Kế thê

Chương 355: Hữu duyên



Editor: Bộ Yến Tử

__________

Thời gian phu thê Chúc vương ở lại kinh thành không dài, nhưng chờ sau khi xử lí tang sự Túc thái phi xong xuôi, bởi vì thái hậu thịnh tình mời nên bọn họ ở lại thêm một tháng, rồi mới về Hiến Châu.

Vốn dĩ thái hậu cảm thấy, lúc trước bọn họ đi Hiến Châu là vì muốn đưa Tĩnh thái phi đi dưỡng già, bây giờ Tĩnh thái phi đã chết, bọn họ cũng không tất yếu phải trở lại Hiến Châu.

Chúc vương phi lại nói, bọn họ đã quen sống ở Hiến Châu, khí hậu bên đó rất tốt, bọn họ cũng muốn về đó dưỡng lão.

Dù sao cũng không phải con trai con dâu ruột của mình, vì thế thái hậu cũng không tiện giữ lâu, chỉ có thể để Nội Vụ tư chuẩn bị vài thứ, để phu thê Chúc vương mang về Hiến Châu.

Trước khi xuất phát, Chúc vương phi chính thức hẹn Vinh quận vương phi đi đạp thanh.

Thường Nhuận Chi vui vẻ dẫn theo Lăng Nhi và Nhạc Nhạc.

Cũng gần mười năm không gặp, hàng năm chỉ có ngày tết, Thường Nhuận Chi cũng có nhận được thư thăm hỏi từ Hiến Châu đến, nàng cũng không lui tới thường xuyên cùng Chúc vương phi, trong lòng hai người đều hiểu rõ, dù có tình cảm với đối phương, nguyện ý cùng kết giao, nhưng rốt cuộc vẫn có băn khoăn, có thể không hướng tới thì tốt, miễn cho người có tâm lấy đó làm đề tài nói ra nói vào.

Cho nên những năm gần đây, giao tình quân tử chỉ nhạt như nước, hai người đều cảm thấy khoảng cách như vậy rất rốt.

Thường Nhuận Chi thấy, những năm qua dáng vẻ của Chúc vương phi dường như không có gì thay đổi, thậm chí nếp nhăn nơi khóe mắt đều không có tăng thêm, cả người chỉ tăng thêm một tầng ý vị thành thục, đậm đà như rượu đã ủ lâu năm, khiến người ta nếm một chút lại muốn nếm nhiều thêm chút nữa.

Còn ở trong mắt Chúc vương phi, Thường Nhuận Chi cũng giống vậy, giống như năm tháng đặc biệt ưu đãi nàng, có vẻ ngày càng nhu hòa nội liễm, tao nhã trang quý hơn. Nhưng trên người nàng không có cảm giác cao cao tại thượng của người ngồi lâu trên cao, ngược lại vẫn dễ thân cận như trước.

Hai người đánh giá lẫn nhau một lát, đồng thời bật cười.

“Mấy năm nay tứ tẩu vẫn không có nhiều thay đổi, cuộc sống ở Hiến Châu thư thái lắm sao?”

“Rất thư thái, còn ngươi thì sao?” Chúc vương phi gật gù, Thường Nhuận Chi cười đáp: “Ta cũng rất tốt, không có chuyện gì phiền lòng cả.”

Nàng gọi Lăng Nhi và Nhạc Nhạc tới, hai người họ ngoan ngoãn hành lễ với Chúc vương phi, đồng thanh nói: “Tứ bá mẫu.”

Chúc vương phi nhất nhất đáp lời, vui vẻ tặng lễ gặp mặt, cười nói: “Tứ bá mẫu keo kiệt, các con đừng có ghét bỏ đấy.”

Thường Nhuận Chi che miệng nói: "Mới vài năm không thấy, tứ tẩu còn biết nói đùa cùng vãn bối rồi."

Chúc vương phi gật đầu: "Tốt xấu gì ta cũng là người đã có tôn tử, mấy cái tính cách không chịu mở miệng trước đây đều phải sửa lại. Ta rất thích tiểu hài nhi, không thể bởi vì sự lạnh nhạt của ta mà khiến bọn họ sợ hãi, khiến chúng không dám thân thiết cùng ta.”

Hai người sóng vai đi về phía trước, Lăng Nhi đã sớm dẫn gã sai vặt thiếp thân đi tìm nơi vẽ cảnh xuân.

Còn Nhạc Nhạc thì đi theo Thường Nhuận Chi, hâm mộ nhìn mấy hài tử đang thả diều trên bãi cỏ phía bên kia. Thường Nhuận Chi liền để thị nữ dẫn cô bé đi, để cô bé tự mình chơi một lát.

Nhạc Nhạc ngoan ngoãn hành lễ với Chúc vương phi, sau đó mới dẫn thị nữ rời đi.

Thấy mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Chúc vương phi mới cười nói: “Đã sớm nghe nói tiểu cô nương này của ngươi rất được bệ hạ và hoàng hậu sủng ái, trước kia ta còn nói mấy tiểu cô nương ở độ tuổi này của nàng đều sẽ có chút bướng bỉnh, không nghĩ tới tính cách của nàng còn tốt như vậy, không bị chiều hư chút nào.”

"Đứa nhỏ này tính tình tốt, không hề yếu ớt, mặc dù được người khác yêu thương, nhưng từ nhỏ đã rất quy củ, hoàng hậu và hoàng thượng thấy con bé nhu thuận, cho nên mới cưng chiều nhiều một chút.”

Thường Nhuận Chi thốt ra lời này, tự cảm thấy trong lời nói có ý vị khác, dường như có phép ẩn ý muốn nhắc tới quy củ với phu thê Chúc vương.

Nhưng mà, ý tứ ban đầu của Thường Nhuận Chi căn bản không phải là thế.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều im lặng, không khí giữa họ có chút xấu hổ.

Hai bên đều hiểu rõ, cho nên Thường Nhuận Chi cũng không muốn nói lời khách sao cùng Chúc vương phi, hắng giọng nói: “Tứ tẩu đừng hiểu lầm, ta… Không có ý khác.”

Chúc vương phi cũng cười đáp: “Không sao cả, nếu ngươi có ý kia, cũng không có gì không đúng.”

Thường Nhuận Chi hiểu, lúc trước Chúc vương lấy danh nghĩa đi tịnh dưỡng thân thể, rời kinh đến Hiến Châu, có ý muốn tránh họa, Chúc vương phi cũng không hề tận lực che giấu nàng điểm này.

Cho nên Chúc vương phi mới có thể nói, nếu Thượng Nhuận Chi có khuyên bảo phụ thê bọn họ quy củ, cũng không có gì không đúng.

Càng hiểu rõ, người ta nói ra chính là vì muốn mình bớt chút việc.

Hai người không muốn đề cập tới chuyện này nữa, Thường Nhuận Chi mới hỏi Chúc vương phi rằng sau khi về Hiến Châu, có dự định trở lại kinh thành không?

Chúc vương phi nói: "Bây giờ xem ra, bệ hạ thống trị rất tốt, thiên hạ hưng thịnh phồn vinh, thật ra nếu ở lại kinh thành, cũng không có gì không ổn.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Vậy tại sao ngươi còn muốn đi?"

"Vương gia nhà ta không thể tự quản được miệng của mình, chuyện gì cũng dám nói, hắn là người nhanh mồm nhanh miệng, có thể gây ra nhiều tai họa… Ta cũng không muốn mạo hiểm như vậy, dù ta có tinh lực cũng không thể lúc nào cũng luôn luôn theo dõi hắn, không phải sao? Vẫn nên về Hiến Châu thôi, dù sao thì sống ở đó cũng quen rồi. Chuyện sau này, sau này hẳn nói.”

Thường Nhuận Chi không khuyên nhiều, mỗi người đều có chân lí sống của riêng mình, Chúc vương phi nhận định sống bình thản là phúc, cũng không có gì không đúng.

"Mấy năm gần đây, thương nghiệp phát triển rất nhanh, từ Nam chí Bắc, vô cùng tiện lợi. Nếu ở Hiến Châu có gì khó xử, tứ tẩu cứ viết thư nói với ta, cần những mặc hàng nào, ở kinh thành ta cũng có thể tìm giúp.”

Chúc vương phi cười nói: "Vậy ta đây sẽ không khách sáo, ta biết trong tay ngươi có thương hành đội, chuyên chạy hàng ở Tây Vực về, sau này nếu ngươi ra hàng, phàm là thứ ta cần, ta sẽ là người mua đầu tiên, được không?”

“Được, đệ muội nhớ kĩ lời tứ tẩu nói, nhanh chóng đưa cho tứ tẩu.”

Hai người ngồi trên cỏ hàn huyên nửa buổi chiều, đợi đến khi mặt trời sắp xuống núi, thời tiết cũng lạnh hơn, mới cho người thu dọn về phủ.

Lăng Nhi đã vẽ cả buổi trưa, cảm thấy rất mỹ mãn. Nhạc Nhạc cũng chơi đùa đổ mồ hôi đầy người, gương mặt đỏ bừng, nhưng lại cười vô cùng xán lạn.

Xa mã trước đến cửa phủ Vinh quận vương, Thường Nhuận Chi dẫn mọi người đứng trước phủ chia tay cùng Chúc vương phi.

"Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi, không cần tiễn, sau này hữu duyên sẽ gặp lại.” Chúc vương phi ngồi trong xe vẫy tay chào Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi gật đầu đáp ứng, nghe âm thanh vọng lại từ xe ngựa, nhìn theo phía Chúc vương phi đi xa.

Nhạc Nhạc nghiêng đầu hỏi: "Nương không muốn tứ bá mẫu đi sao?"

Thường Nhuận Chi hoàn hồn, nhìn nàng cười: "Không có."

"Vậy vì sao nương nhìn chằm chằm xe ngựa của tứ bá mẫu? Nhạc Nhạc nói tiếp: “Không phải tứ bá mẫu đã nói, hữu duyên sẽ gặp lại ư?”

Thường Nhuận Chi chọc chọc cái mũi nhỏ của nàng, cười bảo: “Con biết duyên là gì sao?”

"Duyên, tuyệt không thể tả được." Lăng Nhi đứng phía sau đấm đấm lưng chen vào nói, sau đó vỗ vỗ đầu Nhạc Nhạc, chọc cho Nhạc Nhạc đuổi theo hắn. Lăng Nhi đùa một lát, sau đó nhanh chân chạy vào phủ, Nhạc Nhạc cũng đuổi theo hắn.

Thường Nhuận Chi không biết làm sao chỉ đứng đó bật cười, kéo váy theo vào.

Ngày hôm sau, phu thê Chúc vương đều ra khỏi thành, Thường Nhuận Chi không có đi tiễn.

Lưu Đồng cũng biết người chị em dâu Chúc vương phi này không giống những chị em dâu khác, khi trở về sau bữa ăn trưa thì cười hỏi nàng: “Tứ ca tứ tẩu đi rồi, nàng không đi tiễn tứ tẩu à?”

"Không cần." Thường Nhuận Chi nói: "Nếu hữu duyên, còn có thể gặp lại mà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status