Huyền giới chi môn

Chương 1423: Lợi thế (1)


- Đúng, hoà đàm.

Kim Tiểu Sai dường như nhìn thấu nghi ngờ của Tây Môn Tuyết, lại dùng giọng điệu khẳng định nói.

- A, vậy hắn nói như thế nào. Có thể đáp ứng hay không?

Lúc này đôi mày thanh tú của Tây Môn Tuyết đã bắt đầu thoải mái. Sau khi hơi trầm xuống lặng lẽ một hồi, nàng hỏi như thế.

- Về phần cụ thể hắn nói như thế nào, lúc đầu ta không ở chỗ đó, không hiểu quá rõ. Chỉ có điều chắc hẳn là đáp ứng. Bằng không lấy tính cách của Đế Quan, cũng sẽ không mặc cho người khác rời đi.

Kim Tiểu Sai nhún vai, nói.

Tây Môn Tuyết từ chối cho ý kiến, gật đầu. Nàng đứng dậy, đi chân trần tới bên cạnh tiểu đình. Nàng đưa mắt nhìn cảnh sắc phía xa, ánh mắt thoáng chớp động. Không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

- Nếu như hoà đàm thật sự có thể thành công, hai bên bọn họ có thể sống chung hòa bình, đó là tốt nhất. Đúng không?

Kim Tiểu Sai nhìn theo bóng lưng Tây Môn Tuyết, mở miệng nói.

Đôi mắt đẹp của Tây Môn Tuyết thoáng động, giống như lộ ra một chút mong chờ. Tuy rằng nàng biết cơ bản là không có khả năng.

Vào thời khắc này, phía xa có tiếng xé gió vang lên. Tây Môn Tuyết vốn còn muốn mở miệng nói cái gì đó. Vừa nhìn thấy vậy, nhất thời nàng thu lại thần sắc, cùng Kim Tiểu Sai đồng thời nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Một luồng ánh sáng từ phía xa bay vụt đến. Mấy khí tức hạ xuống mảnh đất trống bên ngoài tiểu đình. Luồng ánh sáng thu lại, hiện ra một nam tử mặc ngân bào.

- Ra mắt Tây Môn tiên tướng, Đế Quan đại nhân có lệnh, mời Tây Môn tiên tướng đi tới Thiên Đế Cung.

Người kia khom người thi lễ với Tây Môn Tuyết một cái, nói.

Sắc mặt Tây Môn Tuyết thoáng đổi, lập tức gật đầu, nói:

- Biết rồi. Ta sẽ đi qua.

Người kia đáp một tiếng, quay người lại, hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía xa.

- Lúc này Đế Quan gọi nàng, sẽ có chuyện gì?

Kim Tiểu Sai nhìn theo đối phương rời đi xa, lúc này mới đi tới, có chút kỳ quái nhỏ giọng nói.

- Đi thì biết. Đúng rồi, nàng đợi ở nơi này, đừng đi loạn.

Tây Môn Tuyết nói xong, cũng không chờ Kim Tiểu Sai đáp lời, toàn thân phát ra ánh sáng trắng, hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng, bay về phía xa.

Sau một lát, thân hình Tây Môn Tuyết xuất hiện ở phía trước một tòa cung điện khổng lồ lấp lánh. Tay nàng khẽ nâng lên, nhìn lại về phía tấm biển trên cung điện.

Nhìn cung điện phát ra ánh vàng lóng lánh. Lối vào cung điện tuy rằng rực rỡ lập lòe, nhưng trong nháy mắt lại cho nàng một loại ảo giác, giống như ở trước mặt nàng là một miệng khổng lồ đáng sợ, muốn mở miệng nuốt nàng vào.

Thân thể Tây Môn Tuyết thoáng run lên một cái. Chỉ có điều rất nhanh nàng liền khôi phục lại, sửa sang lại quần áo, bước vào từ cửa chính đại điện.

Trong đại điện vô cùng trống trải, xanh vàng rực rỡ. Từng cây cột bạch ngọc nạm vàng phân ra hai bên, còn kéo dài về phía trước. Phía cuối là đài cao có dáng một nửa hình tròn. Phía trên có một chủ tọa rất rộng.

Trước chủ tọa, một bóng người cao lớn đứng chắp tay. Nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, hai mắt sáng như đuốc, có thần.

Tây Môn Tuyết bị ánh mắt đối phương nhìn kỹ, hơi cúi đầu, hơi thở cũng không tự chủ được dừng lại một chút.

Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Đế Quan, nhưng mỗi lần bị ánh mắt Đế Quan nhìn kỹ, nàng đều có cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới bị hoàn toàn nhìn thấu.

- Ra mắt tôn thượng!

Tây Môn Tuyết khom người thi lễ một cái.

Đế Quan liếc mắt quan sát Tây Môn Tuyết từ trên xuống dưới, gật đầu, nói:

- Tu vi của ngươi tiến bộ không ít. Xem ra ban tặng cho nàng Băng Phách Tiên Thực là một quyết định chính xác.

- Tây Môn có thể thành tựu như ngày hôm nay, là nhờ có Đế Quan đại nhân.

Giọng nói Tây Môn Tuyết tràn ngập cảm kích, nói.

Đế Quan cười ha hả, nói:

- Thập Nhị Tiên Tướng là hạ cấp dòng chính của tap, chính là trụ cột của Thiên Đình. Tài nguyên ở chỗ của ta tất nhiên phải trút xuống ở trên người các nàng.

- Tôn thượng có ơn tài bồi, Tây Môn khắc ghi trong tâm khảm. Xin hỏi tôn thượng triệu hoán ta tới đây, có thể có gì sai khiến?

Tuy rằng thực lực Tây Môn yếu, nhưng tất nhiên sẽ toàn lực hoàn thành.

Tây Môn Tuyết nói.

Ánh mắt Đế Quan lóe lên, cười nói:

- Ngồi xuống trước đã. Chúng ta chậm rãi lại nói.

Tây Môn Tuyết đáp ứng một tiếng, đi về phía trước, ngồi ở bên cạnh chủ tọa.

- Tây Môn tiên tướng, gọi nàng qua đây, đúng là có chuyện muốn thương lượng với nàng.

Đế Quan ngồi xuống ở bên cạnh Tây Môn Tuyết, nói.

- Vẫn mong tôn thượng phân phó.

Tây Môn Tuyết lập tức nói.

- Nói vậy nàng cũng biết những tinh vực khác, nhất là lấy tinh vực Thiên Hà do liên minh Di Thiên dẫn đầu, tạo dựng linh minh đối đầu với Thiên Đình chúng ta.

Đế Quan than thở.

- Ừ, ta biết một chút. Chỉ có điều những người này chẳng qua là châu chấu đá xe, căn bản không đáng để lo ngại. Không biết tôn thượng dự định đối phó với bọn họ như thế nào?

Ánh mắt Tây Môn Tuyết thoáng ngưng trọng, lập tức hờ hững nói.

- Cũng không thể nói như vậy. Liên minh cũng có một vài nhân vật lợi hại. Nhất là hai kẻ trong liên minh đang đối đầu với ta, coi thường không được. Cho nên ta đã phát ra lời mời hoà đàm về phía Thạch Mục minh chủ của liên minh Di Thiên.

Đế Quan nói.

Tây Môn Tuyết nghe được tên Thạch Mục, trong lòng căng thẳng. Chỉ có điều trên mặt không có chút khác thường nào.

- Thạch Mục này thật ra cũng không tầm thường. Có người nói đã tu luyện đến Thần Cảnh hậu kỳ. Hiện tại xem như là chủ nhân thật sự của liên minh Di Thiên. Muốn đối phó với liên minh Di Thiên, phải bắt đầu từ chỗ Thạch Mục trước.

Đế Quan nói.

- Vâng.

Tây Môn Tuyết nhỏ giọng nói một tiếng, tâm tình có chút phức tạp.

- Theo ta được biết, nàng và Thạch Mục này dường như là bằng hữu cũ. Hơn nữa ta nghe nói hắn đối với nàng thật sự có tình ý. Chuyện hoà đàm lần này liên quan đến kế hoạch lớn của Thiên Đình, cần phải thành công. Cho nên ta hi vọng nàng có thể làm ra một chút hi sinh.

Đế Quan nhìn Tây Môn Tuyết, nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status