Huyền giới chi môn

Chương 1080: Chưa chắc (2)


- Trận pháp này cực kì âm độc, là một loại trận pháp vây khốn mạnh nhất được lưu truyền lại từ thời Thượng Cổ, muốn thoát ra ngoài là rất khó.

Kim Phượng bà bà thở dài.

- Kim Phượng bà bà, chúng ta có nhiều Thần cảnh đại năng như vậy, còn có cả ngươi nữa, mà không thể thoát khỏi trận pháp nho nhỏ này sao?

Triệu Dịch nhếch miệng, lơ đễnh hỏi.

- Trận pháp này nếu có thể sử dụng man lực để hóa giải, thì ta đã không cần sầu muộn rồi.

Kim Phượng bà bà trừng mắt nhìn hắn. Triệu Dịch ngậm miệng lại câm như hến.

- Để ta thử nhìn một chút.

Đại hán của Địa Long tộc một mực trầm mặc nói.

Hoàng mang lóe lên, hiện ra một pháp bảo hình cái dùi, bay lơ lửng trên đầu hắn. Đại hán phun ra một đoàn ánh sáng vàng, dung nhập vào pháp bảo dùi cui, một mảng hoàng mang lớn hiện ra chói mắt.

Pháp bảo dùi cui nhanh chóng xoay tròn, phát ra tiếng nổ vang bén nhọn khủng bố. Đại hán râu quai hàm đánh ra một đạo pháp quyết, một tiếng nổ như sấm vang lên, pháp bảo hình dùi lập tức hóa thành một đại hoàng mang đánh mạnh vào mây mù màu xám.

Một hồii thanh âm như tơ lụa bị xé rách vang lên.

Pháp bảo dùi cui chui vào mây xám, mỗi tấc tiến lên thì tốc độ xoay tròn lại chậm đi một chút. Mây xám xung quanh tuôn ra nhè nhẹ, khiến cho linh quang càng ảm đạm. Pháp bảo hình dùi tiến được vài thước thì triệt để dừng lại, không cách nào tiến thêm được chút nào nữa.

Tầng tầng lớp lớp mây xám phía trước không biết còn dày bao nhiêu nữa. Đại hán râu quai hàm nhướn mày, đánh ra một đạo pháp quyết. Pháp bảo dùi cui lóe lên hoàng quang, bắn ngược trở về. Nhưng mây xám đằng sau cũng nhanh chóng khép lại, pháp bảo hình dùi vừa rút ra liền khép lại, quay trở về trong tay đại hán.

Mọi người thấy cảnh này thì sắc mặt đều khó coi. Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, nhìn xung quanh. Khí tức của trận pháp này lại rất giống với Tử Linh Giới Diện, nếu Yên La có ở đây thì chắc chắn có biện pháp. Chẳng qua mối liên hệ giữa Yên La và hắn hiện nay cực kì yếu, nàng cũng đã nói qua rằng có việc cần xử lí, tự nhiên sẽ không đến đây trợ giúp hắn.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, hiện trường yên tĩnh. Đúng lúc này, không gian màu xám xung quanh bắt đầu chuyển động, hình thành vô số vòng xoáy lớn nhỏ, phát ra tiếng rít gào trầm thấp.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Trên mặt Thạch Mục cả kinh, lật tay lấy ra Như Ý Tấn Thiết Côn, kim quang toàn thân phóng ra mạnh mẽ, Biến Thân Đồ Đằng chuẩn bị sẵn sàng. Những người khác cũng đua nhau tế ra pháp bảo, bí thuật hộ thân.

Một tiếng ầm vang vang lên, những vòng xoáy màu xám bắn ra những tia chớp xám về phía mọi người. Sau lưng Thạch Mục hiện ra Hắc Bạch quang mang, hình thành Thủy Hỏa Lưu Vũ thân ảnh, tốc độ của hắn tăng nha, hóa thành từng đạo tàn ảnh, tránh thoát những tia chớp công kích tầng tầng lớp lớp.

Hắn tuy có thể tránh thoát, nhưng những Thánh giai khác chưa hẳn đã có thể tránh được. Mấy tên Thánh giai khác bị tia chớp màu xám bắn trúng, hộ thể pháp bảo bị xé rách, kêu thảm một tiếng, toàn thân cháy xém ngã xuống. Một người trong đó là Thư Hữu Kim.

Thực lực của hắn cũng không tính là lợi hại, chẳng qua pháp bảo trước những tia chớp màu xám này quá yếu, đơn giản bị phá hủy. Toàn thân hắn cháy đen, cứng ngắc không thể cử động. Hai luồng tia chớp màu xám bắn ra từ trên không trung, đánh về phía hắn.

Thân thể Thư Hữu Kim không thể động đậy, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Giây phút này, một thân ảnh màu vàng nhanh chóng mang theo hắn, tránh thoát tia chớp màu xám.

- Thạch huynh, đa tạ.

Thư Hữu Kim nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói. Thân ảnh màu vàng kia chính là Thạch Mục.

Mấy người khác bị tia chớp màu xám đánh trúng cũng được các Thần cảnh đại năng khác cứu, không có ai vẫn lạc.

Kim Phượng bà bà nhíu mày, một tay phất lên, một pháp bảo hình cây dù bắn ra, nhanh chóng biến lớn, tản mát ra quang mang năm màu, hình thành một cái ô năm màu khổng lồ ngăn cản trên đỉnh đầu.

Ầm ầm ầm!

Tia chớp màu xám bổ lên cây dù năm màu, cái dù chỉ lắc lư một chút rồi khôi phục như lúc ban đầu.

- Đều đến đứng dưới này đi.

Kim Phượng bà bà nói.

Mọi người còn đang tránh né những tia chớp màu xám không ngừng kia liền mừng rỡ, đua nhau bay tới, núp dưới tán ô năm màu. Thạch Mục mang theo Thư Hữu Kim cũng chạy lại.

- Kim Phượng trưởng lão, nhưng tia chớp màu xám này chính là uy năng lợi hại do Huyền Âm Di Thiên Trận biến hóa ra?

Triệu Linh Lung nhíu mày hỏi.

Nàng vừa mới tiếp hai tia chớp màu xám. Chúng ẩn chứa uy lực cực lớn, hơn nữa thần thông ăn mòn cực kỳ lợi hại, khiến cho nàng cũng khó giải quyết.

- Theo ta được biết, Huyền Âm Di Thiên Trận là một trận pháp phòng ngự vây khốn thuần túy, làm sao lại xuất hiện thủ đoạn công kích như thế?

Kim Phượng bà bà cau mày, rất khó hiểu.

- Bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải nhanh chóng phá trận, nếu chờ thêm giây lát thì không biết sẽ phát sinh cái gì. Kim Phượng trưởng lão, ngươi thật sự không có manh mối gì về trận pháp này chứ?

Triệu Chu Đồng trầm giọng hỏi.

- Ta lúc trẻ từng xem qua trận đồ không trọn vẹn của Huyền Âm Di Thiên Trận trong một di tích thời thượng cổ. Trận pháp này do chín trận nhãn vận chuyển tạo thành. Nếu là chúng ta có thể tìm được chín trận nhãn ẩn giấu trong đại trận, thì có thể phá trận được. Tuy nhiên, ta đã thử tìm kiếm qua, ngay cả một dấu vết cũng không tìm thấy.

Kim Phượng bà bà lộ ra vẻ mặt do dự đáp. Những người khác nghe vậy thì lộ vẻ thất vọng.

- Cũng còn chưa chắc.

Một thanh âm truyền đến.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy kim quang trong mắt Thạch Mục sáng lập lòe nhìn ra bên ngoài.

- Thạch Mục, ngươi có biện pháp gì?

Kim Phượng bà bà nhìn Thạch Mục, ánh mắt sáng lên.

- Tôi phát hiện ra một ít dấu vết, may mắn là nhờ có những lôi điện màu xám này.

Thạch Mục cười nói.

Lời vừa nói ra khiến mọi người đều khẽ giật mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status