Huyền giới chi môn

Chương 595: Bạch ngọc can qua

Dịch giả: nila32

“Mời hai vị theo ta, pháp trận truyền tống ở phía trước.” Nam tử áo đen đi trước dẫn đường.

“Làm phiền rồi.” Giang Lăng Phong gật đầu cười nói.

“Quá lời rồi, có thể cống hiến sức lực cho thiếu chủ Lăng Phong là vinh hạnh của tại hạ.” Nam tử áo đen vội vàng xua tay.

Giang Lăng Phong mỉm cười, cũng không khiêm nhường thêm nữa.

Triệu Tiễn thần sắc lạnh lùng, không thèm để ý đến câu chuyện giữa hai người bọn họ.

Ba người băng qua vị trí Thạch Mục ẩn nấp nhưng không phát hiện dị trạng nên lập tức đi vào cửa đá phía trước.

Nam tử áo đen ra hiệu cho hai người Triệu Tiễn chờ một chút sau đó tiến lên vài bước, lấy ra một tấm lệnh bài, phất tay phóng xuất một đạo thanh quang.

Cửa đá lập lòe bạch quang, sau một tiếng “Rắc rắc” từ từ mở ra. Ba người đi vào.

Bên trong là một đại điện tương đối rộng rãi. Chính giữa có đặt một bệ đá hơi cao, bề mặt là một pháp trận màu trắng “Ông ông” vận chuyển.

Nơi Thạch Mục đang tàng hình, một cái bóng mờ thò ra, mơ hồ ẩn hiện đôi mắt quan sát tình hình bên trong đại điện.

Nam tử áo đen đi đến bên cạnh pháp trận truyền tống, trong miệng lẩm bẩm, hai tay vung vẩy đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Truyền Tống trận lập tức xoay tròn nhanh hơn. Bạch quang phát ra cũng rực rỡ hơn.

Triệu Tiễn thấy vậy, cất bước đi vào trung tâm pháp trận.

“Triêu huynh, lúc trước trong bí cảnh tại hạ và tiểu muội đã có chút mạo phạm, mong huynh rộng lòng tha thức.” Giang Lăng Phong chắp tay nói ra, thần sắc có chút cung kính.

“Sự tình ngày vốn chỉ là chuyện hiểu lầm, không cần nhắc lại. Triệu mỗ cũng không phải loại tiểu nhân ghi hận người khác.” Triệu Tiễn nhàn nhạt đáp lại.

“Đa tạ Triệu huynh rộng lượng.” Giang Lăng Phong nghe vậy, vội vàng chắp tay.

“Được rồi, Triệu mỗ có chút việc gấp, xin cáo từ trước.” Triệu Tiễn nói xong lập tức nhìn sang nam tử áo đen.

Người đàn ông kia thấy vậy vội vàng phất tay đánh ra một đạo bạch quang, chui vào bên trong pháp trận truyền tống!

Xoẹt!

Bề mặt pháp trận đại phóng bạch quang. Từ đó bay ra vô số phù văn huyền ảo, quấn quanh Triệu Tiễn. Sau khi lập lòe vài cái, cả người gã lập tức biến mất cùng đám phù văn li ti kia.

Bạch quang nồng đậm cũng tiêu tán không còn.

Triệu Tiễn vừa biến mất, Giang Lăng Phong lập tức đứng thẳng dậy. Vẻ mặt cung kính cũng liền biến mất. Ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ cái gì.

Nam tử áo đen lẳng lặng đứng bên chứ không nói gì.

“Đi thôi.” Giang Lăng Phong nói xong liền xoay người rời đi.

Nam tử áo đen vội vàng đi theo đồng thời đóng chặt cửa đá.

Không bao lâu, hai người đã rời khỏi nơi này.

Đợi khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Thạch Mục mới dần hiện thân.

Hắn quan sát chung quanh mấy lần, sau đó lần nữa ẩn hình, từ từ rời đi.

Sau nửa canh giờ, Thạch Mục đã về đến khách sạn.

Cảnh tượng vừa thấy khiến hắn vô cùng khiếp sợ. Suy đoán trước đây đã đúng, Triệu Tiễn quả thật đang có mặt ở thành Dạ Lan. Chỉ là hắn không nghĩ tới họ Triệu và Giang gia lại có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Thậm chí Giang Lăng Phong còn tỏ ra cung kính với gã.

Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Dù sao cách đây không lâu, hai người còn kẻ sống ta chết bên trong bí cảnh.

Đây là việc họ Thạch tận mắt nhìn thấy, không thể là giả. Dù sao nếu lúc ấy bọn họ hợp sức đối phó với hắn thì việc thoát thân đã không dễ dàng như vậy. Thế mà chỉ trong chớp mắt, cả hai đã trở nên thân thiết như vậy.

Phải biết rằng, Giang Lăng Phong là tộc nhân Oa Yêu, Triệu Tiễn lại là Nhân tộc. Ở tinh vực Di Dương vốn lấy Yêu tộc với thiên phú dị bẩm làm chủ, Nhân tộc vốn dĩ không được chào đón.

Nghĩ đến đây, Thạch Mục không khỏi tò mò. Sau khi hắn rời đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lại có thể khiến cục diện biến hóa như vậy.

Ngoài ra, hắn còn mơ hồ cảm thấy lời nói và cử chỉ của hai người bọn họ còn có thâm ý gì khác.

Thạch Mục suy nghĩ một lát nhưng vẫn không tìm ra đầu mối.

Thế nhưng bất kể thế nào, sự tình Dạ gia đóng cửa pháp trận truyền tống quả thật liên quan đến nhà họ Giang. Mục đích không cần nói cũng biết là để truy bắt hắn.

“Hừ!” Thạch Mục hừ lạnh một tiếng.

Muốn bắt được hắn? Mơ tưởng!

Hai ngày tiếp theo, Thạch Mục một mực tĩnh tọa ở trong khách điếm, tìm hiểu Dịch Cốt Quyết để tăng thời gian cùng độ ổn định khi thi triển bí thuật này.

Hai ngày này, số người tụ tập bên ngoài đại điện truyền tống càng lúc càng đông. Dạ gia không ngừng du thuyết mới tạm thời trấn an bọn họ.

Tại một căn phòng sâu trong đại điện, Dạ Đồng đang bàn bạc với Giang Lăng Phong và Giang Thủy Thủy.

“Nhị vị nhất định cũng biết tình huống bên ngoài. Dạ gia ta đã không cách nào tiếp tục đóng cửa Truyền tống trận.” Dạ Đồng nói ra.

“Không sao, Dạ gia chủ cứ mở pháp trận ra đi. Có điều huynh muội bọn ta có một điều kiện, kính xin gia chủ đáp ứng.” Giang Lăng Phong cùng Giang Thủy Thủy nhìn nhau cười cười rồi nói.

Dạ Đồng có chút giật mình.



Chạng vạng tối ngày thứ hai.

Bên ngoài đại điện truyền tống.

Dạ gia tuyên bố khai mở Truyền Tống Trận vào sáng hôm sau.

Không biết bao nhiêu người chờ trong thành Dạ Lan. Trời còn chưa sáng, bên ngoài đại điện đã đầy ắp người, xếp hàng chờ đợi.

Từ lúc sáng sớm cho đến giữa trưa, đám đông bên ngoài đại điện không hề giảm đi mà lại càng ngày càng nhiều.

Bên trong đại điện, luôn có một hộ vệ áo đen duy trì trật tự. Có điều những người này luôn quan sát dòng người một cách chăm chú, không bỏ qua bất kỳ ai.

Trong lúc đó, Giang Lăng Phong và Giang Thủy Thủy ngồi đợi.

Trong phòng lơ lửng một tấm kính xa hiện rõ tình huống đại điện.

“Đến giờ vẫn chưa có chút manh mối.” Giang Thủy Thủy tỏ ra lo lắng.

“Không cần sốt ruột, Thạch Mục tất nhiên sẽ tới. Hai người chúng ta đích thân dò xét. Ta không tin Thạch Mục có thể giấu diếm được.” Giang Lăng Phong cười to.

“Huynh trưởng nói rất đúng. Thạch Mục có thể qua mắt tiểu muội nhưng không cách nào gạt được huynh trưởng!” Giang Thủy Thủy cười nói.

Giang Lăng Phong khoát tay. Vẻ mặt lạnh nhạt như trước thế nhưng trong mắt lại có một tia đắc ý không dễ nhận ra.

Dòng người lũ lượt tiến vào đại điện. Mấy ngàn người trong thành đã rời đi hơn nửa.

Quá ngọ, một thanh niên áo xám đứng ở sau cùng đội ngũ. Người này mày rậm mắt tó, khí tức âm hàn, đúng là Thạch Mục.

Hắn theo đám người chậm rãi tiến lên đồng thời âm thầm quan sát chung quanh.

Dạ gia bị ép khai mở pháp trận thế nhưng họ Thạch hiểu rõ, Giang gia nhất định không thả hắn đi một cách đơn giản như vậy.

Rất nhanh, Thạch Mục đã đến trước cửa đại điện.

Khi nhìn đến đám hộ vệ áo đen của Dạ gia, ánh mắt của hắn có chút hốt hoảng vội vàng dời đi.

Đám người áo đen tuy mặc trang phục Dạ gia, hơn nữa khí tức trên người đã được thu liễm thế nhưng vẫn không thể qua mắt được hắn.

Bọn họ đều là nhân thủ Giang gia!

“Quả nhiên, Giang Lăng Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta. Được, đã muốn dò xét toàn bộ những người có mặt ở đây, ta xem các ngươi có thể nhìn ra Dịch Cốt Quyết này không.” Thạch Mục âm thầm cười lạnh.

Hắn thở nhẹ, ánh mắt yên tĩnh như nước, khí tức không chút nào dị động.

Những người phía trước đi vào đại điện, Thạch Mục cất bước vào theo.

Bề mặt Thủy Kính đã rọi đến vị trí của hắn.

Giang Thủy Thủy quan sát một phen sau đó nhìn sang nơi khác.

Nhưng Giang Lăng Phong lại khẽ nhíu mày. Người trong thủy kính có dung mạo và khí chất hoàn toàn khác với Thạch Mục thế nhưng chẳng biết tại sao y lại có cảm giác bất an.

“Huynh trưởng, người này có vấn đề gì? Là do Thạch Mục giả trang? Giang Thủy Thủy lập tức nhận ra vẻ mặt khác lạ của Giang Lăng Phong.

“Không phải, người này hẳn không phải là Thạch Mục, chỉ là chẳng biết tại sao ta lại có cảm giác kỳ lạ.” Giang Lăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

“Huynh trưởng, chúng ta không thể bỏ qua bất cứ điểm nào khác lạ. Nếu huynh đã thấy như vậy xin hãy tiếp tục tọa trấn ở đây để tiểu muội ra đó dò xét một phen.” Giang Thủy Thủy nói xong lập tức đứng dậy.

“Được, ngươi và Thạch Mục quen biết đã lâu, có lẽ quen thuộc với khí tức của hắn, đến xem cũng tốt.” Giang Lăng Phong đồng ý.

Giang Thủy Thủy nhanh chóng ra đến đại điện. Nàng đến ngay trước mặt Thạch Mục sau đó nhìn chăm chăm vào mặt hắn.

“Vị đạo hữu này, có chuyện gì sao?” Thạch Mục tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Giang Thủy Thủy trước mặt.

Việc nàng đột nhiên xuất hiện khiến hắn có chút giật mình thế nhưng sau khi trải qua Huyễn Ma Đạo, Mức độ không chế tâm trí của hắn đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Ánh mắt cùng khí tức không chút nào chấn động, thần thái cử chỉ vô cùng tự nhiên.

Giang Thủy Thủy nhìn chằm chằm vào mắt Thạch Mục như muốn nhìn ra dị động của hắn thế nhưng chỉ thấy song mục bình tĩnh như nước, cùng với đôi chút khó hiểu vì vậ không khỏi thở dài.

Đột nhiên xuất hiện trước mặt đối phương là kế sách của nàng chỉ tiếc không thể thu được kết quả mong muốn.

Nghĩ tới gì đó, Giang Thủy Thủy đột nhiên lấy ra một viên châu óng ánh. Sau khi chà xát một hồi,mặt châu lộ ra chấn động nhàn nhạt, vô thanh vô tức bao phủ cả người Thạch Mục. Mặt châu lóe lên, để lộ quang mang bạch sắc, là một luồng khí tức cực kỳ âm hàn.

“Âm hàn chi khí…” Giang Thủy Thủy ngầm thở dài, khẽ cười đáp lại Thạch Mục.

“Thật có lỗi, ta nhầm đạo hữu với một người bạn của mình.” Giang Thủy Thủy giải thích.

“Thì ra là thế.” Thạch Mục nói ra.

“Quấy rầy.” Giang Thủy Thủy nhẹ gật đầu, quay người rời đi.

Thạch Mục thấy nàng bỏ đi lập tức nhìn về đội ngũ phía trước. Khuôn mặt vờ lộ ra vẻ không kiên nhẫn cùng lo lắng, lời nói trở nên hùng hùng hổ hổ giống những người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status