Kết hôn âm dương

Chương 104: Tôi là cô và cô là tôi



Một cảnh sát viên ngay lập tức quay lại tìm

Tôi lộ ra vẻ bất mãn nhìn viên cảnh sát: “Này anh, mỗi công dân đều có quyền tự do cá nhân, hơn nữa anh lại là một người đàn ông chẳng lẽ anh định tranh thủ ăn cắp đồ phụ nữ sao”

Anh ta im lặng.

“Tránh ra, tôi sẽ lấy cho anh xem.” Tôi mỉm cười duyên dáng và bước ra một cách hào phóng.

Họ rõ ràng không thoải mái khi tôi muốn bước ra ngoài vì thế mà khi ra đến cửa có hai tên định ngăn tôi lại. Tôi giương mắt tự đánh vào ngực mình ra vẻ sẽ ăn vạ họ đành thở dài bất lực.

Tôi mỉm cười và bước ra ngoài.

*

Tôi không có bất kỳ thẻ ID nào.

Tôi sống trong một bệnh viện tâm thần, và dĩ nhiên ID của tôi đã trở thành thứ tôi cần.

Và ngay cả khi tôi mang nó, danh tính của “ La Hy “ là hoàn toàn không thể sử dụng.

Tôi tìm kiếm trên giường một lúc lâu, và cuối cùng tìm thấy một tấm thiệp giống như “chứng minh thư” và đưa cho cảnh sát. Đồng thời, trái tim tôi di chuyển tự do, sử dụng khả năng nói lắp nhỏ để thuận tiện trả lời

Đây là một thẻ ID.

Đây là một thẻ ID.

Đây là một thẻ ID.

Tôi đã suy ngẫm câu này trong lòng. Đây là lần đầu tiên nhỏ nói lắp và tôi sử dụng khả năng cùng nhau, và tôi không biết liệu tôi có thể thành công hay không, tôi thật sự rất buồn và lo lắng

Cảnh sát nhìn vào “chứng minh thư”, dường như không thấy bất kỳ sai sót, ông thực hiện biện pháp điều tra thông thường như với các phạm nhân khác “Tên của cô là gì?”

Tôi hỏi lại “Nó không phải được viết trên thẻ ID,?”

“Tôi hỏi cô, yêu cầu hợp tác. “

Tôi tròn mắt và chuẩn bị bản thảo trong lòng:” Hạ Doanh Doanh”

” Số ID? “

“520131XXXXXXXXXXXX.” Tôi không lịch sự, miễn cưỡng trả lời “Tôi đã từng được kiểm tra chứng minh thư trước đây, nhưng đây không giống như cách để kiểm tra! Anh có phải là cảnh sát không? Hãy cho tôi biết, các anh đến từ chi cục nào? Tôi muốn phản ánh với họ! “

Bọn họ liếc nhìn tôi với cái nhìn rực lửa “Kiểm tra danh tính của cô, yêu cầu hợp tác”

” Huh. “Tôi đảo mắt nhấc điện thoại lên và bấm 110.

dĩ nhiên họ không dám để tôi quay số 110, tên cảnh sát trẻ giật lấy điện thoại của tôi.

Bọn họ biết rằng tôi là một người không thoải mái có thể nói là khó tính vì vậy anh ta nhanh chóng tỏ thái độ, rút ​​thẻ cảnh sát và nói với tôi bằng một giọng điệu tốt hơn:”Xin lỗi, cô Hạ, chúng tôi thực sự là cảnh sát, Tôi vừa nhận được một cuộc gọi nói rằng trong cửa hàng quần áo xuất hiện một ngừơi ăn xin bế một đứa trẻ chỉ hai hoặc ba ngày tuổi, nghi ngờ là một kẻ buôn người, vì vậy chúng tôi chỉ đến kiểm tra danh tính … “

” Tôi mặc quần áo gì? ” Có bất hợp pháp không? “

” Đừng vội, đừng vội! Tuy nhiên, để ngăn chặn điều đó, cô có thể cung cấp giấy khai sinh của đứa trẻ không? “

Tôi khịt khịt mũi:” Nó là một đứa trẻ sinh ra trong nhà vệ sinh công cộng, giấy khai sinh ở đâu? “ tôi đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng kể một câu chuyện xúc động. Không có gì lợi hại bằng nước mắt của phụ nữ

” Nhà vệ sinh công cộng? “

” Hừ. “Tôi nói,” Tôi bẩn thỉu và hôi hám, giống như một người ăn xin, bởi vì không có ai giúp tôi khi tôi sinh con. Có gì sai không?

”? uh …… chồng của cô đâu….”

“” chết “

cảnh sát ra vẻ ngượng ngùng ” cô có thể cho chúng tôi biết tên của anh ta”

Phí Quốc Quân

số ID “”?

520131XXXXXXXXXXXX. “

Những thông tin đó hoàn toàn đầy đủ do nhỏ nói lắp cung cấp cộng với giọng nói trôi chảy của tôi tất nhiên không có gì sai sót. Tất nhiên cho dù bọn họ có tiến hành kiểm tra thì cũng đều trùng khớp, anh ta đích thực đã chết

Thấy tôi trả lời rất suôn sẻ, cảnh sát chỉ có thể tạm thời tin rằng tôi là “Hạ Doanh Doanh”

Họ hỏi: “cô vô tình sinh con trong nhà vệ sinh công cộng, tại sao cô lại đến cửa hàng quần áo để mua quần áo thay vì đến bệnh viện hoặc trở về nhà sau khi sinh?”

Tôi bình tĩnh nói kèm theo vài giọt nước mắt chân thật nhưng bên trong đầy giả dối “Chồng tôi có xu hướng bạo lực gia đình, và tôi đã trốn thoát khỏi nhà. Khi tôi trốn thoát, tôi không có nhiều tiền trong người, vì vậy tôi không dám đến bệnh viện. Tôi sợ chồng tôi có thể tìm đến đó.

” Vì bạo lực gia đình, tại sao cô không gọi cảnh sát? “

Tôi cười khẩy:” Anh có quản lý công việc gia đình của người khác không? Anh có nghĩ tôi chưa bao giờ báo cảnh sát không? Nhưng anh sẽ nói gì khi anh đến? Nó luôn luôn là sự thuyết phục và giải hoà. (Nếu bạn đang đọc truyện ở web không phải là truyen-moi.online thì hãy vào web truyện chính này truyen-moi.online đăng và đọc các chương mới nhất). Ngay cả khi các anh bắt giữ người đó, sau vài ngày, tôi vẫn bị đánh như vậy? Tôi đã bị anh ta đánh sảy thai ba lần! Đây là đứa con thứ tư của tôi. Tôi không thể để anh ấy làm tổn thương con tôi một lần nữa! “

Tôi nói càng ngày càng phấn khích. Nước mắt vì thế càng được đà lăn theo.

Hãy nhìn xem, đây là một màn diễn xuất tốt được mài giũa trong bệnh viện tâm thần!

Rõ ràng đó là những thứ của người khác, tôi nói, tôi nghĩ rằng đó là nói lắp đang nói ( giải thích một chút cho những ai không hiểu nha Hạ Doanh nhập vào người La Hy và hai người họ sử dụng thuật ý nghĩ tương thông với nhau nhé nhìn bên ngoài thì là La Hy nhưng mọi thông tin là của Hạ Doanh cung cấp)

Khi cảnh sát nghe thấy, họ giật mình: “Ba lần sảy thai. đây không phải là chuyện nhỏ. Cô gái, nếu không, tôi sẽ đưa cô về nhà? Cô vừa sinh con, ngay cả khi cô không nghĩ cho bản thân mình, cô phải nghĩ về đứa trẻ. Vâng, một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm thế nào nó có thể đi lang thang bên ngoài với cô”

Tôi khịt mũi:” Tôi sẽ không trở về! “

” Không … không đến nhà chồng. Cô nói với tôi, bố mẹ đẻ của cô sống ở đâu, chúng tôi sẽ đưa cô Quay về đó”

” Trái tim của họ đều hướng về chồng tôi. Khi tôi trở về nhà tôi sẽ lại bị gia đình đánh chết”

” … “Người cảnh sát không nói nên lời.

Tôi cố tỏ ra vẻ hờ hững và tuyệt vọng nói: “Đi đi,tôi muốn ở một mình.”

Họ không thể nói bất cứ điều gì, miễn cưỡng rời đi.

Nghe tiếng bước chân dần biến mất trong cầu thang khách sạn, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Với sự nhẹ nhõm này, nhỏ nói lắp ra khỏi cơ thể tôi.

Cô ấy rụt rè bởi bản chất, hoảng loạn bước ra.

“Hy Hy … Tiếp theo … Tôi … chúng ta … chúng ta nên làm gì đây?” Hạ Doanh hỏi.

Tôi lau mồ hôi, ném ánh mắt ra hiệu cho cô ấy “ thu dọn đi chúng ta sẽ rời đi ngay”

“Ừ”Cô ấy ngay lập tức bận rộn và gói tất cả những thứ lộn xộn vào vali.

Tôi cho em bé ăn và thay quần áo,sau đó tôi thu nhỏ nói lắp trong chiếc ô rồi đi ra ngoài kiểm tra.

*

Tầng dưới.

“Thanh toán đi “Tôi đứng ở quầy và nói với ông chủ.

Ông ta ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô không ở đây à? Trả phòng sớm vậy?”

Tôi cười khẩy, và nói anh không phải giả vờ như thế. Cảnh sát đến rất nhanh, nhất định phải có phần của ông.

Nhưng bây giờ tôi muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, kẻo cảnh sát đột nhiên hồi phục khi họ rời đi, nhận ra có gì đó không ổn và quay lại để bắt tôi. Vì vậy, tôi đặt chiếc ô màu đen lên quầy, ông chủ nhìn vào chiếc ô, đôi mắt anh ta trở nên bối rối.

Thấy anh ta đang trong tình trạng không cảm giác, tôi đã điều khiển nó theo ý của mình, tôi thì thầm: “Xóa tất cả thông tin của tôi và xóa tất cả các phần về tôi trong video giám sát khách sạn.”

“Vâng … Rõ “Ông ta quay người câm lặng và bắt đầu hoạt động.

Tôi rời đi mà không nghĩ đến việc giám sát anh ta đến lúc hoàn thành các hoạt động.

Tôi không biết, khi họ thức dậy, họ sẽ nhận thấy điều gì bất thường?

Bạn đã gặp một người mẹ bế một đứa trẻ nhưng không thể nhớ rõ khuôn mặt.

Hoặc, người phụ nữ này đã ở đây, nhưng hồ sơ bị mất?

Có lẽ họ sẽ tạo nên một phiên bản khác của câu chuyện ma.

Nhưng,

tôi thực sự là con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 250 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status