Huyền thiên

Chương 566: Một câu


Kiếm quang rét lạnh, âm thanh sưu sưu, xoay chung quanh cổ của Chu Giác Thuần, sau khi xoay xong, liền quay trở lại tay Dương Thiên Lôi!

- Tiếp theo!

Dương Thiên Lôi lạnh giọng, ánh mắt không thèm nhìn Chu Giác Thuần.

Thấy một màn này, nữ nhân che mặt tình ý nồng đậm cũng sững sờ, hình như cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì dựa theo lý giải của nàng về Dương Thiên Lôi, một chiêu này, Dương Thiên Lôi sẽ không chút do dự cắt đầu của đối phương, nhưng làm cho nàng không nghĩ tới, Dương Thiên Lôi lại làm giống như lúc trước, chỉ vòng quanh cổ Chu Giác Thuần một vòng, cắt đi một lớp da!

Sắc mặt Chu Giác Thuần tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, nói:

- Ngươi... Không giết ta?

- Thân thủ của ngươi không tệ. Giết ngươi, ta sẽ thiếu đi một đối thủ tôi luyện. Ta không phải Tiêu Ngạn não tàn, lưu lại trong thôn suốt một năm. Có ý nghĩa sao? Lão tưH̉ tớiđây lịch lãm rèn luyện! Ngươi muốn khiêu chiến ta lúc nào cũng được.

Lúc này Dương Thiên Lôi đã buôn bỏ sát tâm trong lòng, bởi vì biểu hiện và thực lực của Chu Giác Thuần không phải là một bao cỏ, cho nên hắn mềm lòng một lần, lúc ra taylại hạ thủ lưu tình. Đương nhiên, hắn nói cũng là sự thật. Hắn tới lịch lãm rèn luyện, nếu mình đánh chết đám "Thiên tài" này thành một đám gia hỏa cấp thấp hơn mình, thì sẽ mất đi niềm vui thú. Lưu bọn họ lại, sẽ có trợ giúp trong quá trình lịch lãm rèn luyện của mình.

Chu Giác Thuần nghe Dương Thiên Lôi nói như vậy, đôi mắt kinh ngạc tản ra tinh mang nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, sau khi ngây ngốc nửa phút, những tên "Thiên tài" khác lúc này cũng không ra tay.

- Được! Ta chắc chắn sẽ quang minh chính đại đến khiêu chiến ngươi!

Bỗng nhiên Chu Giác Thuần trầm giọng nói ra. Sau khi nói xong, hắn liền lui ra một ben, lúc này, ánh mắt Chu Giác Thuần nhìn về phía Dương Thiên Lôi, đã phát sinh một tia biến hóa vi diệu.

Bị Dương Thiên Lôi chiếm vị trí đệ nhất, hắn cảm thấy nhục nhã, không hề nghi ngờ, trong đám người ở đây, hắn hận nhất chính là Dương Thiên Lôi.

Trước khi bước vào Mộng Huyễn Tinh, dù là Chu Giác Thuần hay đám thiếu niên thiên tài, trong đáy lòng rất xem thường Dương Thiên Lôi, rất cừu thị, dù sao, bọn họ lànhững thiên chi kiêu tử trong mỗi tinh cầu của Vô Cực tinh vực, tuổi còn trẻ đã có thực lực Thần Đạo Cửu cấp, là đệ nhất thiên tài của các thế lực lớn, bọn họ ở trước mặt Trần Thiến, lại bị một tiểu tử ở một tinh cầu xa xôi đánh bại, làm sao chịu phục? Bọn họ nhìn thấy, Dương Thiên Lôi chính là con cóc, nhưng lại không biết dùng thủ đoạn gì lừa gạt được tâm hồn thiếu nữ của Trần Thiến.

Vốn mang tâm tình như vậy, cho nên phải chèn ép con cóc này một chút, làm cho Trần Thiến biết được, bọn họ mới là người thích hợp nhất cho Trần Thiến chọn lựa. Nhưng không nghĩ tới, lần gặp mặt đầu tiên, bị Dương Thiên Lôi làm không trở mình được, trước mặt Trần Thiến và bọn người Kỷ Tiêu Lam mất hết mặt mũi. Nếu bại bởi thực lực của Dương Thiên Lôi thì bỏ đi, nhưng bọn họ bị bại trong việc uống rượu, bọn họ làm sao chịu phục chứ? Sao không ghi hận?

Nhưng mà, lần đầu tiên ra tay với Dương Thiên Lôi, tuy không phải chân thân, hơn nữa chỉ có cảnh giới Tinh Giả, nhưng Dương Thiên Lôi với thực lực Tinh Giả Tam cấp, lại làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, Chu Giác Thuần là người có cảm thụ sâu nhất, nhất là chiêu cuối cùng của Dương Thiên Lôi, đã làm cho Chu Giác Thuần cảm thấy tử thầnđã đứng ở trước mặt mình, lúc đó, trong lòng của hắn đã không còn dám xem thường Dương Thiên Lôi nữa, mà đã xem Dương Thiên Lôi là đối thủ chính thức!

Bởi vì lúc đầu hắn đã xem thường gia hỏa này, khi hắn bại, hắn nghĩ sẽ dùng thực lực chân chính của chân thân chiến thắng Dương Thiên Lôi!

Nhưng làm cho hắn không nghĩ tới là, Dương Thiên Lôi lại không chém giết hắn!

Nhất là câu nói của Dương Thiên Lôi, tuy hung hăng càn quâẂy, nhưng lại làm cho Chu Giác Thuần tỉnh ngộ, nói nói đúng, đây là nơi lịch lãm rèn luyện.

...

- Ta lên!

Tinh Hỏa Điện Khổng Ngôn Dụ nhìn Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt xuất hiện chiến ý cường đại, đột nhiên nói ra. Vừa nói, hắn bước lên một bước, rời khỏi đám người vây xem.

- Ngươi có thêb̉ thắng ta, ân oán trước kia sẽ xóa sạch!

Khổng Ngôn Dụ lạnh giọng nói ra:

- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình!

Nhìn thấy trong mắt Khổng Ngôn Dụ xuất hiện chiến ý cường đại, Dương Thiên Lôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì trong ánh mắt của đối phương đã không còn một tia xem thường nào, chẳng lẽ những tên ngu ngốc này đã đổi tính? Bộ dạng lúc này mới chân chính là mặt người, không phải là loại mặt mũi kiêu ngạo không xem ai ra gì.

Hơn nữa lời nói, khí tức và chiến ý của Khổng Ngôn Dụ, đã làm cho Dương Thiên Lôi hưng phấn!

- Ra tay đi!

Dương Thiên Lôi lạnh giọng nói ra. Vừa nói, từ từ nâng trường kiếm trong tay lên chỉ vào Khổng Ngôn Dụ, nói ra.

- Sặc!

Từng tiếng kiếm minh, Khỗng Ngôn Dụ cũng không lưu tình, hắn công kích đầu tiên, bởi vì hắn biết rõ, một khi bị Dương Thiên Lôi thi triển ra kiếm kỹ tuyệt học vừa rồi, thực lực của bản thân mình và Chu Giác Thuần tương đương, tuyệt đối sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu, cho nên, hắn phải chiếm tiên cơ, bức Dương Thiên Lôi phải phòng thủ, khi đómới có thể tránh được kiếm kỹ liên miên không dứt của hắn.

Cho dù trên người Dương Thiên Lôi không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng hắn vẫn đánh về phía trước, tuyệt đối là cường công!

Tinh Thần Chi Lực bàng bạc rót vào kiếm thể, tinh khí thần, đều dung hợp hoàn mỹ, kiếm pháp tỏa ra tinh quang chói mắt, trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Phốc!

Lại cho tất cả mọi người kinh ngạc, Dương Thiên Lôi mất đi tiên cơ, vâẒy mà không tránh không né, giống như không nhìn thấy kiếm pháp của Khổng Ngôn Dụ, Tinh Thần Chi Lực quanh thân đều bị thu lại hoàn toàn, cơ thịt, gân mạch, cốt cách đều phát ra âm thanh lốp bốp, thân thể vặn vẹo điên cuồng, nhưng không ngăn cản ở mũi kiếm đâm vào thân thể.

Kiếm của Khổng Ngôn Dụ đâm xuyên qua bả vai của Dương Thiên Lôi!

Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người khi nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ không nói nên lời, không phải khiếp sợ mũi kiếm của Khổng Ngôn Dụ đâm xuyên qua bả vai của Dương Thiên Lôi, mà là khiếp sợ kiếm của Dương Thiên Lôi đã đâm vào cổ Khổng Ngôn Dụ nửa thốn.

- Ông ông...

Thân ảnh hai người dừng lại, nhưng bảo kiếm của Khổng Ngôn Dụ lại phát ra tiếng kiếm ngâm "Ông ông"!

- Cơ thịt, gân mạch, cốt cách sai chỗ, Tinh Thần Chi Lực ngưng tụ, giảm thương tổn của bản thân xuống mức thấp nhất, chuyện này...

Ở đây chân thân của ai không phải là Thần Đạo cảnh chứ? Tuy lúc này tu vi không cao, nhưng ánh mắt vẫn như trước, lập tức biết rõ Dương Thiên Lôi đang làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status