Huyền lục

Chương 160: Hư không họa phù



Nước trà văng ra, Hoắc Hồng Liên liền trợn mắt mà nhìn lấy vị sư huynh của mình, nàng liền không nhìn thân phận, bí mật dùng chân mà đạp vị sư huỳnh này một chút, ý tứ rất rõ ràng

Quá mất mặt.

Nhận ra hành vi hơi thất thố này cũng mình, Vạn Chương vội vội vàng vàng nói ra:

“Thật có lỗi, Vạn mỗ có chút thất lễ rồi. Mong... sư huynh bỏ qua cho”.

Sư huynh?

Lân có chút phát ngốc mà nhìn về phía Vạn Chương.

Bộ dáng oai phong hùng hổ trước kia đi đâu mất rồi?

Sẽ không phải trôi ra theo đám nước trà ban nãy chứ?

Hoắc Hồng Liên đối với xưng hô này của Vạn Chương cũng không có gì dị nghị cả.

Đầu tiên, Khương Hy đã gọi ra được hai chữ ‘Bạch Dương’, vậy thì thân phận của hắn chắc chắn là đệ tử của Cửu Tiêu Tông. Mặt khác, đồng dạng với Thẩm Hạo, bọn hắn cũng cho Khương Hy là đệ tử thân truyền.

Cốt cũng là do tu vi của hắn chưa đạt đến Trúc Cơ cảnh. Hơn nữa, nhớ đến cụm ‘gia sư là bằng hữu’ trước đó của hắn thì đồng nghĩa với việc tuổi tác của vị tiền bối kia hẳn đã rất cao rồi.

Luận về tuổi tác, vị tiền bối gia sư kia của Khương Hy có lẽ ngang với Kiếm Minh chân nhân, mà Kiếm Minh chân nhân lại hơn hai người bọn hắn đến tận sáu, bảy cái thế hệ.

Bất quá ở tu chân giới, người ta thông thường sẽ nhìn vào bối phận cùng tu vi để xác định thân phận. Nếu dùng tuổi không thôi thì xưng hô sẽ loạn hết cả lên.

Tại Kiếm Tông, Kiếm Minh chân nhân là Sát Kiếm mạch chủ, bối phận là sư bá tổ của bọn hắn, vậy nên về lý, bọn hắn phải gọi Khương Hy một tiếng sư thúc mới phải.

Nhưng như thế thì quá khiên cưỡng rồi, dù sao tu vi của bọn hắn vẫn cao hơn Khương Hy, nhất là Vạn Chương.

Vậy nên một tiếng sư huynh này của Vạn Chương cũng xem như cho bọn hắn chiếm tiện nghi đi.

Về phía Khương Hy, hiện tại hắn còn đang rất nhỏ yếu, nếu ở trong tình huống có thể tận dụng được cụm ‘Bạch Dương Đỉnh’ này thì hắn không ngại sử dụng đâu.

Dù sao đi lại trong tu chân giới, có siêu cấp đại tông môn chống lưng cũng là một loại tiên thiên lợi thế, có điên mới không đi dùng.

Vạn Chương đã gọi Khương Hy bằng một tiếng sư huynh, vậy thì hắn cũng không ngại nhận cái bối phận này.

Hắn mỉm cười nói ra:

“Vạn sư đệ không cần khách khí, đi vào nhân gian gặp phải đồng đạo, ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường”.

Vạn Chương vội vàng điều chỉnh tư thế rồi nói lại:

“Để sư huynh chê cười rồi”.

Lân ngồi bên nghe Khương Hy gọi Vạn Chương một tiếng ‘sư đệ’ không chớp mắt, hơn nữa Vạn Chương lại còn khách khách khí khí thừa nhận nữa.

Trong một khoảnh khắc ngắn, Lân có cảm giác hình ảnh giương cung bạt kiếm ban nãy có lẽ là do nằm mơ.

Ừ, có lẽ là nằm mơ rồi.

Khương Hy không để ý trạng thái của Lân thế nào, hắn mỉm cười nhìn hai người Kiếm Tông mà nói ra:

“Đại Nguyệt Hoàng Triều không phải là nơi đệ tử Kiếm Tông thường hay lui tới, hai vị sư đệ, sư muội đến Nguyệt Hải Thành không biết có việc gì không?”.

Nghe vậy, Vạn Chương đưa tay lên giả vờ khụ khụ vài tiếng mà nói ra:

“Khương sư huynh, chuyện là thế này, bọn ta vốn đang ở phụ cận biên giới giữa Đại Nhật cùng Đại Nguyệt thì nghe tin Mặc tiền bối của Nguyệt Hải Thành sắp độ Nguyên Anh kiếp vân. Vậy nên bọn ta liền đến xem một chút, xem thử có cảm ngộ gì không”.

Khương Hy gật đầu, một tay đưa lên xoa xoa cái cằm rồi nói ra:

“Cũng phải, Mặc thành chủ là kiếm tu, các ngươi quan sát ít nhiều cũng sẽ có cảm ngộ đối với kiếm đạo. Bất quá...”.

Vừa nói, hắn vừa liếc mắt sang nhìn Lân một chút rồi nói tiếp:

“... chuyện của hắn là thế nào?”.

Lúc này, Hoắc Hồng Liên liền xen vào mà nói ra:

“À, sư huynh, liên quan đến tiểu tử này thì bọn ta vô tình gặp được ở Trầm Thiên Bảo Lâu, lúc đó bọn ta muốn mua một chút đan dược rồi nhanh chóng đi đến Phủ Thành chủ thôi.

Không nghĩ đến tiểu tử này cùng với một đám tu sĩ khác lại nổi lên tranh đấu. Bọn ta vốn chỉ muốn xem chút trò vui, ai ngờ đâu vũ lực của hắn lại mạnh đến như vậy. Hơn nữa một thân kiếm đạo cũng không tồi, rất có cảm ngộ riêng.

Lấy tu vi cùng kiếm đạo bậc này nếu đặt ở ngoại môn của bản phái thì cũng xếp vào hàng ngũ trung thượng rồi. Cho nên Vạn sư huynh mới đề nghị hắn đi bản phái một chuyến”.

Sau đó nàng bỗng nhớ lại quan hệ giữ Khương Hy cùng Lân nên tận lực bồi thêm một câu:

“Sư huynh yên tâm, lấy thực lực của hắn, thông quan vào ngoại môn Kiếm Tông cũng không phải quá khó”.

Khương Hy sao lại không nhìn ra ý định của Hoắc Hồng Liên, nàng đây là muốn lôi kéo thêm quan hệ.

Dù sao tại tu chân giới, nhất là giữa các đại phái với nhau, nhiều thêm một đồng hữu còn tốt hơn nhiều thêm một địch nhân.

Hắn làm một hớp trà rồi mỉm cười đáp lại:

“Kiếm tu cầu chấp nhất, các ngươi lại lo chuyện bao đồng rồi”.

Nghe vậy, Vạn Chương liền cười nói ra:

“Khương sư huynh thật hiểu kiếm tu chúng ta, bất quá thời điểm đó ta có chút mến tài tiểu tử này mà thôi. Nhưng đúng như sư muội nói, hắn có đủ thực lực”.

Khương Hy gật đầu nhẹ không đáp, sau đó hắn nhìn sang Lân mà nói ra:

“Quyết định của ngươi thế nào?”.

Bị hỏi trúng, Lân có chút hơi luống cuống, hắn đưa tay lên gãi đầu, tựa hồ có hơi loay một hồi không biết nên nói gì cho phải.

Thấy thế, Khương Hy thở dài nói ra:

“Ta nói rồi, quyết định vốn là ở ngươi. Đi hay ở là do ngươi quyết định, ta cũng không thể nào một đời này thay ngươi quyết được”.

Nghe vậy, Lân liền ngồi yên lại, đầu hơi cúi xuống, hai tay nắm thành quyền thật chặt lại. Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ vậy nên cũng yên lặng chờ đợi câu trả lời.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Lân ngẩng đầu lên, hai mắt chứa đầy tinh quang cùng kiên định nhìn Khương Hy mà nói ra:

“Công tử, ta muốn đi”.

Khương Hy gật đầu, mỉm cười hài lòng rồi nói ra:

“Đi vào trong từ biệt lão bá một chút đi”.

Lân gật đầu đáp ứng, sau đó liền đứng dậy đi vào trong phòng Điền đại phu mà thắp nhang khấu lạy.

...

...

Trong lúc đợi Lân thì Khương Hy cùng hai người Vạn Chương, Hoắc Hồng Liên cũng không ngồi không. Bọn hắn nói chuyện qua lại một hồi, hỏi han xem tình huống của trưởng bối đôi bên ra sao.

Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên trên thực tế cũng không phải thuộc Sát Kiếm nhất mạch nên Khương Hy không thể lấy thêm thông tin gì về Kiếm Minh chân nhân được.

Nhưng chung quy lại thì thông tin trọng yếu nhất vẫn có thể nghe ra một hai. Ba năm trước, Kiếm Minh chân nhân đã bế quan tu luyện, không hỏi chuyện ngoại giới nữa.

Tính toán theo thời gian có lẽ là không bao lâu sau khi Phù Linh chân nhân tọa hóa mà đi.

Chỉ có điều Khương Hy không nghĩ vị bằng hữu này của hắn sẽ vì chuyện đó mà đi bế quan. Tu hành đến cấp độ Nguyên Anh đại lão rồi thì chuyện sinh tử đã sớm không phải là mối quan tâm quá trọng yếu như trước, chưa kể đây còn là sinh tử người người khác.

Huống hồ, cảnh giới của Kiếm Minh chân nhân lại không thua Vệ Khắc Nguyên là bao, thọ mệnh còn thấp nhất cũng phải năm, sáu trăm năm.

Lấy hiểu biết của Khương Hy đối với Kiếm Minh chân nhân, có lẽ lần bế quan không đơn giản chút nào.

Mặt khác, Khương Hy vốn không ưa thích kiếm tu cho lắm nên chuyện còn lại của Kiếm Tông hắn cũng không để tâm nhiều mấy. Nhưng ít nhất hai người Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên thuộc Khoái Kiếm nhất mạch thì hắn vẫn sẽ nhớ.

Dưới con mắt của hắn, Vạn Chương là Trúc Cơ cảnh trung kỳ, còn Hoắc Hồng Liên là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ. Ở con đường kiếm đạo, hai người này đi xa hơn rất nhiều so với Lý Viễn Trình.

Nếu đổi Hoắc Hồng Liên vào vị trí của Lý Viễn Trình ngày hôm đó thì có lẽ hắn sẽ gặp gian nan lắm đây. Không vận dụng tấm hắc lệnh thì cơ hội đánh bại có lẽ cũng chỉ tầm năm năm là cùng.

Bất quá bây giờ hai người họ hiện đang ở Điền y quán, phù trận tại nơi đây được Khương Hy bố trí rất nhiều, vận dụng toàn bộ lên cùng một lúc thì cũng đủ tru sát Vạn Chương chứ đừng nói là Hoắc Hồng Liên.

Cũng vì chính lực uy hiếp này nên hai người bọn hắn mới có thể thu kiếm lại mà ngồi nói chuyện đường hoàng với Khương Hy.

Về phía Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên, bọn hắn đương nhiên rất tò mò vị tiền bối sau lưng hắn là ai. Vậy nên đã rất cố gắng hết sức để dò hỏi rồi.

Bất quá bọn hắn trải đời còn kém, lại thêm đặc tính cứng nhắc của kiếm tu, công phu miệng lưỡi lại không được trơn tru như Thẩm lão tam, thành ra không thu lại được thông tin gì hết.

Nhưng Khương Hy cũng không phải ngu xuẩn, nếu hai người Vạn Chương, Hoắc Hồng Liên thật không lấy được thông tin gì về người ở sau lưng hắn thì thể nào cũng sẽ dấy lên nghi ngờ thôi.

Cho nên Khương Hy cũng nói theo kiểu bóng gió cho hai người nghe, rằng sư phụ của hắn không thích để người ngoài biết và quan trọng nhất là thông tin sư phụ hắn hư hư thật thật là một trong ngũ đại trưởng lão của Cửu Tiêu Tông.

Nếu hắn nói tên một người có địa vị thấp hơn ngũ đại trưởng lão thì ở thân phận của Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên có lẽ sẽ nhanh chóng tra ra được thông qua trưởng bối tại Kiếm Tông.

Nhưng nếu là ngũ đại trưởng lão thì sự việc sẽ khác, bọn hắn chắc chắn không thể tra, vì đó chính là vượt quyền.

Luận về địa vị, ngũ đại trưởng lão của Cửu Tiêu Tông ngang ngửa với tam kiếm chi chủ của Kiếm Tông. Đây là những đại lão cấp bậc sư tổ của thế hệ này rồi, Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên dù cho thêm mười lá gan cũng chẳng dám đi tra.

Vậy nên một hồi nói chuyện này, Khương Hy nhẹ nhàng qua ải.

...

...

Khấu lạy cùng thắp nhang Điền đại phu xong, Lân liền nhanh chóng đi ra lại rồi ôm quyền nói ra:

“Công tử, hai vị, lần này đi không biết bao giờ mới trở lại, cho nên ta muốn trở về Linh Vân Trấn gặp qua mẫu thân một chút”.

Vạn Chương nghe vậy liền suy nghĩ một chút rồi nói ra:

“Thời gian có lẽ còn nhưng ngươi đi nhanh về nhanh, chúng ta không đợi ngươi được. Mặt khác, từ nay về sau ngươi gọi chúng ta hai tiếng sư huynh, sư tỷ là được”.

Nghe vậy, thần sắc của Lân có chút mừng rõ mà đáp lại:

“Đa tạ sư huynh thành toàn”.

Sau đó, hắn nhìn sang Khương Hy một chút, tựa hồ muốn xem ý kiến thế nào, đồng thời ánh mắt cũng rất mong chờ. Khương Hy định mở miệng cho phép.

Nhưng đột nhiên, hắn híp mắt lại nhìn trên bầu trời một hồi rồi nói ra:

“Không kịp nữa đâu, đêm nay ngươi viết lại một phong thư là được, ta sẽ chuyển đi giúp ngươi”.

Lân có chút giật mình, không nghĩ đến công tử vậy mà không đồng ý. Mấy năm nay hắn từ biệt Linh Vân Trấn đến Nguyệt Hải Thành sinh sống, cơ hồ chưa bao giờ về thăm nhà cả.

Nay nhân cơ hội này hắn muốn về nhà thăm mẫu thân một lần, ai ngờ...

Hắn vội vàng nói ra:

“Công tử, ta chỉ đi nhanh thôi, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến hai vị sư huynh, sư tỷ”.

Khương Hy nhìn hắn rồi đưa tay lên vỗ vai nói ra:

“Ta không có ý chia cắt tình mẫu tử nhà ngươi nhưng hiện tại đã không kịp nữa rồi”.

Hoắc Hồng Liên ở bên có chút không hiểu, nàng liền nói ra:

“Khương sư huynh, không kịp là thế nào?”.

Khương Hy nhìn lên bầu trời ảm đạm đầy kiếp vân kia mà nói ra:

“Mặc thành chủ muốn độ kiếp rồi, Lân đi cũng không kịp, các ngươi đợi cũng không được”.

Nghe vậy, Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên liền chấn kinh mà nhìn nhau, Vạn Chương vội nói ra:

“Sư huynh, theo tình huống này... hẳn phải một tuần nữa chứ?”.

Khương Hy lắc đầu, Hắc Trúc Bút xuất hiện trong tay, hắn liền họa ra một đạo phù trên không trung. Hai người Vạn Chương thấy vậy liền giật mình thốt lên:

“Không thể nào... Hư không họa phù?”.

Hư không họa phù, nghĩa đúng như tên, là họa phù ở trên không trung. Loại thủ đoạn này Khương Hy vốn dĩ đã thường xuyên làm nhiều lần rồi nhưng không mấy ai có thể nhìn ra được huyền diệu ở trong đó cả.

Bình thường Phù sư muốn họa phù đương nhiên cần phải có phù lục, mực họa cùng bút họa đầy đủ thì mới có thể họa ra phù được. Nhưng một khi tu luyện đến đẳng cấp cao hơn thì có thể trực tiếp bỏ qua phù lục cùng mực họa.

Dùng không trung làm phù lục, dùng thiên địa linh khí làm mực họa, dùng bút họa làm đạo cụ. Khương Hy đã có thể họa ra được một đạo phù rồi.

Để họa được loại phù này, linh thức cũng như lực kiểm soát đòi hỏi ở một cấp độ phi thường cao. Trước đây trong chiến đấu, Khương Hy cũng hay dùng hư không họa phù nhưng đại đa số đã chết hết rồi nên không mấy ai còn sống đều nói lại với người khác.

Người sống duy nhất ngoài Điền y quán có thể thấy được có lẽ là Na Lan cô nương của Trầm Thiên Bảo Lâu. Mấy năm trước khi hắn mua Hắc Trúc Bút này, hắn đã họa một đạo Thủy Tự Phù ngay tại chỗ.

Bất quá kiến thức của nàng về phù đạo còn rất thấp cho nên cũng không thể nhìn ra được sự huyền diệu của nó.

Nay loại thủ đoạn này của hắn cuối cùng cũng có người chịu nhận diện rồi.

Khương Hy họa đạo phù kia gọi là Chân Tự Phù, loại phù này cũng hao hụt đi tương đối nhiều linh thức của hắn nhưng may mắn đây là Điền y quán. Hắn có phù trận hỗ trợ cho nên vẫn có thể thong thả mà họa được.

Theo Chân Tự Phù hiện thế, phù trận quanh Điền y quán liền rục rịch mà vận chuyển luân hồi theo. Từ đó, Chân Tự Phù liền sáng lên mà hóa thành một đạo quang ảo mờ nhạt mà kết thành một lớp màng trong suốt.

Thông qua lớp màng trong suốt này, tất cả mọi người có thể nhìn thấu được sự chuyển động của thiên địa linh khí.

Hoắc Hồng Liên chấn kinh mà lấy tay ôm miệng lại, Vạn Chương thì ngốc trệ ra mà nhìn lấy những dòng linh khí kia. Còn Lân thì hai mắt sáng rực như nhìn thấy trân bảo.

Loại thủ đoạn này Khương Hy rất ít khi dùng, hơn nữa Chân Tự Phù cũng không phải muốn họa là họa được. Đạo phù này phi thường khó ăn.

Từ lúc trùng sinh đến bây giờ, Khương Hy đã họa hơn một ngàn lần mới có thể họa thành công một chữ ‘Chân’ này.

Kiến thức cùng lịch luyện kiếp trước đem lại cho hắn rất nhiều nhưng ở đời này, chăm chỉ cùng cần mẫn mới có thể tạo ra thành quả được.

Thông qua lớp màng kia, thiên địa linh khí ở Nguyệt Hải Thành về cơ bản đều có xu hướng chảy về phía Phủ Thành chủ, sau đó quan sát kỹ hơn một chút thì sẽ thấy một cột linh khí phóng thẳng từ đó lên trên thiên không.

Cứ mỗi một giây trôi qua, cột linh khí kia càng ngày càng nồng đậm, kiếp vân trên bầu trời càng ngày càng hội tụ lại Phủ Thành chủ.

Dùng để so sánh thì tình huống bây giờ tựa như một trái bóng được căng hết mức vậy, chỉ cần thêm một chút lực nữa thôi là trái bóng sẽ nổ tung.

Đồng nghĩa với việc thiên kiếp sẽ buông xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status