Huyền thiên hồn tôn

Chương 201: Đi tới vương thành (2)

Hắn vốn còn tưởng rằng Trần Tinh căn bản không kịp lần chiêu sinh này của Huyền Linh học viện, nào ngờ trong tiết xuân huyền, Trần Tinh cư nhiên lại đột phá linh võ cảnh.

Ngoại trừ Trần Tinh, thì lần này Lam Nguyệt thành còn hai người cũng đột phá linh võ cảnh, đó chính là Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y.

- Hắc hắc, Huyền thiếu, lần này đi tới Huyền Linh học viện cùng với chúng ta còn có hai đại nữ thần, ngươi nói, trên đường đi chúng ta có xảy ra chuyện gì không?

Trần Tinh cười gian, vẻ mặt vô cùng hèn mọn bỉ ổi.

- Được rồi, các vị dừng bước đi, Huyền thiếu, chúng ta đi thôi.

Hoa La Huyên mỉm cười bước tới.

Bởi vì lão phải trở về vương thành báo cáo công tác, vừa lúc liền dẫn đường đưa mấy người Diệp Huyền đi cùng tới vương thành luôn, ngoại trừ Hoa La Huyên thì còn có La Chiến cũng từ chức giáo luyện ở Tinh Huyền học viện, đi tới vương thành cùng mọi người.

- Được rồi, lên đường thôi!

Mọi người đều lên ngựa, dần dần đi xa trong tầm mắt tiễn đưa của thành chủ Lãnh Thiên, gia chủ Diệp gia và những cường giả khác.

- Không biết bọn họ đi chuyến này, thành tựu tương lai sẽ như thế nào đây!

Mãi tới khi bóng dáng mấy người Hoa La Huyên hoàn toàn biến mất thì thành chủ Lãnh Thiên lúc này mới xoay người, trong miệng than khẽ một tiếng.

Lần này thậm chí có tới bốn thiên tài có tư cách tiến nhập vào Huyền Linh học viện, đối với Lam Nguyệt thành mà nói thì đây chính là đại sự trăm năm khó gặp.

Tương lai của Lam Nguyệt thành là một mảnh sáng rọi.

Trên quan đạo, móng ngựa dồn dập, đoàn đội đi chuyến này chỉ có sáu người, phóng ngựa phi nhanh.

Phượng Nhu Y một thân hoả hồng giống như ngọn lửa phấp phới, giục ngựa đi sát bên cạnh Diệp Huyền, nàng thản nhiên cười, trên gương mặt thanh tân thoát tục hơi ửng đỏ, ngượng ngùng:

- Diệp Huyền, chúng ta lại gặp mặt, không ngờ chúng ta lại có thể cùng nhau gia nhập Huyền Linh học viện.

Thanh âm nhẹ nhàng như chim hoàng oanh, Phượng Nhu Y mỉm cười, khiến cho Trần Tinh nhìn thấy mà tim đập dồn dập.

Nữ thần, đúng là nữ thần mà, chỉ một nụ cười này thôi cũng khiến lòng ta tan nát, đáng tiếc, nữ thần là của Huyền thiếu rồi.

Trong lòng Trần Tinh bi thống không thôi, thầm hò hét trong lòng: mỹ nhân ở Huyền Linh học viện ơi, Trần gia tam thiếu ta tới đây, nhất định phải chờ ta đó.

- Diệp Huyền, cảm ơn ngưng hàn đan của ngươi.

Lãnh Dĩnh Oánh cũng thúc ngựa tiến lên, môi đào khẽ mở.

Diệp Huyền mỉm cười.

- Sau này mọi người đều là học viên của Huyền Linh học viện, không cần phải khách khí như vậy.

- Đúng, Huyền thiếu nói đúng lắm.

Trần Tinh chùi nước miếng vừa chảy ra, cười lớn nói:

- Sau này các ngươi có chuyện gì thì cứ thoải mái tìm Trần gia tam thiếu ta, Trần gia tam thiếu ta nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận, ách, dù có vào núi đao biển lửa, quyết không từ nan.

Hoa La Huyên nhìn thấy tình huống phía sau thì bật cười.

Một năm trước bọn họ đều là đệ tử của Tinh Huyền học viện, bây giờ lại cùng nhau vào Huyền Linh học viện của vương quốc, nhưng nếu như bọn họ biết, Diệp Huyền đã trở thành võ sư nhất trọng từ lâu rồi không biết sẽ có biểu lộ thế nào đây?

- Được rồi, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ thôi, còn một tháng nữa là Huyền Linh học viện khai giảng rồi, nếu như không tới sớm thì các ngươi sẽ gặp phiền toái đó, lần này lặn lội đường xa cũng coi như một lần khảo nghiệm của các ngươi, giá!

Khẽ quát một tiếng, Hoa La Huyên đột nhiên tăng tốc.

Cộc cộc cộc cộc!

Tiếng vó ngựa dồn dập, mọi người theo sát phía sau.

Ở Lưu Vân Quốc, Lam Nguyệt thành là thành trì tương đối hẻo lánh, cách vương thành Vân Thuỷ Thành rất xa, một tháng này, nếu như không đi nhanh thì sợ là không kịp.

Thực tế thì y hệt những lời Hoa La Huyên đã nói, trong những ngày kế tiếp, mấy người Diệp Huyền đi suốt đêm ngày, phong trần mệt mỏi, nhưng mãi tới khi cách ngày khai giảng còn có ba ngày thì mới kịp đặt chân tới vương thành.

Một đường đi tới, đám người Trần Tinh đều mệt mỏi vô cùng, nhưng khí chất trên người cũng không hề thay đổi chút nào.

Vương thành, mênh mông hùng vĩ, đứng từ xa nhìn lại thì giống như một con cự thú viễn cổ, nằm yên ở nơi đó, uy mãnh bá đạo.

Mọi người đi dọc trên quan đạo thênh thang, một đường bước về phía trước, thông qua con sông hộ thành, đi tới bên dưới cửa thành.

Cửa thành này vô cùng rộng lớn, đúc từ đồng xanh, cao hơn mười trượng, trước cửa thành, nhiều đội binh sĩ mặc khôi giáp, tay cầm trường thương đứng thủ ở trước cửa thành.

Bên trên tường thành thì lại có nhiều tướng sĩ mặc thiết giáp nặng nề qua lại tuần tra, ánh mắt sắc bén.

Thấy tràng cảnh này, mấy người Trần Tinh đều hiếu kỳ không thôi, nhón chân nhìn qua, trong lòng La Chiến thì nhiệt huyết sôi trào.

Đã bao nhiêu năm rồi, gã chưa bao giờ dám mơ tới việc mình có thể trở lại vương thành một lần nữa thế này.

Dưới sự dẫn dắt của Hoa La Huyên, mọi người nộp phí vào thành, thông qua kiểm tra, sau đó mới được cho đi vào.

Bước vào trong vương thành, không khí ồn ào náo nhiệt lập tức truyền vào trong tai của mỗi người, bốn phía ngựa xe qua lại, người tới người đi, vô cùng náo nhiệt.

Nhai đạo thênh thang, đủ cho mười chiếc xe ngựa đi song song với nhau, cửa hàng hai bên đường cũng cao lớn hoa lệ, so ra thì Lam Nguyệt thành quả thật chỉ như nông thôn mà thôi, không đáng nhắc tới.

- Nơi này nhiều người quá.

Trần Tinh trừng to hai mắt, nhìn trái nhìn phải, hưng phấn không thôi, còn Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y thì cũng tò mò nhìn chung quanh không ngừng.

Chỉ có Diệp Huyền là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề để ý tới bất kỳ thứ gì ở xung quanh.

Hoa La Huyên thấy thế thì trong lòng không khỏi cảm thán: Thật không biết Huyền thiếu tu luyện tâm tính kiểu gì, cư nhiên lại không hề có chút hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, nhớ tới ngày đó lần đầu khi lão tới vương thành cũng vô cùng tò mò với mọi thứ.

Lão nào biết đâu rằng, Diệp Huyền kiếp trước, đừng nói là vương đô của một vương quốc nho nhỏ thế này, cho dù là đế đô, hoàng đô của một vài đế quốc vương triều cũng đã từng thấy nhiều rồi, tràng diện đó, một Lưu Vân Quốc nho nhỏ này sao có thể sánh được.

- Đi nhiều ngày như vậy, chư vị chắc là cũng mệt rồi, chúng ta tìm một chỗ ngồi lại ăn chút gì đi.

- Được, được!

Nghe thấy tìm đồ ăn thì thịt béo trên mặt Trần Tinh run lên như sóng cuộn, nước bọt tực tiếp chảy thành dòng.

Những ngày này lo đi vội vàng, ngày nào cũng phải ăn lương khô, ăn tới mức gã bị táo bón rặn không ra rồi, cứ nghĩ tới sắp được tới tửu lâu ăn cơm là gã lại hăng hái như đánh tiết gà vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status