh Long chúa – lần nào nàng cũng đối mặt với kẻ địch mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng gộp chung tất cả những chuyện này đều chưa bao giờ khiến nàng mờ mịt luống cuống như bây giờ.

Tiến một bước là sinh, lùi một bước là tử, cùng lắm mất mạng ở đây cũng xem như oanh liệt… nhưng đây là 48 trại, là nhà của nàng, là nơi chống lưng cho nàng trong thế gian hiểm ác.

Trong ánh lửa trước mắt và tiếng la giết, những mảnh vỡ ký ức đứt quãng khi còn bé trở nên vô cùng chân thực.

Mã Cát Lợi hít sâu một hơi, tựa như đưa ra quyết định gì đó cực kỳ gian nan, nói với Chu Phỉ:

– Xem ra trạm gác bên này chỉ là lâu la, bên sông Tẩy Mặc mới là đầu lĩnh, thế thì vừa hay. A Phỉ, võ công của con đã đủ để tự vệ, con dẫn bọn A Nghiên lên núi thế nào thì xuống núi thế nấy, nhân lúc họ còn chưa phát hiện, đi mau!

Chu Phỉ cầm Vọng Xuân Sơn thật chặt trong tay.

Trong mật đạo Hành Sơn, Tạ Doãn cũng hổn hển giục nàng đi mau, trốn về 48 trại của nàng núi non bao phủ, tiếp tục làm một tiểu đệ tử không buồn không lo, luyện công thật tốt để lần sau nếu gặp chuyện như vậy cũng có thể chuẩn bị tốt hơn, không chật vật thế này…

Nhưng nếu đã không thể vạn sự như ý thì sao có nhiều bóng đêm đầy máu lửa chờ nàng “từ từ chuẩn bị tốt”?

Lúc này, Tạ Doãn duỗi ra một cái tay nhẹ nhàng đè lại vai Chu Phỉ.

Chu Phỉ chợt chấn động, gần như đoán ra Tạ Doãn muốn nói gì, bèn cười khổ nói hơi trào phúng:

– Sao hả, ngươi lại muốn nói “núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun” à?

Tạ Doãn lắc đầu:

– Hôm nay ta không nói cái này.

Chu Phỉ quay đầu nhìn hắn.

Lúc Tạ Doãn không cười đùa cợt nhả luôn có một khí chất u buồn kỳ lạ, như một quý tộc cô đơn sau nước mất nhà tan – dù rằng hắn còn có một vương phủ trống không ở Kim Lăng.

Tạ Doãn nói:

– A Phỉ. Con người cả đời luôn muốn được về nhà, ta hiểu.

Ngực Chu Phỉ chợt đau.

Khóe môi Tạ Doãn nhếch lên, nở nụ cười bình thường của hắn, lười nhác mà châm chọc:

– Lần này ta bảo đảm không nhiều lời, ta sẽ ở bên cô, không cần đa tạ, cùng lắm thì lấy thân báo đáp.

Chu Phỉ đập rớt móng chó của hắn, tra Vọng Xuân Sơn vào vỏ, nghiêm nghị nói với Mã Cát Lợi:

– Mã thúc, năm xưa khi lão trại chủ qua đời, đại đương gia đã chống đỡ 48 trại thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status