Khi em mỉm cười

Chương 32



Edit by ToHy



Lục Tư Thành mở họp báo phóng viên để lại một hồi phong ba sóng to gió lớn, mới đầu mọi người đều nghiêng về một bên mắng Lục Nhạc bắt đầu nghi ngờ nội tình đằng sau, sau khi tỉnh táo lại từ trong phẫn nộ, ai cũng bắt đầu tự hỏi về chân tướng chuyện này—Những lời mà Lục Tư Thành trả lời câu hỏi khi trực tiếp buổi chiều được mang ra mổ xẻ ý nghĩa từng từ từng chữ, có người thậm chí còn thấy được bất mãn của anh về hoàn cảnh của thể thao điện tử, đó là những tư tưởng định kiến về thể thao điện tử.

Đồng Dao cười nhạo Lục Tư Thành vừa mới mở trực tiếp đã biến thành Lỗ Tấn esport.

Nhưng cô cũng không vui sướng nhìn người khác gặp họa lâu, bởi vì khi cô ngồi xổm trên ghế lướt Tieba có người đăng “Là Smiling đăng video về Lục Nhạc”, phía dưới nhanh chóng có người nhắn lại: Tôi đang đợi một bằng chứng.

Kéo xuống nữa, là một GIF của Đồng Dao đang ngồi trên ghế ăn khoai tây, bên trên là dòng chữ: Đi mẹ nó đi, nghĩ lão tử là FBI à!

…………..Đồng Dao nhìn gói biểu cảm của bản thân xuất thần, không còn sức lực đi cười nhạo Lục Tư Thành.

Buổi tối trước khi đi ngủ, mấy người Tiểu Thụy đã nghĩ ra một lời giải thích hợp lí, tất cả mọi người dưới yêu cầu của anh ta phải lên Weibo ủng hộ.

Chân tướng rõ ràng, do chính những thành viên trong chiến đội phát ra, các fan cũng tập trung lại, âm thanh dư luận dần dần nghiêng về một phía, có người bắt đầu nghi ngờ chiến đội JK, nghĩ ngờ người tên A con nhà giàu lúc trước chen chân vào vòng thể thao điện tử—tuy rằng vẫn có người nói Lục Nhạc nên chọn phương án giải quyết tốt hơn là đi báo cảnh sát, thì cũng có người nhảy ra nói giúp: Nào có người đàn ông nào thời trẻ tuổi mà không trải qua sai lầm, huống chi chiến đội JK là người gây chuyện trước.





Đến khi Đồng Dao tắm rửa sạch sẽ leo lên giường ngủ, vẫn còn nhiều người thảo luận chuyện này, nhưng những lời điên cuồng chửi rủa lúc chiều đã không còn, có người lại chạy đến bên Weibo của chiến đội CK hỏi, thì admin dứt khoát đáp lại: Chiến đội JK đã bán từ tám trăm năm trước, không có một chút liên hệ nào với chúng tôi.

Chính là phủi tay sạch sẽ.

Đến lúc này, câu chuyện mới tạm thời khép lại….Đồng Dao vừa xem mọi người bình luận, vừa cảm khái cô tử nhỏ đến lớn chưa từng trải qua chuyện tinh phong huyết vũ như thế này, trước nay cô mới là người đi tám chuyện về người khác chứ không phải trở thành trung tâm của đề tài.

Loại cảm giác là một bộ phận trong vòng thể thao điện tử thật là vi diệu.

Cô gái hắt xì một cái, đến khi con mèo béo của cô dẫm chân đến lần thứ ba cô mới đặt điện thoại xuống, vén chăn lên nằm vào, sau đó nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào mộng đẹp.

……..

Giữa trưa ngày hôm sau, Tiểu Bàn không giống bình thường dậy sớm; càng khác thường hơn là Tiểu Bàn còn tự mình xuống bếp nấu cơm: cà ri thập cẩm thịt gà thịt bò khoai tây không có hàm lượng dinh dưỡng.Là một người tham ăn, về việc ngày hôm qua gây phiền phức cho mọi người, việc bồi thường duy nhất mà Tiểu Bàn có thể nghĩ đến đó là làm đồ ăn ngon cho mọi người—-Đồng Dao đoán như vậy—tuy rằng cô cảm thấy Tiểu Bàn vì xúc động mà bị trừ ba tháng tiền lương đã đủ thảm, cũng có nghĩa là mấy tháng về sau anh ta đều phải dựa vào đồng đội tiếp tế quyên tặng để sống.

“Nghĩa vụ của em là quyên tặng cơm gà mười lăm ngày.” Đồng Dao nói.

“Không cần,” Tiểu Bàn đang đứng ở phòng bếp đeo tạp dề mở sách hướng dẫn làm cà ri cũng không quay đầu lại nói, “Anh chịu được.”

Đồng Dao kiễng chân cảm khái vạn phần sờ cái đầu xù của Tiểu Bàn.

Tuy rằng cô đồng tình, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc cô từ sáng đã chạy theo Tiểu Bàn như cái đuôi, ba phút lại hỏi một lần “Muốn em giúp anh cắt thịt” “Có muốn em giúp anh tước vỏ khoai tây” “Em giúp anh rửa nồi nhé”—cuối cùng Tiểu Bàn không nhịn được nữa đuổi cô ra khỏi phòng bếp, ước chừng một giờ sau, khi Đồng Dao đói đến tê liệt nằm trên mặt bàn, các mỹ nam mới ngủ dậy đi xuống tầng.

Khi mọi người đều ngồi vào bàn ăn, Tiểu Bàn mang cà ri đã được chia đều ra….

Lúc hai người Lục Nhạc Tiểu Bàn liếc nhau, Đồng Dao ngồi bên cạnh Lục Nhạc cảm thấy không khí xấu hổ đến mức có thể vắt ra nước—-Tiểu Bàn đặt bát xuống chạy trối chết, Lục Nhạc không nói gì xoay người vào phòng bếp lấy thìa, mặt không chút thay đổi bắt đầu ăn……..

Đồng Dao hít hà mấy cái mới cầm thìa, thịt không có nhiều, cho nên mọi người đều rất quý trọng ăn một ngụm cà ri một ngụm khoai tây một ngụm cơm một ngụm thịt, lão Miêu ăn hai miếng còn oán giận:”Tiểu Bàn cậu bị trừ tiền lương cũng không đến mức thịt cũng tiếc không mua thêm một cân chứ?”

“Đúng vậy, vừa này em nhìn thấy thịt cắt ra cũng nhiều mà….” Đồng Dao nói phụ họa.

“Không ăn để cho anh.” Tiểu Bàn vội vàng nãy giờ mới ngồi vào bàn ăn không sợ nói.

Đồng Dao đồng tình nhìn qua lão Miêu, cúi đầu tiếp tục ăn phần cơm cà ri của mình không dám kháng nghị, kết quả ánh mắt liếc nhìn cảm thấy có chỗ nào không đúng: Tại sao mọi người đều đau đau khổ khổ mà tiết kiệm từng miếng thịt, duy độc người ngồi bên cạnh cô này mỗi miếng cơm không phải thịt gà chính là thịt bò, cô quan sát nửa ngày, cuối cùng đặt cái thìa xuống, dùng khăn tay lau miệng, gọi Lục Nhạc.

Lục Nhạc: “?”

Đồng Dao trực tiếp dùng hai ngón tay kéo cái bát lớn như chậu hoa đến trước mặt mình, Lục Nhạc nhướn mày hỏi:”Cô làm sao?”

Đồng Dao đoạt lấy cái thìa của anh ta, gẩy đống cơm kín mít che bên trên ra, nhìn xuống bên dưới tràn ngập các loại thịt, Đồng Dao “Đậu má” một tiếng, dùng âm thanh mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy nói: “Không phải chứ Tiểu Bàn! Thể loại thiên vị trẻ em để thịt dưới đáy bát này em còn cho là từ thời của mẹ em đã không còn lưu hành nữa kìa!”

Mọi người: “………”

Tiểu Bàn: “………”

Lục Nhạc: “…….”

Minh thần đặt thìa xuống lau miệng, cười ngầm hiều dùng ngữ khí của năm người thở dài “Mấy đứa trẻ các cậu”, khuôn mặt Tiểu Bàn đỏ bừng, trừng mắt nhìn Đồng Dao một cái rồi ôm bát của mình chạy trối chết lên tầng đóng sầm cửa phòng lại—-Lục Nhạc vẫn mặt than nhìn Tiểu Bàn chật vật chạy đi, chỉ là vài giây sau, Tiểu Bàn cân nhắc lại mở cửa ra, dùng vận tốc lửa thiêu mông chạy đến cầu thang, cúi đầu thật sâu xuống:”Lục Nhạc, tôi sai rồi, không biết chuyện gì lại đi nói xấu về cậu, thật xin lỗi!”





Không đợi Lục Nhạc phản ứng lại, anh ta dường như sợ bị cự tuyệt vội vàng xoay người trở về phòng, một lần nữa đóng cửa lại!

Tiểu Bàn xin lỗi đến bất ngờ không kịp phòng.

Bàn ăn rơi vào trạng thái im lặng ngẳn ngủi.

Mười giây sau, Lục Tư Thành nói câu “Cửa phòng sớm muộn cũng bị cậu ta đá hỏng”, sau đó nhìn một bàn ăn, đội trưởng đại nhân lên tiếng: “Nhìn cái gì vậy, ăn cơm.”

Mọi người lúc này mới ngoan ngoãn cúi đầu xúc cơm, Lục Nhạc nhìn Đồng Dao rồi cướp bát cơm và thìa của mình về, Tiểu Thụy cười tủm tỉm nói: “Này, như thế này cũng được, nếu Tiểu Bàn cũng không có ý kiến về Lục Nhạc thì mọi người đều không có ý kiến phải không? Lục Nhạc, đợi chút nữa tôi bảo người ta mang hợp đồng lại đây cho em xem, vừa hay ngày mai phải nộp danh sách những người tham gia thi đấu, ngày kia chụp ảnh thi đấu mùa hạ, hiện tại chuyển đổi cái gì vẫn còn kịp…..”

Tiểu Thụy đang lải nhải nói chuyện, Đồng Dao mang vẻ mặt người châu Phi đầy dấu chấm hỏi ngẩng đầu: “Tại sao việc lại như thế này?? Tại sao mọi người ai cũng không có ý kiến? Tại sao lại thành Tiểu Bàn là người có ý kiến duy nhất? Em đâu? Em đâu? Em đâu? Em có ý kiến!”

Tiểu Thụy: “Người mới đều phải có thay thế bổ sung.”

Đồng Dao: “……Em chưa làm tuyển thủ bao giờ, anh đừng gạt em.”

Tiểu Thụy: “Thật sự.”

Tiểu Thụy: “Em xem, khi Thành ca mới làm tuyển thủ thậm chí còn là người thay thế bố sung cho người khác, kết quả là một năm sau, anh ấy liền đẩy Giáo Hoàng thành người thay thế bổ sung….”

Đồng Dao vẫn mang gương mặt người da đen đầu đầy dấu chấm hỏi: “…..Anh rốt cuộc là đang thuyết phục em làm gì?”

Tiểu Thụy:”…………Muốn nói cho em đã là vàng thì nhất định sẽ sáng, em nhìn Thành ca và Giáo Hoàng, ai cũng đều được người khác tôn trọng, mỗi người thống trị một khu vực, mọi AD đều run rẩy trước ma trảo của họ, tạo ta “quang” và “ảnh” mạnh nhất trong lịch sử Liên Minh Huyền Thoại.”

Đồng Dao nâng mí mắt nhìn qua Lục Tư Thành, Lục Tư Thành đối với cách nói này quả nhiên cười nhạt, nhìn lại Lục Nhạc bên cạnh mình, lúc này còn đang dùng một ánh mắt đánh giá cao thấp nhìn Đồng Dao một lượt, sau đó ném thìa, vẻ mặt lạnh lùng lại kiêu ngạo bất mãn: “Bị người Hàn Quốc đánh bại một lần liền mua rượu tiêu sầu, lăn qua lăn lại đầy đất “Quang”? Em mới không cần.”

Đồng Dao: “Cậu nói cái gì cậu lặp lại lần nữa, cậu nói chuyện tử tế chút.”

Lục Nhạc quay đầu đi.

Đồng Dao ở dưới ghế lấy chân đá đội trưởng còn đang yên lặng ăn cơm: “Cậu ta không nói anh nói!”

Bị liên tiếp đạp vài cái vào đầu gối, Lục Tư Thành không thể tiếp tục giả chết, không thể không ngẩng đầu, quét mắt nhìn hai đứa trẻ học sinh lớp lá đầu đội mũ vàng ngồi trước mặt mình (*Bạn nào xem anime Nhật hoặc tìm hiểu về Nhật thì sẽ thấy các em học sinh mầm non Nhật đều đội mũ vàng khi đi học): “Nói cái gì?”

Đồng Dao lỗ mũi phình to, phẫn nộ nói: “Bản cục cưng bị em trai anh cưỡi lên trên đầu đây này.”

Lục Tư Thành “À” lên, nói với Lục Nhạc đang dương cằm tự đắc: “Đến trước đến sau, ai bảo em về câu lạc bộ trễ như vậy…..Hơn nữa hồ tướng(*) của người ta hơn em không biết bao nhiêu lần, em thành thật một chút.”

“Nghe thấy chưa?” Đồng Dao dùng khuỷu tay chọc người bên cạnh, “Nghe! Thấy! Chưa! Thìa tướng (*)!”



(*) giải thích: Đây là một thuật ngữ ở Trung Quốc, giống như câu “sâu không lường được” “học vấn như đại dương”, thì trình độ hiểu biết của mỗi người về các tướng trong liên minh được biểu thị ở “hồ” (hồ nước ý) (tức là sâu, thì hiểu biết nhiều, thông thạo nhiều tướng) và “thìa” (thìa so với hồ thì…., chính là chỉ người không biết dùng nhiều tướng) ví dụ trong liên minh có hơn 160 tướng, mỗi tướng một kĩ năng cách chơi khác nhau, nếu biết chơi càng nhiều tướng càng có lợi trong lựa chọn đội hình



Lục Nhạc bị nói đúng chỗ đau, ném thìa nhìn Lục Tư Thành:”Tại sao anh lại nói giúp cô ta?”





Lục Tư Thành ngừng lại, thấy ánh mắt “Đúng vậy, sao anh lại nói chuyện giúp cô ấy” của mọi người nhìn về phía mình, đội trưởng đại nhân rốt cục vẫn dùng thói quen nói chuyện bình lặng đáp: “Anh thích, em hỏi làm gì.”

Lục Nhạc lộ ra một gương mặt mất hứng.

Lục Tư Thành cũng nhìn về phía Đồng Dao: “Em cũng đừng ồn ào, chưa đánh qua trận chính thức thì để ngừa vạn nhất cần có một thay thế bổ sung là chuyện bình thường, tất cả lấy thành tích giải mùa hạ làm tiền đề, muốn ngồi an ổn ở vị trí, thì dùng thực lực của mình để giành lấy.”

Đồng Dao phồng quai hàm.

Tiểu Thụy đặt bát xuống vỗ tay: “Được rồi, bản quản lí chiến đội là người xử lí chuyện công bằng nhất từ trước đến nay.”

Đồng Dao: “……….”

Lục Nhạc: “…………”

Thật mẹ nó xử lí công bằng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status