Huyền thiên

Chương 279: Nơi mềm mại nhất, thánh khiết nhất (hạ)


Trương Tử Hàm ngượng ngùng liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, rồi vội mang nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, đôi môi kiều diễm ướt át mím chặt lại, thể hiện sự kích động và khẩn trương trong lòng nàng.

- Thân ái... Đừng... Đừng khẩn trương...

Giọng nói của Dương Thiên Lôi có chút run rẩy nói. Tư thế ám muội như vậy, ở cự ly gần như vậy, Trương Tử Hàm xinh đẹp như vậy không thể không rung động. Tuy rằng hai người từng hôn một lần, nhưng Dương Thiên Lôi chỉ đơn thuần chạm nhẹ. Từ lâu hô hấp của hắn đã gấp đến mức không hơn được, ngoài miệng nói đừng khẩn trương, nhưng bản thân hắn lại khẩn trương hơn nhiều so với Tử Hàm muội muội.

- Hi hi…

Trương Tử Hàm vốn đang rất khẩn trương, nghe được giọng nói run rẩy này cua Dương Thiên Lôi, nhất thời không nhịn được, đôi môi anh đào hé mở, tiếng cười khẽ vọng ra ngân nha, cái lưỡi thơm tho trắng mịn, nhất thời lộ ra trước mắt Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi cảm thấy thật mất mặt, thoáng đè xuống phía dưới, trực tiếp hôn lên đi đôi môi của Trương Tử Hàm, cứng rắn biến tiếng cười duyên dáng say lòng người thành tiếng "ư ư".

Ngày hôm nay, sau hơn ba trăm năm, cuối cùng hắn lại được thưởng thức đôi môi non mềm, cái lưỡi thơm tho trắng mịn đó.

Trong nháy mắt, trời đất mù mịt. Ngay từ đầu, Dương Thiên Lôi đã điên cuồng, tham lam mút lấy cái lưỡi thơm tho trắng mịn ngọt ngào của Trương Tử Hàm. Trương Tử Hàm ngượng ngùng đáp lại. Khi cảm nhận được sự điên cuồng và bá đạo của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm cảm thấy toàn thân dần dần như nhũn ra, nóng lên. Dường như nàng cảm thấy mình bị khi dễ chưa đủ, chủ động đáp trả, dùng cái lưỡi thơm tho trắng mịn kia của nàng, liên tiếp xuất kích, đại chiến cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi. Ngươi tới ta đi, ngươi tiến ta lùi, khó hoà giải...

Không biết đã qua bao lâu, từ mưa rền gió dữ biến thành gió nhẹ mưa phùn, đầu lưỡi mềm nhẹ của hai người triền miên cùng một chỗ, như si như say...

Dương Thiên Lôi cảm giác trong đan điền dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nơi mà Tiêu Như Mộng từng ngây ngốc đứng nhìn, lúc này đã biến thành một gậy lửa, tỏa ra sức nóng hừng hực, cứng rắn như sắt, theo mạch đập nhảy lên, phía trong nó cũng truyền đến tiếng đập "Thình thịch thình thịch", tự nhiên tìm được rồi chỗ trũng trên người Trương Tử Hàm.

Toàn thân đã nóng lên từ lâu, cơ thể mềm mại của Trương Tử Hàm, bỗng nhiên khẽ mở hai chân, thân thể mềm mại chợt cứng đờ, ngay cả cái lưỡi thơm tho trong cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp cũng chợt dừng động tác, Trong nháy mắt từ dưới thân truyền đến một cảm giác, dường như có một dòng điện đang chạy khắp thân thể của nàng.

Đúng lúc này, kích thích lớn hơn nữa lại truyền đến.

Bất thình lình, đôi môi của Dương Thiên Lôi rời khỏi cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm, trực tiếp hôn lên trên gáy ngọc của nàng. Cùng lúc đó, bàn tay bỉ ổi của Dương Thiên Lôi, đặt lên trên nhuyễn giáp đúng ở vị trí thuần khiết của Trương Tử Hàm.

- A ——

Trương Tử Hàm phát ra một tiếng rên rỉ say lòng người, lại giống như tiếng kêu sợ hãi, trong đầu chợt cảm thấy trống rỗng

Gáy ngọc, mi tâm, con mắt, gương mặt, sau tai đều bị hơi thở kịch liệt và đôi môi của Dương Thiên Lôi hôn vào, hai tay thì nhẹ nhàng uốt ve Trương Tử Hàm, thì chạm vào vòng eo mảnh khảnh, bờ mông tròn lẳn của nàng...

Dần dần, Dương Thiên Lôi dường như cảm thấy chỉ hôn môi và xoa nhẹ như vậy không đủ thỏa mãn, vật đang để giữa hai chân của Trương Tử Hàm theo sự chuyển động của lưng hắn, bắt đầu nhẹ nhàng mà chuyển động theo. Mỗi lần chuyển động, hai chân Trương Tử Hàm cũng khép chặt lại.

Toàn thân Trương Tử Hàm đã khẩn trương tới cực hạn rồi, cả khuôn mặt ửng hồng, kiều diễm ướt át. Toàn thân đều tại run rẩy rất khẽ, trong đầu chỉ tồn tại một tia lý trí, khiến nàng dùng gần như toàn bộ sức lực còn lại, bảo vệ cho phòng tuyến cuối cùng. Tuy rằng qua lớp quần áo và đồ dùng hàng ngày, qua nhuyễn giáp, nhưng loại kích thích này cũng khiến nàng không thể chịu nổi...

Thế nhưng, theo động tác tấn công điên cuồng của Dương Thiên Lôi từ hôn môi và hai tay cùng với dưới thân, khiến Trương Tử Hàm, dần dần chìm đắm trong mê hoặc...

- Tử Hàm, cho ta đi.

Cuối cùng, Dương Thiên Lôi cũng không kìm chế được, cảm giác như núi lửa sắp phun trào, trầm thấp nói vào bên tai Trương Tử Hàm.

Giọng nói chưa dứt, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên đưa tay tới bên hông Trương Tử Hàm, nơi này từ lâu đã quen thuộc với hắn, hắn lỗ mãng luồn qua nhuyễn giáp và nội y của Trương Tử Hàm, rốt cục chạm tới làn da trắng mịn trong suốt. Trong nháy mắt, qua sự tiếp xúc chân thật như vậy, nhất thời khiến Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đồng thời phát ra một tiếng rên tỉ đầy mê hoặc.

Tay Dương Thiên Lôi dần dần tiến về trung tâm, dọc theo làn da trắng mịn.

Giờ phút này, bàn tay to của hắn cuối cùng đã thật sự chạm đến vị trí thần thánh tròn lẳn, vững chắc, mềm mại kia. Đúng khoảnh khắc này, Trương Tử Hàm mơ màng phát ra một tiếng rên rỉ rất mê người, nàng đã hoàn toàn mất phương hướng trước thế tấn công của Dương Thiên Lôi.

Đó là một loại cảm giác thế nào?

Toàn thân Dương Thiên Lôi đều phát ra những cơn run rẩy kịch liệt, tay hắn nhẹ nhàng chạm vào vị trí mềm mại và vững chắc và say lòng người kia, hắn chạm tới nụ hoa anh đào mê người đó.

Kích thích mãnh liệt này làm Trương Tử Hàm lập tức mở mắt, sau đó lại nhắm chặt lại. Đây là nam nhân nàng yêu. Từ lâu, nàng đã quyết định đem cuộc đời giao phó cho nam nhân này. Nàng biết sớm muộn gì ngày này cũng phải đến, cũng biết, nàng sẽ thật sự trở thành nữ nhân của hắn, để hắn che chở suốt đời, yêu thương suốt đời, suốt một đời cũng sẽ không chia lìa. Cho nên, ngay từ đầu nàng không phản kháng. Nhưng nàng thật không ngờ lại phát triển đến bước này. Giờ phút này, nàng muốn phản kháng, nhưng lại không có một chút khí lực, mặc dù nàng nghĩ ngày này dường như có hơi sớm... Nhưng nàng đã không có khí lực phản kháng rồi.

Bất luận là nam nhân hay nữ nhân cũng dạng không thể chống đối.

- Không nên... Thiên Lôi...

Trương Tử Hàm phát ra một tiếng nói mà ngay cả chính mình cũng không nghe được, lại biến thành tiếng rên rỉ đầy kích thích và tràn ngập mê hoặc đối với Dương Thiên Lôi.

Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa!

Chỉ theo ý mình mới có thể dũng mãnh tinh tiến.

Sự quyết đoán, tuyệt đối không phải chỉ là biểu hiện trong chiến đấu.

Nó cũng chính là biểu hiện cho các loại "Chiến đấu" trên!

Nam nhân là như vậy.

Trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi thình lình ôm lấy toàn thân nóng bỏng của Trương Tử Hàm, như tia chớp thân hình vụt chạy về phía một ngọn núi. Người chưa đến, ánh kiếm đã sáng rực một góc trời, một đạo lưu quang xẹt qua, bàn tay tỏa ra ánh sáng kim quang ầm ầm đập vào trong núi tối như mực, hắn khống chế niệm lực tấn công mạnh mẽ, trong chớp mắt đá vụn bay tán loạn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status