Khi em mỉm cười

Chương 99



Edit: Tiểu Vũ

Đồng Dao cụp đuôi chạy bước nhỏ đến trước mặt Lục Tư Thành, liếc nhìn anh ném điếu thuốc đã tắt ngóm vào thùng rác, chưa hút được mấy đã vứt đi rồi—- Cô nhớ lúc trước tiểu Bàn có nói, trước đây Lục Tư Thành không phải là nghiện thuốc quá nặng, chỉ có khi nào tâm trạng không tốt hoặc cần thư giãn thì mới hút một vài điếu… ZGDX cấm hút thuốc, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác nên anh toàn ra ngoài sân hút, mặc cho việc hút trắng trợn như vậy sẽ dễ bị tiểu Thụy bắt được trừ tiền lương, anh cũng không nói gì.

Sau này khi Đồng Dao tới, anh đã ít hút hơn trước.

Tuy rằng anh vẫn luôn tìm cách giấu thuốc để chọc tức Tiểu Thụy, đó gần như là thú vui khó bỏ của anh.

Đồng Dao đứng trước mặt Lục Tư Thành, chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã đứng thẳng lên, im lặng một chút rồi nói: “Đi ăn cơm thôi.”

Chân dài bước lớn, Đồng Dao phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân anh, hơi thở dài một cái: “Sao anh không đến nhà hàng chờ em?”

Bước đi của Lục Tư Thành thoáng chậm hơn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không muốn đi một mình.”

Đồng Dao kéo vạt áo anh, Lục Tư Thành không quay đầu cũng không nói gì, Đồng Dao lại kéo kéo anh, hai người không ai nói câu nào cứ đi như thế. Người đàn ông đang tỏ ra lạnh lùng khó chịu này Đồng Dao rất quen thuộc, là đội trưởng của cô, nhưng không phải bạn trai của cô.

Đồng Dao buông vạt áo của anh ra, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay anh, nhưng mà người đi đằng trước như có mắt ở đằng sau vậy, cô vừa mới vươn tay ra anh đã tránh đi rồi.

Đồng Dao: “…”

Có thể khẳng định chắc chắn một điều, đội trưởng đại nhân của cô đang không vui.





Đồng Dao kiên nhẫn đưa tay nắm lấy tay anh, thế nhưng người nào đó cũng kiên quyết né tránh cô—–

Khi Đồng Dao mất kiên nhẫn dùng cả hai tay tóm lấy tay anh như một con thỏ, thì anh “chậc” một tiếng, thẳng thừng rút tay mình ra—— Hoàn toàn là dáng vẻ không hề muốn hợp tác… Đồng Dao thấy thế, đành từ bỏ, quay lại túm vạt áo của anh, sau đó xoắn xoắn vò vò, chiếc áo rộng thùng thình bị cô vò thành một góc nhăn nhúm hình tam giác—— Lục Tư Thành cảm giác được một chút lực kéo ở phía sau, hơi nhướng mày, quay đầu lại, bắt gặp ngay cặp mắt đen láy đang ngước lên nhìn mình… Đồng Dao nghiêm túc nói: “Lúc nãy em nhìn thấy fan của đội mình ở trước nhà hàng Hàn Quốc đối diện, vậy nên mới bỏ tay anh ra.”

“Ừ.”

Lục Tư Thành không có phản ứng gì.

Lúc này, bọn họ đang đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, sau đó trước ánh mắt khó hiểu của Đồng Dao, Lục Tư Thành chuyển hướng đi vào trong, lấy khẩu trang màu đen ở trên kệ hàng.

Đồng Dao đi theo sau mông anh như cái đuôi, nhìn thấy anh lấy khẩu trang đến quầy tính tiền, cô tựa vào quầy thu ngân ngửa đầu hỏi: “Anh mua khẩu trang làm gì?”

Lục Tư Thành thanh toán xong, xé vỏ, lấy khẩu trang đeo lên, ánh mắt bình lặng: “Quan tâm em đấy, ai bảo mặt anh không thể gặp người.”

Đồng Dao: “… … …”

Tiểu tỷ tỷ thu ngân khó hiểu nhìn Đồng Dao, ánh mắt như đang nói “Em gái à, mắt em không tốt sao? Bạn trai em như thế mà em kêu không thể gặp người, đúng là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”. Đồng Dao đưa tay muốn tháo khẩu trang của anh ra, nhưng anh lại nhanh chóng nhét tay vào túi áo rồi nghiêng người né tránh, Đồng Dao với không tới.

Ánh mắt tiểu tỷ tỷ thu ngân lại càng trở nên vi diệu.

Đồng Dao ôm lấy cánh tay Lục Tư Thành, kéo anh chạy như bay ra khỏi cửa hàng tạp hóa.

—— Lúc này trên mặt Lục Tư Thành có thêm một cái khẩu trang màu đen, mơ hồ nhìn thấy độ cong hoàn mỹ của chiếc cằm và một đôi mắt màu nâu siêu đẹp, cộng thêm cả thân hình cao lớn, thế nên khi đi trên đường cứ như minh tinh xuống phố vậy.

Dọc đường đi không biết đã khiến bao nhiêu người đi lướt ngang qua phải quay lại nhìn, sau đó xì xào bàn tán.

Đồng Dao đi bên cạnh anh, nếu như không phải hiện tại cô đu bám cánh tay anh như một con lười thì nhiều lắm người ta cũng chỉ nghĩ cô là trợ lý hay bảo mẫu gì đó của minh tinh mà thôi… Nhưng do bản thân có lỗi trước, gặp phải tình cảm đau khổ như vậy, cô cũng chẳng dám nói gì, nhắm mắt cam chịu số phận mà kéo Lục Tư Thành xuống nhà hàng ở tầng trệt lúc trước có nhắc đến—–

Nhưng mà cho dù đã đến nhà hàng rồi thì sự giày vò dằn vặt tinh thần của Lục Tư Thành dành cho cô vẫn còn chưa kết thúc.

Anh đút tay vào túi ngồi xuống, cũng không cầm thực đơn chọn món ăn, chỉ dùng ánh mắt bình lặng nhìn chằm chằm Đồng Dao, dường như muốn chọc một cái lỗ ở trên mặt cô vậy—— Cuối cùng Đồng Dao không thể chịu được nữa mà dựng thẳng quyển thực đơn lên ngăn trở đường nhìn của anh, xem xong thực đơn thì buông xuống: “Em xem xong rồi, anh nhìn xem có muốn ăn gì không?”

“Anh không ăn?”

“Tại sao?”

Giọng nói trầm thấp vang lên sau khẩu trang, nghe như kiểu đang rất buồn bực: “Người xấu như anh, không có tư cách ăn.”

“…”

Phản ứng đầu tiên của Đồng Dao là đi nhìn nhân viên phục vụ, quả nhiên, vẻ mặt người ta đang kiểu tôi là ai tôi đang ở đâu.

Sau đó thì dùng ánh mắt khiển trách nhìn Đồng Dao.

Bốn mắt nhìn nhau, vô cùng xấu hổ.

Đồng Dao nhanh chóng gọi các món mình muốn, cái gì cũng kêu 2 phần giống nhau như đúc, nhanh chóng tiễn người phục vụ không ngừng nhìn trộm Lục Tư Thành rồi coi anh như một người bị hủy dung bởi H2SO4 kia đi. Sau đó, Đồng Dao vươn tay qua bàn, muốn giật khẩu trang của Lục Tư Thành xuống!

Lục Tư Thành: “Hm”

Lục Tư Thành: “Em làm gì đấy?”

Đồng Dao đang muốn mắng người, nhưng bị ánh mắt kia quét qua khiến cô hoảng sợ không dám nói: “Được rồi được rồi em sai rồi mà, được chưa? Lục Tư Thành anh có thể bỏ qua cho em được không——- Lúc nãy có fan ở đó mà! Lỡ họ nhìn thấy chúng ta tay nắm tay đi dạo phố thì sao?! Còn nhớ bình luận của fan hôm trước em cho anh xem không, người ta không chấp nhận chuyện anh có bạn gái! Không chấp nhận!”

Lục Tư Thành nhíu mày: “Nhưng anh không quan tâm chuyện đó.”

Vừa nói vừa chìa tay ra: “Trả khẩu trang cho anh.”

Đồng Dao nắm chặt khẩu trang trong tay, ngả người về đằng sau linh hoạt né tránh bàn tay to của anh, thế nhưng người ta tay dài, đầu ngón tay cứ đùa dai chạm tới chạm lui vào mặt cô, sau đó còn nhéo mũi cô nữa… Đồng Dao gấp đến mức hận không thể đập bàn: “Anh không quan tâm nhưng em quan tâm, em không sợ bọn họ đối xử với em như với Kim Dương, cũng không sợ bọn họ nói em gì mà không lo thi đấu chỉ biết dụ dỗ nam thần của bọn họ—— Em chỉ biết từ khi anh thi đấu chuyên nghiệp đến giờ chưa từng có ai nói lời không hay về anh—— Ngay cả mấy page chuyên anti trên Tieba cũng không có!”

Bàn tay đang đặt trên chóp mũi cô khựng lại, buông xuống, đôi mắt màu nâu hơi lóe lên: “Cho nên?”

“Em sẽ không để mình trở thành lý do khiến mọi người mắng anh.”





“…” Lục Tư Thành im lặng, vài giây sau, anh ngồi xuống ghế của mình, “Bây giờ mới nói cái này hình như hơi muộn thì phải?”

“?”

“Em đã là rồi.”

“??”

“Bất cứ con người bình thường nào cũng đều sẽ có điểm yếu, anh không phải là thần, thế nên anh cũng có.”

“…”

“Em chính là điểm yếu của anh.”

Lục Tư Thành nói xong, trầm mặc, sau đó đổi tư thế ngồi: “Anh không quan tâm bọn họ sẽ nói gì về anh, nếu như bọn họ nói thẳng trước mặt anh, anh sẽ rất vui vẻ đón nhận, nhưng hành động của anh sẽ không bị những lời nói đó ảnh hưởng—— Những lời bàn luận đó sinh ra là do hành động của anh, chứ không phải vì mấy lời nói đó mà anh hành động—— Hơi phức tạp chút, em có hiểu không?”

Đồng Dao ngây người.

Người đàn ông khẽ thở dài: “Anh chỉ là thích một cô mà thôi, cũng chẳng làm gì sai trái cả, sao em phải lo lắng bảo vệ anh như thế?”

Sự ngây người của Đồng Dao bắt đầu có chút rạn nứt.

Không phải cô không hiểu những lời Lục Tư Thành nói, mà là bỗng nhiên liên tục bị bạo kích bầm dập mặt mũi khiến cô có chút nói không nên lời——- Cô cũng không biết bản thân mình đã làm gì, nói gì, có tài đức gì mà có thể trở thành “điểm yếu” của nam thần số một giới Liên Minh Huyền Thoại, nhưng, định nghĩa như vậy lại được chính miệng nam thần nói ra với giọng điệu “anh nói em nghe này”…

Đồng Dao không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhớ lại xem có phải kiếp trước cô đã thật sự cứu vớt giải ngân hà hay không——–

Bởi vì vốn từ nghèo nàn nên cô không thể dùng từ ngữ để nói cho người đang ngồi đối diện biết giờ này phút này, cô đúng là rất lo lắng, rất muốn bảo vệ anh, rất sợ anh có chỗ nào khó chịu, có điểm nào oan ức.

Chỉ bởi vì, chuyện “yêu đương” này đã khiến cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.

Hiện tại, cô rất kinh ngạc khi Lục Tư Thành cũng nghĩ như vậy.

——- Cô vẫn cho rằng trong mối quan hệ chỉ vừa mới bắt đầu này, cán cân vẫn luôn nghiêng về phía Lục Tư Thành, cho đến khoảng một phút trước, cô mới bất ngờ phát hiện hóa ra không phải vậy, cán cân của bọn họ không nghiêng chút nào, vẫn luôn cân bằng.

Thế nên.

Kết quả cuối cùng của cuộc tranh chấp giữa hai người đó là Đồng Dao đỏ mặt nhét khẩu trang của Lục Tư Thành về lại trong túi của anh, cúi đầu ăn cơm… Nội dung cuộc nói chuyện trong lúc ăn cơm rất an toàn, cơ bản là thảo luận về việc đến Hạ Môn tham gia Demacia Cup.

Lục Tư Thành dùng điện thoại lướt xem tư liệu thành viên đội hai và danh sách người tham dự Demacia Cup, dùng giọng điệu của đội trưởng nói: “Lần này Lục Nhạc sẽ lên, nó là tuyển thủ dự bị duy nhất của đội chính có mặt trong danh sách thi đấu chính thức của Demacia Cup, có lẽ câu lạc bộ hy vọng Demacia Cup năm nay không vô địch được thì cũng phải nằm trong top 3.”

Đồng Dao dùng điện thoại lướt xem kinh nghiệm du lịch và địa điểm ăn uống trên trang X, dùng giọng điệu của quần chúng hóng chuyện nói: “Hạ Môn có món gì ngon nhỉ? Bánh dứa? Thịt heo khô? Chợ đêm? Khách sạn chỗ chúng ta ở có cách xa chợ đêm không? Trận đấu kết thúc quá muộn thì sẽ không kịp đến trước khi chợ đêm đóng cửa, thế thì tiếc lắm.”

Lục Tư Thành: “…”

Đồng Dao: “Thời tiết ở Hạ Môn mấy hôm đấy thế nào nhỉ, có nóng không, mặc quần áo cộc chắc vẫn được.”

Lục Tư Thành: “Đồng Dao.”

Đồng Dao: “Dạ?”

Lục Tư Thành: “Chúng ta đi xem đội hai thi đấu Demacia Cup, không phải đi du lịch.”

“… Em có nói là sẽ không cổ vũ cho bọn họ đâu.” Đồng Dao nghiêm chỉnh bỏ điện thoại xuống.

“Cổ vũ bọn nó thắng sớm, dọn đồ nhanh lẹ để em còn đi dạo chợ đêm đúng không?”

“…” Đồng Dao dùng tay chống khuôn mặt đang tỏ ra nghiêm trang của mình, chỉ chỉ cái bát trước mặt Lục Tư Thành, “Ăn cơm của anh đi.”



Sau khi cơm nước xong, hai người vẫn muốn tiếp tục ngọt ngào anh em nhưng lại sợ bị fan gank, vậy phải làm sao bây giờ? Biện pháp tốt nhất chính là chui vào rạp chiếu phim, tối đen đến mức quỷ cũng không nhận ra.

Lúc đi ra khỏi nhà hàng, Lục Tư Thành lại đeo khẩu trang lên, Đồng Dao cau mày: “Ăn cơm xong lại có sức gắt gỏng đấy hả?”





“Không phải, ” Lục Tư Thành hơi nghiêng mặt sang bên, nhìn khuôn mặt phản chiếu của mình trên tủ kính của cửa hàng bên cạnh, “Lúc đầu là muốn dạy cho em một bài học, về sau anh phát hiện ra anh đeo khẩu trang trông soái cực kỳ.”

“… … … … …”

Đồng Dao đi đằng sau trợn trắng mắt khinh bỉ nhìn anh.

Đi vào rạp chiếu phim ở tầng trên cùng, không ít người đang xếp hàng mua vé, Đồng Dao và Lục Tư Thành tiếp tục chủ đề Demacia Cup, vừa thảo luận thực lực của thành viên đội hai vừa đứng xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt bọn họ, chọn xong phim và suất chiếu xong, lúc Lục Tư Thành nghiêng người lấy ví trả tiền, đột nhiên một tràng tiếng cười nói từ cửa rạp chiếu phim truyền đến.

Đồng Dao nhìn xuyên qua hàng người dài dằng dặc phía sau mình, chính là nhóm fan Đồng Dao vô tình gặp ở nhà hàng Hàn Quốc——

Nhưng mà hiện tại cô và bọn họ đang cách nhau rất nhiều người.

Đồng Dao và Lục Tư Thành trao đổi bằng ánh mắt, anh rũ mắt trả tiền vé xem phim, lúc này Đồng Dao nhìn thấy mấy cô gái kia đang vây quanh máy lấy vé tự động, cô ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thành——

Lục Tư Thành vẫn tưởng cô lo lắng, thế là thuận tay kéo mũ áo đằng sau lên, che khuất mặt cô.

Bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng Đồng Dao gọi tên mình, vừa nói “Trên mặt anh có gì kìa” vừa giơ tay lên như muốn thay anh lau đi, Lục Tư Thành nắm ví tiền cúi người xuống—–

Lúc này, anh cảm giác được bàn tay ấm áp của cô lướt lên tai anh tháo khẩu trang xuống, một giây sau đó cô kiễng chân lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi anh.

Giống như được cọng lông vũ lướt qua vậy.

Cô cười hì hì đeo khẩu trang lại cho anh, hai má trắng nõn hiện lên một mảng đỏ nhạt xinh xắn, trông như một cô ngốc vừa mới hoàn thành xong trò đùa vĩ đại nào đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status