Kẻ thù không đội trời chung của tôi cuối cùng cũng phá sản

Chương 32: Chẳng lẽ ông muốn giấu Tần Mãn ở trong nhà mãi, không muốn cho người khác nhìn thấy?



Sau đó Kỷ Nhiên vẫn ngủ thiếp đi. Tần Mãn rất nghe lời, trời sáng anh mới buông cậu ra.

Cậu nhìn tia sáng len lỏi qua kẽ hở của tấm rèm, cảm nhận bắp đùi mình ngứa ran, cậu mệt đến mức chẳng còn sức nói chuyện, nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại thì di động có tin nhắn do số lạ gửi tới.

“Xin chào Kỷ tiểu tiên sinh, tôi Hồ đây. Tôi gọi điện nhưng cậu không bắt máy, đành phải dùng tin nhắn liên lạc. Lão phu nhân bảo tôi chuyển lời, cậu nuôi thú cưng nhất định phải cẩn nhất, tốt nhất là đừng mang về nhà, không sạch sẽ”

Tâm trạng tốt đẹp do cơn mệt mỏi mang tới lập tức bị tin nhắn này chà đạp tơi bời. Kỷ Nhiên lạnh mặt xóa đi rồi ném di động lên bàn, tiếng động nặng nề vang lên.

Cậu mở tủ quần áo, lấy tất cả số quần áo Kỷ lão phu nhân đưa tới ra, ném lên ghế.

Tần Mãn ngẩng đầu lên từ chiếc gối. “Sao thế em?”

Kỷ Nhiên đáp: “Chẳng sao cả”

Tần Mãn đưa mắt nhìn những bộ đồ âu kiểu mới kia. “Mặc không hợp hay không thích mặc kiểu dáng này?”

“Mặc không hợp, cũng không thích mặc”

Tần Mãn đứng dậy, cầm quần áo từ trên ghế lên. “Không thể đặt đồ âu xuống được, sẽ nhăn mất”

“Nhăn thì nhăn, tôi cũng có mặc đâu”. Kỷ Nhiên nói: “Anh thích thì cứ lấy”

Tần Mãn nhìn kích cỡ của chúng, khéo léo trả lời: “Có lẽ cũng không hợp với tôi lắm”

“Thế thì đưa đây”

Tần Mãn đưa cho cậu. “Em muốn vứt đi à?”

Kỷ Nhiên nhìn anh như thằng đần. “Đồ mới, sao phải vứt?”

Cậu ra khỏi phòng ngủ, đi một mạch đến cuối hành lang rồi mở cửa căn phòng nhỏ đối diện buồng tắm chung.

Tần Mãn ở đây lâu như vậy nhưng chưa từng bước vào căn phòng này. Cửa khóa suốt, anh còn tưởng đây là một gian phòng cho khách khác.

Đây là phòng trang phục, bên trong bày la liệt áo quần, quầy thủy tinh ở giữa xếp đầy đồng hồ. Có điều nhìn qua nhìn lại thì hình như đều còn mới.

“Em…”. Tần Mãn đứng cạnh cửa hỏi: “Nghiện sưu tầm à?”

Kỷ Nhiên không nghiện sưu tầm, trong này đều là đồ Kỷ lão phu nhân và Kỷ Quốc Chính tặng cậu trong mấy năm qua, cậu chưa từng chạm vào chúng. Thứ duy nhất từng mặc là bộ đồ âu bà cụ đưa cho cậu vào lễ đính hôn của Kỷ Duy.

“Không phải”

Kỷ Nhiên ngoảnh mặt lại thì nhìn thấy Tần Mãn vẫn còn trần truồng, những vết cắn hồng nhạt trên đường cong nhấp nhô kia trông vô cùng mờ ám.

“… Anh cuồng khoe thân à”. Vành tai của cậu nóng bừng, mắng: “Quần áo cũng chẳng mặc vào cho tử tế”

Tần Mãn dựa đầu trên mép cửa. “Em có đồ âu của riêng mình không?”

“Đi làm thôi mà, mặc đồ âu làm gì”. Kỷ Nhiên cọ lên vai anh, quay về phòng rửa mặt.

Ba phút sau, cậu vừa đánh răng vừa nghe Tần Mãn nói bên cạnh: “Cách ăn mặc rất quan trọng trong những nơi chính thức, mặc đồ âu là lễ nghi”

“Sau khi đi làm, em sẽ phải bàn việc hợp tác với những người khác, không thể mặc đồ thường đi được, có lẽ đối phương sẽ cho rằng em không tôn trọng họ, điều đó càng khiến cuộc đàm phán thêm khó khăn”

“Hơn nữa em mặc đồ âu đẹp lắm”

Kỷ Nhiên cắn bàn chải, quay đầu lườm anh, lầm bầm mắng: “… Sao anh phiền thế?”

Đánh răng xong, Kỷ Nhiên nấu tạm bát mì, cậu thật sự không muốn ăn mì nước trong leo lẻo kia của Tần Mãn, đã đói bụng lại không có kiên nhẫn chờ đồ giao ngoài nên tự lăn vào bếp luôn.

Ăn uống no nê, Kỷ Nhiên thay quần áo ra ngoài.

Tần Mãn thắt dây an toàn. “Đi đâu thế?”

“Mua quần áo”. Kỷ Nhiên nói: “Để bịt miệng anh”

Kỷ Nhiên lái thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất trong thành Mãn.

Trung tâm thương mại có diện tích rất rộng, bên trong phần lớn là các nhãn hiệu nổi tiếng, trông sang chảnh nhưng lại vắng khách. Nhưng vì số tiền tiêu một lần ở đây có thể chống đỡ tiền trong nửa ngày ở cửa hàng nhỏ nên vẫn mọc lên như nấm.

Tần Mãn quen thuộc đưa cậu tới quầy bán đồ âu.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy anh thì vội vàng ra tiếp đón. “Chào Tần tiên sinh”

Xem ra Tần Mãn còn là khách quen ở đây.

Cũng phải thôi, số lần Tần Mãn mặc đồ âu còn nhiều hơn mặc đồ thường.

Tần Mãn gật đầu: “Gần đây có kiểu mới nào không?”

“Có mấy bộ vừa được đưa đến, ngài muốn kiểu dáng nào?”

Tần Mãn đáp: “Phù hợp cho mấy em nam mặc ấy”

“Anh mới là em nam!”. Kỷ Nhiên ngồi trên sofa, cắt ngang lời bọn họ. “Cô mang hết mẫu mới ra đây”

Nhân viên bán hàng nhanh chóng đánh mắt về phía Tần Mãn, Tần Mãn gật đầu. “Cô đi đi”

Một lát sau, nhân viên bán hàng mang mấy bộ đồ âu vào phòng thay quần áo.

Kỷ Nhiên không có thẩm mỹ gì với đống này, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ một vẻ cổ hủ nghiêm túc. Cậu thử mấy bộ, không ưng cái nào, mà cũng chẳng có cái nào cậu không ưng.

Lúc cậu thử bộ cuối, Tần Mãn cầm cravat đến. “Em đeo vào xem”

Kỷ Nhiên ngại phiền. “Không đeo”

Nhân viên nhanh nhảu nói: “Anh thử chay như vậy thì đơn điệu lắm, phối thêm cravat sẽ tốt hơn một chút”

Kỷ Nhiên hừ một tiếng, giật lấy cravat rồi vắt bừa lên cổ.

“Không phải thắt như vậy đâu em”. Tần Mãn đi tới trước mặt cậu, anh cúi xuống, nghiêm túc thắt cravat cho cậu. Ngón tay của Tần Mãn mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng càng thêm quyến rũ hơn dưới cravat màu đỏ.

Nhân viên ngơ ngác đứng nhìn hành động của Tần Mãn, một lúc lâu sau vẫn còn mất hồn mất vía.

Thắt cravat xong, Tần Mãn đặt nó vào trong áo, tay anh dán lên ngực Kỷ Nhiên, đè quần áo lại cho bằng phẳng.

Bấy giờ nhân viên mới kịp phản ứng, vồn vã chào hàng. “Đấy anh xem, thêm cravat có phải thuận mắt hơn không? Bộ đồ này hợp với anh lắm, trông rất sang, chân cũng dài, đẹp quá đi mất. Nếu như nhuộm tóc về màu đen, nhất định sẽ càng tuấn tú hơn”

Cô chưa từng mời chào chân thành thiết tha đến thế. Trên người Kỷ Nhiên đúng là có khí chất công tử, chỉ cần thay bừa một bộ đồ âu tối màu, bỏ qua màu tóc, cô ta cảm thấy cậu còn đẹp trai hơn mấy nam minh tinh đang hot kia nhiều.

Nghĩ vậy, cô lơ đãng liếc Tần Mãn ở bên cạnh.

Đương nhiên Tần tiên sinh cũng đẹp trai, nhưng khác Kỷ Nhiên, Tần Mãn chín chắn hơn, tuy rằng hành động khách sáo nhưng luôn làm người ta cảm thấy lạnh nhạt, xa cách.

Kỷ Nhiên phiền nhất là dạo phố mua áo quần, trước kia cậu thường để Nhạc Văn Văn chọn, Nhạc Văn Văn rất có mắt nhìn, trông thấy quần áo phù hợp sẽ gửi ảnh cho Kỷ Nhiên. Kỷ Nhiên chuyển tiền cho cậu, chưa đầy mấy ngày sau, quần áo đã về tay.

Cậu nói: “Gói hết mấy cái này lại…”

“Thôi”. Tần Mãn ngắt lời cậu, quay lại hỏi: “Bây giờ muốn đặt may riêng thì thứ tư tuần sau có nhận được không?”

Nhân viên sững sờ. “Việc này tôi phải hỏi trụ sở chính…”

“Không cần, tôi quen người ở trụ sở chính, tôi sẽ liên lạc riêng với họ”. Tần Mãn nói: “Cô lấy số đo cho em ấy đi”

Kỷ Nhiên nhíu mày. “Đặt may riêng? Cứ mua cho xong, phiền thế không biết”

“Không phiền”. Tần Mãn đáp: “Em cứ đo, đến lúc đó tôi sẽ lấy cho em”

Kỷ Nhiên nói: “Sao anh lắm chuyện thế…”

Tần Mãn mỉm cười. “Bộ đồ âu đầu tiên trong đời mà, phải trịnh trọng một chút mới được”

Kỷ Nhiên sững lại, rõ ràng cậu đã từng mặc một lần trong lễ đính hôn của Kỷ Duy rồi mà.

Tần Mãn nhận ra nghi ngờ của cậu, bèn nói: “Bộ đồ đó chỉ có thể coi như đi thuê, dùng để ứng phó. Bộ này mới thật sự thuộc về em”

Sau lễ đính hôn, bộ đồ âu kia đã bị Kỷ Nhiên ném vào phòng trang phục, không lấy ra nữa, trông cũng chẳng khác gì những thứ mới tinh kia. Đúng như Tần Mãn nói, dường như đó là đồ cậu đi thuê để ứng phó, đến giờ phải trả về.

Kỷ Nhiên mấp máy môi: “Tùy anh”

Tần Mãn còn định đáp thì di động đã reo lên trước. Anh nhìn điện báo rồi nói: “Tôi đi nhận điện”

Chờ anh đi, nhân viên vội vã nói: “Anh đợi một lát nhé, tôi đi lấy thước dây”

“Đợi đã”. Kỷ Nhiên gọi cô lại, cậu cởi cravat rồi đưa cho đối phương. “… Cái cravat này, gói lại giúp tôi”

Lúc Tần Mãn về thì nhìn thấy chiếc hộp nhỏ trên tay cậu. “Em mua gì thế?”

Kỷ Nhiên siết chặt cái hộp. “Mắc mớ gì đến anh”

Tần Mãn không để ý. “Bạn tôi về nước, hẹn tôi đến gặp”

Kỷ Nhiên muốn trả lời nhưng lại thấy không ổn, cậu quay sang hỏi: “Tần Mãn, anh phải biết rõ ai mới là người bao anh, vì sao anh nói muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Tôi đồng ý chưa hả?”

Tần Mãn gật gù: “Thế em có muốn đi cùng không?”

Kỷ Nhiên càng thấy sai hơn, cậu đi gặp bạn của tình nhân làm gì?

Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, trước kia ngày nào cậu cũng thấy Trình Bằng bao nuôi tình nhân, trong những mối quan hệ đó, vĩnh viễn chỉ có Trình Bằng để người ta đi cùng chứ chẳng bao giờ thấy cảnh Trình Bằng lẽo đẽo theo hầu kẻ khác.

“Anh mơ đẹp nhỉ, cút xéo”. Kỷ Nhiên phất tay về phía anh đầy ghét bỏ.

Sau khi Tần Mãn đi, Kỷ Nhiên không về nhà. Trước đó cậu bị ốm nên làm ổ trong tổ, người ngợm sắp mọc cỏ đến nơi, cậu gọi điện cho đám bạn thân, hẹn họ ra thẳng sân bóng rổ.

Nhạc Văn Văn đến sớm. Kỷ Nhiên lấy quần áo sạch trong cốp ra, muốn thay đồ ngay tại chỗ.

“Chậc chậc chậc…”. Nhạc Văn Văn chống cằm ngồi sau cậu, ánh mắt tràn ngập ao ước. “Tiểu Nhiên Nhiên à, trên người bồ sắp hơn hẳn dị ứng rồi đấy nhé, Tần Mãn mạnh ghê”

Kỷ Nhiên khựng lại rồi thay quần áo nhanh hơn.

“Chẳng trách mấy ngày nay bồ cứ rúc trong nhà, nếu là tui, tui cũng chả ra ngoài đâu. Tui sẽ nằm trên giường một ngày hai mươi tư giờ… Không, tui có thể uốn éo khắp nhà, nóc nhà cũng chơi luôn”. Nhạc Văn Văn thở dài thườn thượt. “Thật đó”

Kỷ Nhiên: “Cậu hót hay như thế, sao không có ai tìm cậu lên diễn tiểu phẩm Xuân Vãn nhỉ?”

Nhạc Văn Văn hỏi: “Người ta cũng muốn lên lắm chứ, bồ có cách nào không?”

“Cách gì đấy?”. Trình Bằng đỗ xe xong thì đi về phía bọn họ.

“Không có gì”. Nhạc Văn Văn xem đồng hồ. “Sao ông đến muộn thế?”

Trình Bằng nói: “Mới đưa Trần An đến trường điểm danh”

Tay Kỷ Nhiên khựng lại, Nhạc Văn Văn cười. “Từ bao giờ ông cũng nhận chuyện vặt này thế? Đưa tình nhân đi học? Được đó, kích thích đấy”

“Trước kia chưa từng làm, thỉnh thoảng làm một lần cũng thấy được lắm”. Trình Bằng cười thành tiếng. “Mấy đứa bạn của ẻm cứ gọi tôi là chú. Con mẹ nó tôi mới tốt nghiệp mấy năm thôi mà, lại còn muốn tôi tham gia buổi liên hoan của họ, tôi trốn đến đây đấy”

Nói đến đây, Nhạc Văn Văn nghĩ đến điều gì, bèn ghé lại khoác tay Kỷ Nhiên. “Phải rồi Tiểu Nhiên Nhiên à, bàn bạc với bồ chuyện này nha”

Kỷ Nhiên mặc kệ cho cậu kéo, tay vẫn cầm bóng rổ. “Nói”

“Tối hôm nào có thời gian rảnh, tụi mình ghé Bản Sắc nhé”

Kỷ Nhiên nhíu mày. “Không ghé”

Bản Sắc là gay bar nổi tiếng trong thành Mãn, Kỷ Nhiên không thích đến đó. Ở nơi ấy có rất nhiều yêu ma quỷ quái, lần đầu tiên cậu bước vào còn bị sàm sỡ trên sàn nhảy. Có vô số gã đàn ông muốn phát triển quan hệ với cậu, tiếc rằng cậu chẳng thèm để mắt đến ai.

“Đi đi mà”. Nhạc Văn Văn nói: “Bồ đưa Tần Mãn theo nhé, chỉ một lần thôi”

Kỷ Nhiên quay sang. “Đưa anh ta theo làm gì?”

“Còn chẳng phải là vì mấy người chị em của tui hay sao, họ thật sự rất muốn gặp Tiểu Mãn Mãn. Chỉ gặp một lần cho họ mở rộng tầm mắt thôi mà, không làm trò khác đâu”. Nhạc Văn Văn lắc cánh tay cậu. “Lần trước bồ từ chối tui, hại tui bị họ cằn nhằn một trận, lải nhải điếc tai tui nè”

Kỷ Nhiên không hề do dự, đáp: “Không đi”

Nhạc Văn Văn hỏi: “Sao không đi, bồ cứ coi như đến hộp đêm thôi”

“Đúng đấy”. Trình Bằng nói: “Cùng uống rượu thôi chứ chẳng có gì to tát. Hơn nữa, chẳng phải ban đầu ông muốn làm nhục Tần Mãn hay sao? Đưa anh ta đến gay bar, bị một đám đàn ông xúm lại sờ mó, như vậy cũng đủ làm anh ta khó chịu rồi”

Trình Bằng mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhiên. “Hay là ông không nỡ?”

“Có cái đếch gì mà không nỡ?”. Kỷ Nhiên rút tay ra, đập bóng hai lần, vô thức phản bác: “Chỉ là tôi không muốn đến Bản Sắc thôi”

“Chuyện nhỏ”. Trình Bằng nói: “Thứ tư tuần sau ông đi làm, vậy thì tối hôm đó bọn tôi mở tiệc chúc mừng ông. Tiểu Văn này, lúc đó ông đưa các chị các em của ông đến, cũng lâu rồi tôi chưa gặp họ”

“Được!”. Nhạc Văn Văn vỗ vai Trình Bằng rồi hỏi Kỷ Nhiên: “Tiểu Nhiên Nhiên à, như vậy là được rồi chứ?”

Kỷ Nhiên đáp: “Đi làm thôi, có gì hay mà chúc mừng”

“Khi tôi với Tiểu Văn đi làm cũng mở tiệc, đây là quy định rồi”. Trình Bằng dùng ánh mắt sâu xa nhìn Kỷ Nhiên. “Sao thế, chẳng lẽ ông muốn giấu Tần Mãn ở trong nhà mãi, không muốn cho người khác nhìn thấy?”

Kỷ Nhiên sững sờ, lập tức thốt lên: “Tôi giấu anh ta làm gì?”

Mắt Nhạc Văn Văn sáng lên. “Vậy là bồ đồng ý rồi nhé?”

“… Tùy. Mấy người thích mở thì mở, muốn nhìn thì nhìn, chả liên quan đến tôi”

Kỷ Nhiên ném bóng về phía chiếc rổ, bóng bay nửa đường thì nặng nề rơi xuống, ngay cả vòng rổ cũng chẳng chạm được vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status