Khi em mỉm cười

Chương 119



Edit: Tiểu Vũ

“Uy hiếp cho dự bị lên thay thếc cái gì… Anh nếu không để tâm tới thì cũng thôi đi, vừa để tâm cái là chọn ngay cách như này đó hả?” Đồng Dao đẩy mặt anh ra, “Muốn nói thì anh tự đi mà nói, mấy lời gây mất lòng thế này em không nói đâu.”

“Không thì phải nói thế nào?”

“Phải giáo dục có tình thương, có tấm lòng.”

“Bọn nó cũng chẳng phải là em.” Giọng điệu của Lục Tư Thành đầy vẻ đương nhiên, “Anh không rảnh cũng chẳng có nhiều tình yêu thế đâu, loại tình cảm này mà dành cho chúng nó chỉ tổ lãng phí thôi.”

“Anh cũng có yêu thương gì em đâu, nhân lúc em đấu rank đứng sau lưng em chỉ trỏ cái này không đúng cái kia không được cái trang bị này không ổn di chuyển như đứa tàn tật, thế mà gọi là yêu thương à, rốt cuộc anh có biết ý nghĩa thật sự của ‘yêu thương’ không thế, em cực kỳ nghi ngờ đấy.” Đồng Dao nhéo cái mũi cao thẳng của Lục Tư Thành, “Có lúc nói hăng quá còn kéo cả Minh thần đến đứng thành hàng lập tổ bới móc, Minh thần không hề muốn để ý đến anh đâu anh có biết không hả?”

Lục Tư Thành nghiêm túc suy nghĩ, sau đó môi mỏng khẽ mở, nghiêm túc nói: “Vu khống, anh đâu có như vậy.”

Đồng Dao đẩy anh ra ngồi dậy.

Sau đó lại bị đè xuống giường.

“Làm gì đấy?”

“Cho em biết thế nào là yêu thương?”

Vừa nói vừa cúi đầu cắn cổ Đồng Dao một cái, y như chó vậy, cái người này cắn đúng một chỗ, vài ngày sau vết tích mờ đi thì lại cắn tiếp… Đồng Dao không chịu nổi anh cứ đè lên rồi động chạm lung tung, vén chăn lên đẩy anh ra, ngồi dậy lấy chăn trùm kín mặt anh: “Nếu anh chỉ tùy tiện nói kiểu để dự bị lên thì anh đừng nói còn hơn, hai thanh niên đang tuổi phản nghịch đó, nhỡ đâu càng nói càng không nghe thì sao?”

“Chúng nó mŕ đấu hẳn hỏi đŕng hoŕng thě anh cũng chẳng nói gě, ” Lục Tư Thành bị cô dùng chăn bít kín lại, “Bỏ tay em ra, không thở được rồi.”

Đồng Dao thả tay, khi Lục Tư Thành lật chăn ra, cô lấy tay áo lau mặt xoay người đi ra khỏi phòng—– Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cửa chính dưới tầng 1 mở ra, Đồng Dao dựa vào lan can nhìn xuống dưới, Lão Miêu cuối cùng cũng về rồi, nhưng cậu ta không về phòng, ném chìa khóa lên bàn rồi nằm thẳng cẳng lên sofa nhắm mắt ngủ, hai con mèo tranh nhau nhảy lên bụng cậu ta đạp đạp đạp…

“Lão Miêu,” Đồng Dao rướn cổ, “Về phòng ngủ đi.”

Nói xong câu này Đồng Dao cứ cảm giác mình giống như bác hàng xóm khuyên cô vợ trẻ đang giận dỗi của nhà kế bên về nhà ngủ vậy, giọng điệu đó đầy vẻ xen vào chuyện của người khác.

Lão Miêu mở mắt ra, trở mình, tủi thân nằm co ro trên sofa sờ đầu hai con mèo: “Thôi, tối nay anh ngủ ở đây.”

Lão Miêu cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, diễn cực đạt vai cô vợ trẻ đang giận dỗi.

Đồng Dao: “…”

Giận dỗi chết anh đi.



Chiều hôm sau là trận đấu giao lưu với CK.

Lão K tối qua đã về phòng từ rất sớm, thế mà hôm nay sát giờ đấu mới ra khỏi phòng; Lão Miêu thì giữ nguyên bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục, sống chết cũng không chịu về phòng, thế là buộc phải dùng bàn chải đánh răng dùng một lần mà trụ sở chuẩn bị sẵn cho những nhân viên ở lại làm việc qua đêm…

Lão K ra khỏi phòng rồi cậu ta mới về phòng thay quần áo, lúc hai người chạm mặt nhau ở cầu thang, Đồng Dao có cảm giác cả trụ sở yên ắng đến không thở nổi…

Cuối cùng, cái kết của cảnh đó chính là Lão Miêu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng không chớp đi lướt qua người lão K.

—— Thấy cảnh này xong, Đồng Dao lập tức có linh cảm chiến thắng của trận đấu hôm nay đã cách bọn họ rất xa rồi.

Quả nhiên là vậy.

Đến giờ đấu, mọi người ổn định chỗ ngồi tại phòng máy trên tầng 2.

Lão K có thói quen vào trận lên dọn quái nửa rừng trên, thường thì sẽ khởi đầu bằng việc đường trên giúp đi rừng lấy được bùa xanh, sau đó đường trên về farm lính đường của mình– Nhưng hôm nay, vào game, khi năm vị tướng “bịch bịch bịch” xuất hiện ở khu vực bệ đá cổ, Lão K đã lập tức bảo Đồng Dao đến giúp mình, còn Lão Miêu thì vẫn giữ vẻ mặt âm trầm đi thẳng đến đường trên của mình…

Bầu không khí có chút lúng túng.

Tiểu Bàn vờ như chẳng nhận ra điều gì cố nói vài câu hài hước để cứu vãn bầu không khí: “Zyra hỗ trợ ở phiên bản này đúng là mạnh thật, đè bẹp Thresh, trước khi Thresh quăng xích thì sẽ có động tác quơ xích, Zyra phía bên kia liếc mắt nhìn thấy một phát là sẽ ném ngay hoa ra, thế là xích không tới rồi! Thành ca, với tư cách là thần Thresh, em cảm thấy thế này không được rồi, chúng ta phải tìm cách khắc chế tổ hợp Zyra đường dưới mới được…”

Lục Tư Thành không để ý đến cậu ta, quay sang nhìn lão Miêu và lão K với vẻ mặt không cảm xúc—– Ánh mắt đó, không ảnh hưởng gì tới Lão Miêu và Lão K, nhưng đã thành công khiến Tiểu Bàn ngậm miệng lại, hắng giọng, giả vờ như nãy giờ chưa hề xảy ra chuyện gì.

“Lần sau thử dùng tướng tay dài đấu với Zyra xem sao, đừng chỉ hạn chế bản thân ở mấy tướng hỗ trợ quen thuộc, nên thử nhiều tướng khác nhau vào.”

Ném lại một câu chứng minh mình không bị điếc, Lục Tư Thành thu hồi tầm mắt, click chuột bắt đầu farm lính– Mọi người đều vì áp lực quá lớn mà im lặng hết cả đám, nhưng không ai biết rằng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi…

Kế tiếp, Lão Miêu và Lão K, hai người này gây chuyện cho mọi người thấy cái gì gọi là “Trong mắt đi rừng không hề có đường trên” và “một đường trên đến phím dịch chuyển cũng tiếc, không biết cái gì gọi là tiếp viện” —–

Đi rừng dọn xong quái của nửa rừng trên lập tức xoay người đi, trên đường cho dù có giáp mặt so chiêu chào hỏi với đi rừng bên kia ở nửa rừng trên thì cũng không thèm để lại cái tín hiệu cẩn thận bị gank cho đường trên nhà mình; toàn bộ mắt đều dùng để cắm ở đường giữa và đường dưới, đường trên đến một cái mắt hỗ trợ cũng không có;

Giao tranh đường giữa, đường trên đứng yên nhìn đi rừng nhà mình bị giết cũng không thèm dịch chuyển đến cứu—– Như bình thường, vào những lúc thế này, dựa vào tốc độ ngày thường của cậu ta thì đi rừng của bọn họ có thể sẽ không phải ngã xuống như vậy, nhưng cậu ta lại không làm thế, mà là mở to mắt nhìn đường trên bên kia dù chậm một nhịp so với mình dịch chuyển xuống đường dưới, cùng các thành viên khác của Ck năm người tề tựu, trực tiếp ăn sạch đi rừng nhà mình… Sau đó dựa vào lợi thế hơn người mà bắt được luôn đường giữa và hỗ trợ, Lục Tư Thành phản ứng nhanh, nhờ bán đồng đội mà thoát được một kiếp, thế nhưng lại không thể ngăn cản được CK thuận lợi giành được chiến công đầu và con rồng đất đầu tiên.

Khi Lục Tư Thành nấp trong bụi cỏ biến về nhà, Lão Miêu lúc này mới chầm chậm đi đến đường giữa, chuẩn bị giúp Đồng Dao phòng thủ trụ ngoài của đường giữa——

Nhưng mà chẳng được tích sự gì cả.

Mới 12 phút đã bị đối phương cưỡng ép mở giao tranh như vậy, mất đi trụ một đường dưới, đối phương lại có được tiền thưởng từ việc hạ được trụ đầu tiên, cộng thêm con rồng đất, con rồng có giá trị nhất trong phiên bản hiện tại, lại thêm ba mạng, ván này ZGDX hoàn toàn thất thế…

Bắt nguồn từ việc Lão K thiếu tập trung, thấy đối phương có nhiều người như vậy mà vẫn bất chấp lao lên; kết thúc bằng việc Lão Miêu ở đường trên trơ mắt đứng nhìn, sống chết cũng không chịu dịch chuyển xuống cứu.

CK là một đội mạnh của giải, hơn nữa rất am hiểu cái gọi là lấy thắng tiến lên, để bọn họ nắm được cơ hội vừa rồi thì trận chiến đã không còn ngang ngửa như lúc đầu nữa, sau tình huống đó, hai đường có ưu thế nhất của ZGDX là Đồng Dao và Lục Tư Thành cũng chật vật vô cùng=====

Hơn nữa Giản Dương thi đấu rấy tốt, cũng nhạy bén nhận ra hôm nay ZGDX không có “trên – rừng phối hợp”, một lần nữa cắm trại ở đường trên, gank Lão Miêu không thương tiếc…

Ván đấu đến phút thứ 25, Trundle của lão Miêu ở đường trên bị AD Hồ Điệp tùy tiện BIUBIU hai phát là đã ngỏm củ tỏi, cả đội không còn ai chống chịu được nữa, cầm cự lęn cấp đến cuối trận đã là điều vọng tưởng.

Phút thứ 35, CK tràn vào khu vực nhà chính, khi nhà chính phát nổ, chiến tích của cả năm người đều rất thảm—–

Minh thần “hừ” một tiếng, cầm bảng ghi chép trong tay đập cho Lão Miêu và Lão K mỗi người một phát vào đầu, khuyến mãi thêm một câu: “Không cả bằng nghiệp dư!”

Lục Tư Thành ngồi tại chỗ không có biểu cảm gì, mở thông số sau ván đấu ra xem qua, rồi tắt máy, thản nhiên nói: “Không muốn đấu thì cứ nói thẳng, sao phải ngồi đây lãng phí thời gian của người khác.”

Giọng không lớn, trầm thấp từ tốn, nhưng đủ để ai nấy ngồi trên tầng 2 đều nghe thấy.

Đồng Dao và Tiểu Bàn sợ đến mức cúc hoa co rúm lại, nhanh chóng ngồi thẳng người theo bản năng, rõ ràng biết là không phải đang nói mình nhưng vẫn chột dạ và toát mồ hôi lạnh một cách khó hiểu, bất ngờ là lão Miêu và lão K lúc này lại có cùng một phản ứng: Đó chính là duy trì sự bình tĩnh, giữ nguyên vẻ lạnh lùng, giữ vững vẻ mặt không cảm xúc, bảo tồn sự không im lặng.

Đồng Dao lôi điện thoại ra——

[zgdx smiling: Bạn ơi bên bạn hôm nay có trận đấu giao hữu nào không? Có để ý tới chuyện tôi sang đó làm khách không? ]

[Khi học cấp 3 là lưu manh: Sao thế?]

[zgdx, smiling: … Xin tị nạn khẩn cấp. [

[Khi học cấp 3 là lưu manh: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, thua CK rồi hả?]

[zgdx, smiling: Có chuyện còn thảm hơn chuyện đó cơ.]

[Khi học cấp 3 là lưu manh: Chuyện gì?]

[zgdx, smiling: Trên – rừng ân đoạn nghĩa tuyệt, Thành ca nổi nóng rồi.]

[Khi học cấp 3 là lưu manh: … … … … … ngọn nến, ngọn nến, ngọn nến (ở đây là icon nến nhé, như kiểu cầu nguyện ý), thế thì thảm thật rồi.]



Kết quả là đội hàng xóm hôm nay cũng có đấu tập, đơn xin tị nạn khẩn cấp của Đồng Dao bị bác bỏ.

Để trốn tránh áp lực quá lớn trong phòng máy nho nhỏ ở tầng 2, Đồng Dao lựa chọn đắm chìm vào thế giới của mình—– Live stream, sau đó đấu rank.

Mới đầu mọi thứ đều rất bình thường, cho đến khi Lục Tư Thành ra khỏi phòng họp, cả người đều được bao phủ bởi áp suất cực thấp——- Ngay khi anh bước vào phòng tập luyện, cảm giác đè nén đó tràn vào từng ngóc ngách trong phòng, người đàn ông đến gần rũ mắt nhìn thoáng qua Đồng Dao đang live stream, nhàn nhạt ra lệnh, nói: “Tắt mic đi.”

Lúc này Đồng Dao vừa mới đấu xong một ván đang chờ ghép đội, nghe thấy vậy thì không dám chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức tắt micro đi, xem như không thấy một loạt bình luận [Không được tắt] [Unfollow] [a a a a a a nói bí mật gì mà không thể cho chúng tôi nghe vậy] […Thành ca hôm nay tâm trạng không được tốt lắm hai người cãi nhau à], giây đầu tiên sau khi tắt micro, còn chưa kịp gõ chữ nói với mọi người “tắt một chút thôi”, thì đã nghe thấy Lục Tư Thành đi đến sau lưng tổ đội hai người gây chuyện là đường trên và đi rừng đang ngồi phía trong: “Giải thích.”

Giọng điệu không cho phép thương lượng gě hết.

Lão Miêu vò mái tóc đỏ rực, bực mình nói: “Giải thích cái gì, đường trên em bị gank thành như vậy, không lo farm lính thì làm sao tăng cấp? Bị khóa ở đường trên rồi, không đến chi viện cho đường khác được, đường khác bị thua về kinh tế em ở đường trên cũng có thể bù lại được, không tin anh nhìn bản đồ phân bố lượng tiền thực tế đi.”

Câu này nghe quen quen.

Lão K nhìn lão Miêu một cái, không nói gì.

Đồng Dao và Tiểu Bàn nhìn sắc mặt Lục Tư Thành, không dám nói lời nào.

Lúc này Lục Tư Thành trực tiếp đi đến bên cạnh Đồng Dao, khẽ đẩy cô ra dùng luôn máy cô mở phần mềm phân tích số liệu của ván đấu vừa rồi: “Một ván đấu 35 phút, là đường trên mà tỷ lệ tham gia giao tranh của cậu là 11.7%, cả trận thua tướng của đối phương 12000 vàng, hơn hỗ trợ 2000, từ phút thứ 12:18, giao tranh lớn nhỏ tổng cộng 7 lần, cậu chỉ đến đúng 1 lần, chính là lần K thần không có mặt—– Đó cũng là lần duy nhất chúng ta thắng trong trận giao tranh 4v4– từ số liệu 0/6/2 của cậu, cả trận cậu chỉ cống hiến được đúng hai lần hỗ trợ.”

Đồng Dao đơ người ngước đầu nhìn Lục Tư Thành, sợ hãi đến cực điểm: Ngoại trừ tỷ lệ tham gia giao tranh và số liệu hỗ trợ, tất cả những thứ chó má còn lại như số lần giao tranh lớn nhỏ, lần lão Miêu tham gia ai có mặt ai không tất cả có bao nhiêu người, rồi lần giao tranh đầu tiên diễn ra vào phút thứ bao nhiêu giây thứ bao nhiêu, đều không có trong số liệu ghi chép.

Nói cách khác thì, toàn bộ đều là Lục Tư Thành ghi nhớ trong đầu.

… … … … … … … Người này là cung Bọ Cạp à, thù dai vậy?

Lúc này lão Miêu vẫn còn muốn tranh cãi: “Lần giao tranh đầu tiên lúc em phản ứng lại thì đường trên của đối phương đã dịch chuyển xuống rồi, em có đi theo thì cũng…”

“Đợt giao tranh đầu tiên, khi Lão K vô tình đi ngang qua đi rừng của đối phương, lúc đó màn hình máy tính của cậu đang ở đường dưới—- 2 giây sau, đường trên đối phương dịch chuyển xuống, nếu như cậu thật sự muốn xuoosg thì cậu có thể xuống nhanh hơn đối phương tròn 2 giây, nếu thế thì K thần sẽ không chết, và hai người có thể có đủ thời gian để kéo dài cho đến khi Đồng Dao đuổi tới, nhưng kết quả thì rõ rồi, cậy không hề xuống.”

“Em không tìm thấy vị trí dịch chuyển tốt… “

“Hôm nay phạm vi cắm mặt trọng điểm của K thần là ở đường giữa và đường dưới, số lượng mắt nhiều đến lức Tiểu Bàn chẳng cần phải bỏ tiền ra mua để cắm thêm, đối phương cũng hỗ trợ một cái Máy Quét, khi đó đường dưới đường giữa đâu đâu cũng có mắt của chúng ta, bụi cỏ, khu vực bùa xanh của đối phương, dù là chính diện hay đi vòng ra sau, cậu còn cần vị trí dịch chuyển tốt đến thế nào nữa?”

Lục Tư Thành không nhìn Lão Miêu, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Đồng Dao.

Đồng Dao nghiêng mặt sang nhìn anh, cả khuôn mặt đẹp trai đó giống như bị ngâm trong lớp bằng dày 3 thước vậy, đôi mắt màu nâu nhìn số liệu trong máy tính, phảng phất như tùy thời là có thể kéo bão tới.

Lão Miêu không dám nói tiếp nữa.

Lão K cũng bị anh trào phúng vì chuyện cắm mắt lãng phí ở đường dưới, lúc này đến một cái rắm cũng không dám thả.

Khu bình luận trên phòng livestream của Đồng Dao đều là —–

[Đấu giao lưu thua rồi hả?]

[Vẻ mặt của Thành ca lúc này như muốn ăn thịt người vậy]

[Chuyện gì xảy ra vậy… … … Sắc mặt của Thành ca như kiểu một giây sau sẽ đánh người vậy]

[Đồng Dao chọc giận anh à?]

[Mẹ ơi con sợ!]



Lục Tư Thành xem như không nhìn thấy, trực tiếp thu nhỏ màn hình trực tiếp lại.

“Một trận đấu thì thắng hay thua là chuyện rất bình thường, không phải là không thể tiếp thu, chung kết mùa xuân cũng thua CK đấy nhưng có ai nói gì không? Thế nhưng nếu như hai người không muốn thi đấu thì đừng khiến các thành viên các đồng đội của mình phải lãng phí thời gian, hoặc là hai người cảm thấy chuyện giận dỗi nhau rồi ảnh hưởng đến người khác là hay thì tôi nghĩ ngày mai hai người có thể không cần —- “

Lời nói của Lục Tư Thành bị cắt ngang.

Đột nhiên cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào môi.

Anh hơi sững sờ, quay sang, đối mắt người bị anh chen vào đẩy sang một bên, cô đang ngồi ôm đầu gối ngẩng đấu lên, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng anh.

Lục Tư Thành: “… Em làm gì thế?”

Đồng Dao: “… … … … … … Nói chuyện hẳn hoi, đừng vội quá mà nói linh tinh.”

Lục Tư Thành trầm mặc 3 giây.

Cuối cùng anh ném lại một câu “hai cậu tự nghĩ cho kĩ đi” rồi cứ thế, cứ như vậy, xoay người rời đi.

Trong phòng huấn luyện lúc này không một tiếng động.

Mỗi người đều trưng vẻ mặt mông lung “Không biết tại sao nhưng hình như tôi vẫn còn sống”.

Đồng Dao ngồi trở lại máy tính của mình, phóng to màn hình trực tiếp, nhất thời phát hiện ra khu bình luận đã tràn ngập “666666666” và ——

[Đường giữa của ZGDX solo với BOSS của Summoner’s Rift, toàn thắng.]

[Một người carry cả trận, đưa đồng đội vượt qua cơn nguy kịch]

[Cười chết tôi ha ha ha ha ha ha ha tôi còn tưởng Thành ca sắp đạp đổ trụ sở luôn rồi, không ngờ anh ấy lại đi như thế ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Được đó, lợi hại, tôi tin hai người là chân ái rồi]

[Tôi phục]

[Đội trưởng ZGDX trầm mê nữ sắc, không còn tâm trí dạy học, núi băng ngày xưa không còn nữa, để hôm nay chúng ta đến với khoa học thể thao điện tử…]

[Chiêu này ngon vl, hôn không những có thể khiến một cô gái đang nổi điên ngậm miệng mà đồng thời cũng có thể khiến một người đàn ông đang nổi điên im miệng đó!!!!]+

[Chị mình đỉnh quá đi]

[Chiêu này, nói thật là, thiên hạ vô song đấy.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status