Khế ước hào môn
Chương 355: Bại lộ dưới ánh mặt trời
Thẩm phán lẳng lặng nghe người trợ lý báo cáo kết quả giám định, tất cả dấu trên những bản hợp đồng đó đều là thật, không có bất cứ sự giả mạo nào.
---- Trong nội bộ của xí nghiệp gia tộc khổng lồ luôn có sự bất đồng, đó là trường hợp hỗn loạn và khó phân xử nhất, nếu như không có lần trước nắm được chứng thiết thực liên quan đến Rolls mà chỉ là nghi vấn, thì cho dù có là ma quỷ thì cũng không thèm quan tâm đến nghi vấn đó?
Ngay lúc này, cho dù Rolls có ở đây, thì cũng chỉ có thể cá chết rách lưới, như vậy cả hai bên đều thiệt hại, chẳng có lợi ích gì.
Sắc mặt thẩm phán trở nên xám xịt, ngồi nghiêm chỉnh, đối diện với bọn họ.
"Toà án đã ghi hết tất cả các chứng cứ vào danh sách, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra kỹ lưỡng từng chứng cứ, trong phiên toà tiếp theo chúng tôi sẽ công bố kết quả. Trong lúc đó, mong các vị sẽ tuân thủ pháp luật, đừng có suy nghĩ khác.... Bây giờ, phiên toà xin được kết thúc, mời ngài Charles Joe yên lặng đợi phán quyết. Những vị giám đốc bên phía nguyên đơn có dính dáng tới vụ kiếm chác lợi lộc từ hành vi buôn bán vụ khí, sẽ bị bắt giữ ---- Lập tức thi hành.
Giọng nói điềm tĩnh rõ ràng, truyền qua thiết bị phát âm thanh, vang vọng khắp toà án.
Ngay lập tức trên khán đài trở nên ồn ào, thảo luận ầm ĩ, thậm chí có người vì quá vui sướng mà nhảy cẫng lên vỗ tay. Mà bên phía của các nguyên cáo giống như vỡ trận, vài người đàn ông xong lên tiếp tục cãi nhau với thẩm phán, bị đội ngũ bảo vệ toà án tiến lên bắt lại, những lời chửi rủa thô tục tuôn ra không ngừng, công kích bị cáo.
Vị luật sư kinh ngạc nhìn tình huống trước mặt, chưa kịp thích ứng, đã cảm giác ghế bên cạnh bị kéo ra.
Ông ta ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thượng Quan Hạo đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước, thân ảnh cao lớn manh mẽ đã đi ra đại sảnh của toà án.
..... Ánh nắng nhỏ vụn chiếu lên những bậc thang lớn trước cửa toà án.
Chờ đợi hồi lâu khi các phóng viên nhìn thấy cánh cửa toà án mở ra đã vội vàng ùa lên, thậy ra bọn họ đã nghe được phán quyết vừa rồi của toà án, nhưng tất cả đều muốn là người được phỏng vấn người trong cuộc đầu tiên, cho nên khi thân ảnh mặc âu phục đen cao lớn xuất hiện, toàn bộ trở nên náo loạn.
Mạc Dĩ Thành kịp thời gọi thêm người tới, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen ngăn đám phóng viên chen chúc nhau đặt câu hỏi. Mạc Dĩ Thành từ phía sau đi đến, nhìn xuống phía dưới, sự lo lắng thiêu đốt trong lòng vẫn chưa vơi đi.
"Sao lại trở thành thế này?" Hắn hơi nhíu mày hỏi Thượng Quan Hạo, "Tôi vẫn luôn bảo vệ ở phía ngoài. nhìn thấy Giang Ý Đức đi vào, cũng nghe thấy toà tuyên án ---- Rốt cuộc là anh và ông ta đã có mưu tính từ trước, hay vẫn là chủ trương của một mình ông ta?"
Thượng Quan Hạo không nói lời nào.
Trong đôi mắt hẹp dài của anh tản ra sự sắc bén, nhìn về nơi cách đó không xa ----
Giang Dĩnh mặc một chiếc váy dịu dàng ngọt ngào, đầu gối vẫn bị thương dùng băng gạc quấn lại, bước từng bước lên bậc cầu thang, bám lấy tay Giang Ý Đức, cố gắng thay ông chắn những người phóng viên đang chen chúc. Nhưng sức lực của cô ta quá nhỏ bé, cố gắng nở nụ cười nói với người khác, "Ba con đã làm ba phải cục khổ vì con rồi. Mấy người giúp tôi dìu ba lên xe đưa ba về trước đi được không?" thế nhưng không một ai nghe thấy. Thậm chí còn chen lấn xô đẩy khiến cô ta ngã xuống đất.
Trước cửa toà án trở nên vô cùng hỗn loạn.
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm hai người đó, lạnh nhạt nói với Mạc Dĩ Thành: "Đến đó giúp một chút."
Mạc Dĩ Thành gật đầu, lách qua người anh dẫn theo vài người đi về phía đó, đám người đang chen lấn bị tách ra, hai cha con họ dễ thở hơn một chút. Mạc Dĩ Thành chậm rãi nói: "Giang tiểu thư, nếu chân đã không tốt thì nên nghỉ ngơi đi, vẫn nên ít đến nơi nhiều người hỗn loạn như thế này thì hơn... Tôi giúp hai người ra khỏi đây?..."
Ánh mắt dịu dàng của Giang Dĩnh nhìn anh, không nói lời nào chỉ nở một cười.
Thượng Quan Hạo ở phía sau cũng đã đi đến.
Những giọng nói đang đặt câu hỏi điên cuồng của phóng viên dừng lại biến thành tiếng máy ảnh, đèn flash nháy lên liên tục.
Dưới ánh mặt trời, mấy người phương Đông đứng lại với nhau, nhưng nổi bật nhất vẫn là một nam một nữ đứng ở giữa, bộ âu phục màu đen càng tôn lên khí chất trầm ổn và lạnh lẽo của anh, người con gái không quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt đang cười nhẹ nhàng lại ấm áp khiến làm người rung động, im lặng đầy dịu dàng.
"Bác trai." Ánh mắt của Thượng Quan Hạo sâu thẳm như đầm nước, chân thành và lễ phép gọi một tiếng.
"Chuyện hôm nay, cháu phải nói lời cảm ơn bác." Anh từ tốn nói.
Giang Ý Đức xoay người lại, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng trên bậc cầu thang nói chuyện với mình đầy lễ phép, nín thở, trong đôi mắt già nua sáng rực lên như được ánh mặt trời chiếu rọi.
"Cậu cũng biết là bác đang giúp cậu?" Ông ta lạnh giọng nói, trong giọng nói lộ ra sự châm chọc.
Ánh đèn flash léo lên liên tục.
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhìn xuống dưới, đôi môi mỏng khẽ mở: "Đa nghi luôn là bản tính của người làm kinh doanh, nhưng tình nghĩa luôn rất khó tồn tại trên thương trường khốc liệt. Lần này là cháu không hiểu chuyện, mong bác trai không tức giận..."
Ngôn từ lễ phép và khiêm tốn như vậy khiến Giang Dĩnh giật mình, ngay lập tức trái tim bị đánh thật mạnh. Có lẽ trên thế gian chỉ có một mình Thượng Quan Hạo có bản lĩnh này, từng câu từng chữ có thể chạm sâu vào trái tim cô ta.
Giang Ý Đức xua tay, thể hiện ý xem thường,
Sắc mặt ông ta xám xịt nhìn Thượng Quan Hạo nói: "Giao tình giữa hai nhà chúng ta cũng may cậu vẫn còn nhớ. Nếu như hôm nay không phải nể tình ba mẹ đã qua đời của cậu và con bé Dĩnh Nhi thì vừa rồi tôi đã không giúp cậu."
Thượng Quan Hạo mím môi, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng khó lường, đón nhận lời răn dạy của ông ta.
Giang Dĩnh giật ống tay áo của cha, ra hiệu ông đừng nói nữa.
Giang Ý Đức càng thêm tức giận, chỉ vào con gái của mình nói với anh: "Anh thử nói tôi nghe xem một chút rốt cuộc con bé đã gây ra nghiệp chướng gì. Từ sau khi cậu quay lại Manchester tôi không được bình yên ngày nào. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, con bé đã lường trước được, cầu xin tôi hơn nửa ngày tôi mới bằng lòng đồng ý ra mặt giúp cậu. Nhưng cậu thử nhìn con bé một chút đi, một cô gái còn chưa lập gia đình, chân thì bị tật lại vì cậu mà phải chạy ngược chạy xuôi... Có lẽ tôi đã già rồi, làm việc gì cũng phải có lương tâm, chẳng lẽ người trẻ tuổi thời nay chuyện này mà cũng không hiểu? Hả?"
Mạc Dĩ Thành đứng ở bên canh nhíu mày, đã không thể nghe nổi nữa: "Giang tiên sinh......"
"Hơn nữa cũng không phải cậu không biết lý do khiến chân con bé trở nên thế này." Giang Ý Đức nhíu chặt mày, tiếp tục nói: "Tôi biết cậu đã có bạn gái và cả con trai, cậu có trách nhiệm với bọn họ.... nhưng những người khác thì không cần, đúng không?"
Câu này vừa ra khỏi miệng, vài người phóng viên hiểu tiếng Trung ở xung quanh lập tức quay chụp càng thêm điên cuồng.
Đây là tin tức siêu nóng hổi...
---- Giang gia và vợ chồng nhà Thượng Quan_ người sáng lập ra doanh nghiệp của gia tộc Charles là bạn bè tốt, trước đây có tin đồn con cả hai nhà đã từng có hôn ước, sau đó lại không biết thật giả ra sao. Mà bây giờ hoá ra người khiến Gianh tiểu thư bị tàn tật lại chính là Thượng Quan Hạo. Ngay lập tức đám phóng viên trở nên sôi trào.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Thượng Quan Hạo mặc bộ âu phục đen lặng im đứng thẳng, anh cũng không hề nhìn Giang Dĩnh, chỉ trầm mặc suy nghĩ điều gì đó, xung quanh vang lên một loạt âm thanh tiếng sau cao hơn tiếng trước, "Ngài Charles xin ngài hãy giải thích một chút, những gì ông Giang vừa nói có phải sự thật không? Ngài định làm thế nào đối với chuyện mình đã gây ra."
Mà ở phía xa, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại, là chiếc xe thể thao màu đỏ của Sandy.
Ở khoảng cách vài chục mét, vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, trên chóp mũi cô toát một chút mồ hôi lạnh, hai bàn tay gầy yếu nắm chặt tay lái, bởi vì quá mức lo lắng mà cả người trở nên run rẩy, nhưng lúc này lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 40 lượt.