Kế thê

Chương 40: Nói toạc



Tâm Thường Nhuận Chi bỗng nhiên liền bình tĩnh trở lại.

Nàng không phải là thiếu nữ không rành thế sự, nàng biết cảm tình sẽ trải qua những gì.

Không thể phủ nhận, nàng đối với Lưu Đồng là có cảm tình.

Ít nhất trong ánh mắt của hắn, nàng sẽ cảm thấy chân tay luống cuống, tâm hoảng ý loạn.

Ở khoảng khắc này, nàng động tâm.

“... Ta nguyện ý.”

Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng, lặp lại một lần nữa.

“Ta nguyện ý.”

Hai người đối diện, bỗng nhiên đồng thời cúi đầu cười lên tiếng, đều có chút ngượng ngùng.

Bọn họ đạt thành một ăn ý nào đó, trong không khí, giống như có ái muội nhàn nhạt lưu động.

Lưu Đồng che giấu tính uống một ngụm trà xanh, giả ý ho khan hai tiếng, đang muốn nói chuyện, Thường Âu lại như một trận gió chạy vào.

“Làm cái gì đó, thật là lỗ mãng.” Thường Nhuận Chi nhíu mày quát nhẹ, Thường Âu vội nói: “Tam tỷ, đệ vừa khéo giống như nhìn thấy tam tỷ phu trước!”

Thường Nhuận Chi sửng sốt, ánh mắt Lưu Đồng nhíu lại.

“Đệ nhìn thấy ở đâu?”

Thường Nhuận Chi cảm thấy kinh ngạc. Giờ phút này, Phương Sóc Chương cần phải ở phủ Thái Tử làm việc mới đúng.

“Lúc đệ chờ thuyết thư tiên sinh, thấy bóng lưng hắn, đi ngang qua cửa quán trà.”

Thường Âu chỉ vào cửa chính quán trà, nói: “Bên người hắn mang theo hai người, đệ coi có chút lén lút... Không thấy rõ mặt hắn, đệ liền cảm thấy bóng lưng hắn quen thuộc, giống với tam tỷ phu trước.”

Thường Nhuận Chi suy nghĩ một lát, xua tay nói: “Tốt lắm, đệ đi nghe thuyết thư đi, mặc kệ có phải hắn hay không, đều không có quan hệ với chúng ta.”

Thường Âu có chút không vừa ý, nóng lòng muốn thử nói: “Nếu không, đệ đi nhìn tận mắt có phải hắn hay không nhé?”

“Thật vất vả ra ngoài chơi một chuyến, đệ muốn hao phí thời gian ở đây?” Thường Nhuận Chi nhíu mày hỏi hắn.

Thường Âu tự nhiên lắc đầu, tiểu đại nhân dường như thở dài: “Đệ chính là tò mò mà...”

Lưu Đồng lại mở miệng nói: “Nếu như tiểu tứ tò mò, vậy ta đây sẽ cho người theo sau nhìn thử, trở về nói cho đệ nghe được không?”

(PY: Lấy lòng em vợ hả Cửu ca? Cao tay!)

Thường Âu nhất thời gật đầu như giã tỏi: “Tốt tốt, cám ơn cửu ca!”

Lưu Đồng liền hỏi Thường Âu, phương hướng mà hắn thấy người kia đi qua, cho người hầu bên cạnh một ánh mắt, ý bảo hắn theo sau.

Lúc này, Thường Âu mới an tâm đến bên ngoài đại đường nghe thuyết thư.

Thường Nhuận Chi hơi hơi nhíu mày, nói: “Kỳ thực không cần đi theo. Mặc kệ có phải hắn hay không, để cho người ta đi ra ngoài một vòng, trở về nói với tiểu tứ hắn nhìn lầm người là được rồi.”

Lưu Đồng lại lắc lắc đầu: “Tiểu tứ nói bên người hắn mang theo hai người, hành vi lén lút, vẫn là đi xem thử mới tốt.”

Thường Nhuận Chi thấy nói gì cũng không tốt, bưng trà nhẹ nhàng thưởng thức.

Lưu Đồng nhịn không được mở miệng hỏi nàng: “Phương Sóc Chương kia...”

Thường Nhuận Chi giương mắt nhìn hắn, thấy bộ dáng Lưu Đồng muốn hỏi cái gì, lại băn khoăn không hỏi, mỉm cười nói: “Huynh muốn hỏi cái gì? Hỏi đi.”

Lưu Đồng thấy nàng cũng không để ý, khi nhắc tới Phương Sóc Chương nàng cũng không có biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, trong lòng liền yên ổn chút, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương đối với Phương Sóc Chương kia, thật sự hoàn toàn buông xuống?”

Khi Lưu Đồng hỏi, luôn có cảm giác bất an, sợ Thường Nhuận Chi sẽ tức giận.

Thường Nhuận Chi tự nhiên là không có tức giận, nàng suy nghĩ một lát, rồi trả lời hắn: “Không có cái gì không thể buông xuống, bây giờ hắn đối ta mà nói, bất quá là một người xa lạ, phiềm phức.”

Lưu Đồng nhéo nhéo quyền: “Hắn ở trong phủ Thái tử thường xuyên quấy rầy cô nương sao?”

“Chưa nói tới quấy rầy.” Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói: “Muốn nói cùng hắn tiếp xúc, ngược lại cũng là vì chính sự trong phủ Thái tử, bình thường nếu gặp hắn, ta đều sẽ tránh đi. Có khi tránh được, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có thể tránh. Tương đối phiền toái là, Thái tử và Thái Tử phi giống như là hi vọng ta và hắn có thể gương vỡ lại lành, thường xuyên tạo cơ hội.”

Đã nói, Thường Nhuận Chi cũng không tiếp tục che giấu: “Tiểu tứ nói ngược lại cũng không sai, ta chính là cảm thấy có chút phiền, liền lấy cớ trở về nhà nghỉ ngơi vài ngày, thuận tiện hỏi thăm chủ ý của mẫu thân.”

“Vậy là đã nghĩ ra cách ứng phó rồi hả?” Lưu Đồng vội hỏi.

Thường Nhuận Chi gật đầu, cười rất giảo hoạt, nói: “Mẫu thân để ta chuyển lời của lão thái thái, nói với Thái Tử phi, lão thái thái không thích nhắc tới Phương Sóc Chương, không muốn để ta và Phương gia có liên quan với nhau. Nói vậy, Thái Tử phi cũng không tốt lại tiếp tục tác hợp.”

Lưu Đồng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc trước có nghe ngũ ca nói qua, người nhà mẹ đẻ của ngũ tẩu làm việc đều sáng suốt, không hồ đồ, bây giờ xem ra đích xác là như thế.

Bất quá... Tại sao lúc trước lại coi trọng Phương Sóc Chương vậy nhỉ?

Trong lòng hắn nghĩ, nhưng lại không tự chủ hỏi ra miệng.

Vừa hỏi xong, hắn liền hối hận.

Mặc dù, Thường Nhuận Chi nói nàng đối với Phương Sóc Chương bất quá là người xa lạ, nhưng đến cùng trước kia hai người vẫn là phu thê á, Lưu Đồng biết trong lòng Thường Nhuận Chi nhất định không có bình tĩnh giống như mặt ngoài. Hắn đề cập đến Phương Sóc Chương đã là không ổn, bây giờ còn hỏi này hỏi nọ, chẳng phải là đào sâu vết sẹo trong lòng nàng?

Lưu Đồng ảo não vỗ vỗ đầu mình, Thường Nhuận Chi không để trong lòng chút nào, cười đáp hắn: “Coi trọng Phương Sóc Chương là cha ta, cửa hôn sự này cũng là do ông làm chủ định ra. Đến cùng, xuất phát từ quan điểm bất đồng giữa nam nhân xem nam nhân và nữ nhân xem nam nhân. Phụ thân nhìn trúng Phương Sóc Chương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng, cảm thấy hôn phu như vậy, đó mới là nơi quy túc tốt nhất của ta.”

Lưu Đồng không khỏi nghiêng thân nhìn Thường Nhuận Chi, ôn nhu nói: “Nói vậy, Hầu gia cũng rất hối hận. Bất quá, bây giờ cô nương đã hòa ly trở về nhà, cũng là chuyện tốt, bằng không chẳng phải là phí hoài cả đời?”

“Đích xác, ta chính là vì nghĩ thông suốt điểm này, cho nên tâm tình rộng mở trong sáng. May mắn có mẫu thân và đại tỷ duy trì, mới thuận lợi hòa ly trở về nhà.” Thường Nhuận Chi vuốt cằm nói, lại “Phốc xuy” cười: “Đến nỗi phụ thân... Đại khái là vì ông thật vất vả mới được làm bà mai một hồi, lại được kết quả như thế, ông cũng rất xấu hổ, bây giờ có thứ tốt, ông đều sẽ đưa đến chỗ ta một phần, khi nhìn thấy ta lại có chút không được tự nhiên, thầm kín nói với mẫu thân, lại không dám nhúng tay vào hôn sự của nữ nhân.”

Trong lòng Lưu Đồng nhất thời vui vẻ.

Hắn biết ngũ tẩu muốn tác hợp hắn và Thường Nhuận Chi thành một đôi, sau đó ngũ ca có nói với hắn, là lão thái thái của phủ An Viễn hầu coi trọng hắn. Hắn có lão thái thái duy trì, lại cùng Thường Nhuận Chi ở chung rất tốt, nếu như muốn cưới Thường Nhuận Chi, thì chỉ cần phụ hoàng gật đầu đồng ý.

Nghĩ vậy, trái tim Lưu Đồng vốn đang nhảy nhót liền trầm tĩnh lại.

Cửa ải của phụ hoàng kia... Sợ là không dễ chịu đi.

Thường Nhuận Chi thấy Lưu Đồng xuất thần, lên tiếng gọi hắn nói: “Cửu công tử, huynh xảy ra chuyện gì?”

Lưu Đồng phục hồi tinh thần lại cười cười, nói: “Không phải bảo cô nương gọi ta là A Đồng sao?”

Thường Nhuận Chi lúng túng nói: “Có phải hay không... Có chút rất thân mật?”

“Âm thầm kêu, không để người khác biết là được rồi.” Lưu Đồng nhẹ giọng nói: “Lễ thượng vãng lai, ta có thể gọi cô nương là Nhuận Chi sao?”

Thường Nhuận Chi hơi hơi cúi đầu, nửa ngày sau mới gật gật đầu.

Lưu Đồng liền khẩn trương gọi một tiếng: “Nhuận Chi.”

Hai gò má Thường Nhuận Chi bay lên mây đỏ, thanh âm tế như văn nhuế: “A... A Đồng.”

Lưu Đồng lên tiếng, cười đến dị thường thỏa mãn.

Thường Nhuận Chi nghe hắn cười, cảm thấy có chút miệng khô, vội vàng rót một ngụm trà.

Hình như, mình càng ngày càng bị động đó nha...

Sao có thể như vậy chứ?

Hắn đã nhấc lên Phương Sóc Chương, nàng có phải hay không cũng muốn đề nhắc tới nguyên cửu hoàng tử phi?

......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status