Khi anh gặp em

Chương 16



Ngày thứ hai luôn mang theo ý nghĩa là “Busy day”, họp giao ban xong, Tử Quan kiểm tra di động, Iris đã trả lời tin nhắn: Về là tốt rồi, tối nay tôi đưa Lạc Lạc về nhà nhé?

Cô gọi lại: “Tôi tự đi đón nó, cảm ơn cô!”

Iris cười: “Đừng khách sáo. Này, cô đã liên lạc được với sếp Tiêu chưa?”

Tử Quan ngần ngừ một lát: “Chưa!”

Không cần nói thêm, thực ra trong lòng Iris đã rõ ràng, hai người này lại giận nhau nữa rồi. Cô nàng dịu dàng nói: “Sếp Tiêu hôm nay rất bận, họp suốt!”

Thực ra cô rất muốn hỏi một câu là: sếp Tiêu đã bớt sốt chưa? Nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nuốt xuống, “Ừm, tôi biết rồi.”

Vó ngựa thời gian không ngừng trôi đi, đến trưa, Tiểu Trịnh đưa giấy tờ tới, than thở: “Hôm nay trời nóng chết mất!”

“Nóng quá à?” Thực ra, trong tòa nhà này nhiệt độ lúc nào cũng ổn định, bốn mùa quanh năm đều bật điều hòa, Tử Quan chỉ tiện miệng hỏi câu đó mà thôi.

“Sếp, chị phải thông cảm với người nghèo không có xe ô tô chứ!” Tiểu Trịnh than lên, “Tháng sáu vẫn chưa tới ấy thế mà ngày nào cũng ba mươi mấy độ, chen chúc trên xe bus đúng là ác mộng.”

Tử Quan ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng mây trên trời rất dày, chính vì vậy nên thời tiết mới oi bức ngột ngạt như vậy.

“Hay là trời sắp mưa rồi?”

“Dự báo thời tiết nói là mưa rào có sấm chớp.”

Sắp đến giờ tan tầm, trời mưa thật.

Tử Quan bị tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ ép cho phải ngẩng đầu lên. Giống như có người cầm cả vòi nước xối thẳng lên cửa sổ, mưa càng ngày càng to, trên ô cửa kính trong suốt là những gợn sóng kỳ lạ, gió to như một con mãnh thú muốn cắn nuốt những tòa building trong thành phố, gầm gầm gừ gừ ầm ĩ.

Cô đứng cạnh cửa sổ rất lâu, nhìn thành phố mờ ảo trong màn mưa, cho đến khi cô hoàn hồn lại thì các đồng nghiệp đã ra về gần hết. Tối nay không cần làm thêm giờ, cô còn phải đi đón Lạc Lạc nữa, vì vậy thu dọn qua loa một chút liền nhanh chóng sải bước đến gara.

Xe đi về phía Thành đông.

Mưa to nên Tử Quan cũng không dám chạy nhanh quá, hơn nữa, giờ tan tầm là giờ kẹt xe, trong thời gian chờ các xe phía trươc cô tắt rađio, gọi điện thoại về nhà. Cô nói với dì giúp việc vài câu rồi gọi cho Lạc Lạc.

Lạc Lạc đương nhiên là rất giận hành vi “biến mất bất ngờ” của cô, cô bé không chịu gọi một tiếng “mẹ” nào, cô đành phải nịnh nọt con gái, đồng ý sẽ đưa nó đi ăn kem thì tiểu nha đầu ấy mới bớt giận, mặt mày rạng rỡ: “Mẹ, sao mẹ vẫn chưa đến đón con nhỉ?”

“Mẹ đến ngay đây.” Quẹo vào đường Nhân Dân, đường thông thoáng hơn nhiều, Tử Quan cúp máy, liếc nhìn gương chiếu hậu, lại tiếp tục xoay vô lăng, muốn chạy sang đường xe bên phải.

Vèo một tiếng, bỗng nhiên có một chiếc xe đi với tốc độ cực nhanh lướt qua ngay sát xe cô. Tử Quan vội vàng xoay vô lăng nhưng đã không kịp nữa, cả xe rung lên một cái rồi tiếng ma sát rợn người vang lên. Đường rất trơn, xe của Tử Quan bị trượt thêm vài ba chục mét về phía trước, tiếng phanh đâm vào tai đau nhức, cơ thể cô bị dây an toàn ghìm lại, trong đầu cô trống rỗng.

Trái tim vẫn đập bình bịch mãi đến tận khi có người gõ lên cửa sổ xe, Tử Quan mới hoàn hồn lại. hạ cửa kính xe xuống đó là khuôn mặt giận đùng đùng của một chàng thanh niên, ý bảo cô xuống xe.

Tử Quan bật đèn xe lên, tìm ô xuống xe kiểm tra.

Thân xe bên phải bị tróc một mảng sơn lớn, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra một dải bánh xe đen sì, thấy rợn người, cô nghĩ tới đã thấy sợ hãi, may là lúc đó trên đường không có xe, nếu không chắc tên cô đã nằm chễm chệ trên mặt báo với đầu tít là: mưa xối xả tạo ra tai nạn xe liên hoàn: có X người chết, X người bị thương.

“Mẹ kiếp, cô có biết lái xe không vậy?”Người nọ đứng trước đầu xe của anh ta, giọng nói giận dữ: “Sao cô bẻ lái bất ngờ như vậy? Cô muốn chết phải không?”

Chiếc xe anh ta lái là một chiếc xe thể thao màu trắng, bây giờ chiếc xe đang dừng chình ình giữa đường, thân xe bên trái cũng bị tróc sơn.

Tử Quan thực ra không biết nhiều về xe cộ, nhưng rất trùng hợp, chiếc xe này thì cô biết, năm ngoái Tiêu Chính Bình cũng tặng cho Ninh Phi một chiếc tương tự làm quà sinh nhật, rất đắt tiền.

Tuổi anh ta không lớn, xe lại mới như thế, bị tróc một mảng sơn lớn như vậy, dù là ai cũng sẽ thấy đau lòng, tiếc của, cô không muốn cãi nhau với anh ta nên chỉ nhỏ nhẹ nói: “Tôi gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông đến xử lý nhé?”

“Tôi đã báo rồi.” Người đó giơ tay vuốt nước trên mặt, hổn hển mắng mỏ: “Xe của tôi rất mới, hôm qua mới lấy ra dùng, bây giờ tróc sơn thế này cô có đền nổi không?”

Tử Quan trầm mặc một hồi: “Mưa to, chúng ta vào trong xe ngồi chờ được không? Trách nhiệm của ai hãy giao cho cảnh sát giao thông phân xử đi.”

“Con mẹ nó, cô định đổ tội lên đầu tôi đấy hả?” Người nọ kéo cô xềnh xệch “Tôi lái rất bình thường, cô đột nhiên bẻ lái, chẳng lẽ lại là tôi sai?”

Tử Quan cố gắng hất tay anh ta ra nhưng anh ta nắm rất chặt, cái miệng bẩn thỉu bắt đầu mắng chửi người không thương tiếc. Hôm nay cô vốn dĩ đã vừa mệt mỏi vừa bận rộn, lại bị anh ta mắng mỏ thậm tệ như vậy, cơn tức giận trong lòng bắt đầu bột phát, hất tay anh ta ra thật mạnh rồi lớn tiếng nói :”Anh có biết giới hạn tốc độ ở đây là bao nhiêu không? Lúc đó xe anh lái với tốc độ bao nhiêu? Hơn nữa, tôi bẻ lái ở khu vực đường trống, chính anh lái xe quá tốc độ thì có, xe bị hỏng đáng đời anh!”

Mưa càng ngày càng lớn, người kia bị cô quát đành thôi, nửa người phía trên Tử Quan bị ướt nên lộ hết ra ngoài, cô cũng chẳng muốn cãi nhau với anh ta thêm nữa nên nhân cơ hội chuồn vào trong xe. Không biết vì lạnh hay bản thân bị ngấm nước mưa, toàn thân Tử Quan run lên. Cô mở túi xách và ngăn kéo trong xe ra tìm nhưng vẫn không tìm thấy bằng lái xe. Suy nghĩ một lát mới nhớ ra mấy hôm trước cô vẫn luôn lái xe của Tiêu Trí Viễn nên có lẽ bằng lái xe để lại trên xe anh mất rồi.

Cô lấy di động ra gọi cho Tiêu Trí Viễn.

Đã có người bắt máy, cô “Alo” một tiếng.

Nhưng đối phương lại không nói gì, nghe tiếng ồn hình như anh đang nói chuyện rất vui vẻ với người nào đó, một lát sau mới thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Bằng lái xe của em có để trong xe anh không?” Tử Quan cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, “có thể giúp em mang tới đây được không?”

“Sao vậy?” Giọng nói của anh vẫn hơi khàn như trước, “Khụ khụ… Em ở đâu?”

“Không sao hết.” Tử Quan không muốn anh nghe ra sự khác thường của mình, “Photo bằng lái xe. Anh để thư ký nghe điện thoại đi.”

“Cuối cùng là chuyện gì?”

Tử Quan bất đắc dĩ: “Trên đường va chạm với xe khác, không có gì hệ trọng đâu…”

Lời còn chưa dứt thì một tiếng cộp cộp đã vang lên trên cửa kính xe, Tử Quan ngẩng đầu, thấy tên thanh niên kia đang đứng cạnh xe mình, dường như đang bực tức đạp lên xe cô mấy cái, quát cô mau chóng lăn xuống xe.

Tử Quan mắng một câu “Shit”, đang định xuống xe thì nghe thấy Tiêu Trí Viễn cất lời trong điện thoại: “Tang Tử Quan! Em ở đâu?”

“Đường Nhân Dân, đường hầm Thạch Phụng, anh mau chóng bảo người mang bằng lái xe đến cho em nhé.” Tử Quan nói nhanh, “KHông nói với anh nữa, em xuống xe xem thế nào!”

“Tang Tử Quan! Em đợi ở trong xe cho anh!” Giọng nói của anh cũng cao vút “Đừng ra ngoài cãi nhau với người ta.”

“Em không cãi nhau với người ta…”

“Tang Tử Quan! Em dám xuống xe thử xem!” Tiêu Trí Viễn bên kia nghiến răng nghiến lợi “cảnh sát giao thông tới chưa?”

Nhưng Tử Quan không trả lời, thẳng tay cúp máy rồi đẩy cửa xe ra, người nọ đang định giơ chân ra đạp phát nữa không ngờ cửa xe đột ngột mở ra, làm cho anh ta ngã ngồi xuống đất.

Anh ta nhất thời không hiểu gì, mông ngồi phịch xuống nền đường lầy lội, nói không ra lời.

Tử Quan không che ô đứng trước mặt anh ta, phẫn nộ quát: “Lái Porsche thì giỏi lắm hay sao?”

Đối phương thừ người ra, đứng dậy, cơn tức lớn hơn nữa: “mẹ nó, mày là đồ rác rưởi gì vậy? Lái một cái xe rách nát mà cũng lên mặt? Đồ thần kinh,mày đợi đấy mà bồi thường đi! Đến lúc ấy muốn khóc cũng không khóc được cho mà xem!”

Vì anh ta bị ngã một cái nên trên bộ tây trang trắng trẻo lẫn đầy bùn đất, ngay cả mái tóc được chải chuốt kì công cũng rối ren, cả người thở không ra hơi, ngón tay sắp chọc lên mũi Tử Quan: “Đồ đàn bà thối tha, chờ chết đi! Tao sẽ gọi người tới.”

“Tưởng cha mình là Lý Cương thật sao?” Tử Quan cười nhạt, tuy cô chỉ cao đến vai đối phương nhưng ánh mắt không hề sợ hãi, nói từng câu từng chữ rõ ràng “Thay vì để cậu lái một chiếc xe rách nát như vậy, chi bằng tôi đập nát nó ra rồi đền luôn thể.”

Trong cơn mưa xối xả, người kia tức đến nỗi mắt long sòng sọc, giây tiếp theo xông lên như muốn đánh người.

Tử Quan ngược lại rất bình tĩnh, nếu anh ta thực sự động thủ, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân bị thiệt – trước khi bàn tay anh ta đánh lên mặt cô, cô đã nhanh chân đạp thẳng vào chỗ hiểm của anh ta.

Chân cô vẫn chưa kịp ra đòn thì bàn tay đối phương đã bị người phía sau nắm chặt lấy.

Giọng nói của Tiêu Trí Viễn trầm và rất khàn: “Mày dám động vào cô ấy thử xem!”

“sao anh có thể đến nhanh như vậy?” Tử Quan quá bất ngờ, anh chạy từ trên xe xuống đây, ngay cả ô cũng chưa bật, cả người còn ướt hơn cô.

Có lẽ đã trông thấy Tử Quan bình yên vô sự nên anh thở phào nhẹ nhõm một cái rồi bỏ cổ tay đối phương ra.

Người thanh niên đó chắc là bị khí thế của anh dọa cho phát sợ, nhất thời không biết nói gì, một ánh đèn pha màu đỏ từ phía xa rọi tới, cuối cùng thì cảnh sát giao thông cũng tới rồi.

“Bằng lái xe của em đâu?” Tử Quan nhỏ giọng hỏi anh.

LỜi còn chưa dứt, trợ lý Tiểu Chu đã thở hổn hển chạy đến: “Sếp Tiêu, bằng lái xe đây ạ.”

Tử Quan cầm lấy và nói tiếng cảm ơn.

“Em vào xe ngồi đi!” Anh xoay người ra lệnh: “Chờ cảnh sát giao thông tới em hẵng ra!”

“Em…”

“Tang Tử Quan!” NƯớc mưa từ trên mặt Tiêu Trí Viễn chảy xuống, khiến cho đường nét trên mặt càng rõ ràng hơn.

Bộ dạng gầm nhẹ ra lệnh cho người khác của anh khiến Tử Quan nhớ tới những lúc Lạc Lạc không nghe lời, bản thân cô cũng sẽ mắng con bé như vậy. Cô cảm thấy rất oan ức, cắn môi nói: “Rõ ràng là anh ta chạy quá tốc độ! Còn mắng chửi rất khó nghe nữa! Lái Porsche thì giỏi lắm à?”

Câu nói cuối cùng là nói với người kia, người thanh niên đó đã hoàn hồn lại, lại bắt đầu ầm ĩ chửi bới.

“Anh bảo em đi vào trong xe cơ mà!” Anh lạnh lùng ra lệnh, “Em có nghe thấy không hả?”

Tử Quan cuối cùng cũng phải vào xe ngồi, cách cửa sổ xe cô trông thấy cảnh sát giao thông bắt đầu tiến hành xem xét điều tra hiện trường, Tiêu Trí Viễn và trợ lý Tiểu Chu vẫn đứng trong mưa, thỉnh thoảng nói với cảnh sát giao thông vài câu, cuối cùng anh làm một tư thế tay với cô, ý bảo cô đi ra.

Cảnh sát giao thông phân định tình hình rất nhanh, phán xét là lỗi chính là do Tử Quan bẻ lái đột ngột, người lái Porsche kia đi quá tốc độ là lỗi thứ hai, “Nếu các người không còn ý kiến gì nữa thì kí vào đây một chữ, tiền sửa chữa, bồi thường cụ thể như thế nào ngày mai tới cục cảnh sát giao thông bàn bạc sau.”

“Nghe thấy chưa?” Người thanh niên đó hung dữ nhìn Tử Quan, “Đồ thần kinh, tiền sửa xe cô từ từ mà kiếm cho đủ đi.”

Cảnh sát giao thông đứng bên cạnh nhíu mày: “Cậu kia, cậu im lặng một lát đi, trời mưa to mà còn đi nhanh như vậy, chỉ bong một mảng sơn cũng nên cảm tạ trời đất rồi!”

“Ông cảnh sát à, xe này của tôi là xe mới đó! Cha tôi mới mua cho đấy!” Người đó chuyển ánh mắt sang Tử Quan, vô cùng ngạo mạn: “Hôm nay coi như mạng cô lớn, lần sau còn lái xe ngu như vậy coi chừng không ai đến nhặt xác cho đâu.”

Bị ngâm trong nước mưa đến tận bây giờ Tử Quan cũng chẳng còn hơi sức nào nữa, hơn nữa Tiêu Trí Viễn còn đang ở cạnh cô, anh ta có mắng cay nghiệt hơn nữa Tử Quan cũng mặc kệ, chỉ muốn mau chóng được về nhà.

Không ngờ Tiêu Trí Viễn đang đứng bên cạnh cô lại tiến lên vài bước, lạnh lùng nói: “Mày nhắc lại lần nữa thử xem!”

Người thanh niên đó giật mình, bỗng nhiên cũng thấy sợ hãi, không nói nên lời, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, thẹn quá hóa giận: “Tao nói hãy nhắc vợ mày cẩn thận,không khéo lại chết không toàn thây!”

Mày Tiêu Trí Viễn nhíu chặt, Tử Quan nhìn nét mặt này của anh cô biết rằng anh thực sự đã tức lắm rồi.

Cô bỗng thấy sợ, chưa kịp gọi anh xong thì anh đã sải chân bước tới gần xe của Tử Quan, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong.

Đèn pha rực sáng chói mắt, anh đạp mạnh chân ga, ầm một tiếng, tiến thẳng vào chiếc Porsche kia.

Chiếc Porsche bị một lực mạnh va vào, vốn dĩ đang nằm yên bên đường thì loảng xoảng kêu lên mấy tiếng, nửa thân xe bị lõm vào, đuôi xe méo xệch, vô cùng thê thảm, trông như một chiếc xe phế thải.

Tiêu Trí Viễn từ ghế lái bước xuống, giẫm lên một miếng đèn sau bị vỡ rơi xuống đường, rất ung dung, trong lời nói cũng đầy vẻ châm chọc: “Vợ tôi đã nói với anh rồi, chi bằng chúng tôi đập nát chiếc xe này ra rồi đền luôn thể, bây giờ anh đã tin chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status