Khí trùng tinh hà

Chương 439



Tần Vô Song thấy Cô Đơn chống đối như vậy, cũng mừng thầm trong lòng. Đây chính là sách lược của họ, không thể quá cung kính nghe theo, như vậy dễ sinh nghi ngờ.

Ba người, thể hiện mỗi người một tính cách, Cô Đơn giống như một gã thẳng tính, vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại làm người khác cảm thấy bọn họ không thẹn với lòng, không có chuyện giấu diếm.

Tên áo đen bị Cô Đơn hỏi như vậy, cười khổ một tiếng, nói:

- Được, coi như ta nhiều chuyện, kiêu ngạo trước mặt ta, để xem ngươi có dám lộng hành trước mặt Tô Tổng quản không?

Cô Đơn bĩu môi nói:

- Tô Tổng quản phụ trách xét duyệt, tự nhiên đã có quy tắc, ta cứ theo quy tắc mà làm, tại sao phải lộng hành?

Tên mặc áo đen không nói gì, chỉ chắp hai tay sau lưng đưa bọn họ ra viện trước, đến bên cạnh Tô Tổng quản bẩm báo:

- Tô Tổng quản, ba người này đến từ Đại Qua Bích, Thiên Thủy Phủ.

- Thiên Thủy Phủ? Xa như vậy à?

Tô Tổng quản có chút kinh ngạc, lại hỏi:

- Kiểm tra thực lực thế nào?

- Đều qua hết, một Linh Võ Đại viên mãn, hai Cao Linh Võ Cảnh.

Tên áo đen thành thật trả lời.

Tô Tổng quản dò xét lại một lúc, không thấy có sơ hở gì, chậm rãi gật đầu:

- Tốt, bảo họ qua đây, ta có vài vấn đề cần hỏi.

Tên áo đen gật đầu, quay người nói với ba người bọn Tần Vô Song:

- Ba người các ngươi, mau qua đây, Tô Tổng quản có chuyện muốn hỏi các ngươi.

Tần Vô Song biết, cửa ải quan trọng chính là Tô Tổng quản, chỉ cần có thể thông qua xét duyệt của Tô Tổng quản, gia nhập đội ngũ sẽ không có vấn đề gì.

Theo Tô Tổng quản đến một mật thất, Tô Tổng quản chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn ba người Tần Vô Song một lượt:

- Đến từ Đại Qua Bích, Thiên Thủy Phủ?

- Tổng quản đại nhân cũng đã nghe nói đến Đại Qua Bích chúng tôi sao?

Tần Vô Song hỏi lại.

- Đều là địa bàn của Hiên Viên Khâu, tất nhiên là đã nghe qua, ba vị là đệ tử thế lực nào ở Đại Qua Bích?

- Hắc hắc, chúng tôi cũng không phải đệ tử hào môn gì, Võ gia Tam hùng chúng tôi tuy không phải là rất xuất chúng, nhưng vài năm nữa nhất định sẽ nổi danh khắp Hiên Viên Khâu.

Đây là khẩu khí của Bao Bao.

- Nói như vậy, ai có thể chứng minh cho thân phận của ba vị?

- Thân phận của chúng tôi cần phải có người chứng minh sao?

Tần Vô Song rất kinh ngạc, vẻ mặt vô tội hỏi.

- Nếu không thể chứng minh thân phận, dù ba vị có đạt yêu cầu chúng tôi cũng không thể thu nhận.

- Vậy thì khó quá, ba huynh đệ chúng tôi không có ai thân thuộc ở Hắc Nha Vương Thành này, không thể tìm được người bảo đảm. Nếu như Tô Tổng quản có lòng thì hãy đến Đại Qua Bích điều tra, Võ gia Tam hùng chúng tôi cũng không phải là thùng rỗng kêu to.

Tô Tổng quản lạnh lùng cười:

- Xin lỗi, đi Đại Qua Bích, đường xá xa xôi, vừa đi vừa về cũng mất hai, ba năm, bản Tổng quản không có thời gian.

- Vậy ý của Tô Tổng quản là ba huynh đệ chúng tôi không có cơ hội gia nhập rồi?

Tô Tổng quản quả quyết gật đầu:

- Trừ phi các ngươi có thể chứng minh thân phận của mình.

- Hây, chứng minh thân phận, chúng tôi tự chúng minh cũng vô dụng, mời người khác chứng minh lại không có người quen ở Bài Sơn Phủ, thật là khó xử.

- Hừ, Lão Đại, Lão Tam, họ không cần người, chẳng lẽ chúng ta không thể vào được Tần gia châu Bách Diệp sao? Dù sao cũng là lịch lãm, với năng lực của ba huynh đệ chúng ta, giúp Tần gia châu Bách Diệp, chẳng lẽ họ không trả nổi tiền sao? Ba huynh đệ chúng ta chỉ cần tiền tài, không quan tâm bán sức cho ai.

Cô Đơn kêu to, Tô Tổng quản nghe thấy vậy, mặt hơi biến sắc, hiển nhiên, những lời Cô Đơn nói hắn chưa từng nghĩ đến.

Đúng vậy, giải thưởng một triệu hoàng tinh thạch, tuy rất khả quan nhưng ai cũng biết Tần gia châu Bách Diệp nắm cả mỏ tinh thạch, tài phú hào môn số một ở Bài Sơn Phủ. Nếu Tần gia châu Bách Diệp chịu bỏ tiền, lẽ nào không có ai tình nguyện bỏ sức vì họ?

Nghĩ đến đây, Tô Tổng quản không khỏi ngập ngừng do dự.

Cô Đơn thấy hắn do dự liền gọi to:

- Lão Đại, chúng ta đi! Nơi này không giữ ta, thì có nơi khác giữ ta!

Tần Vô Song gật đầu:

- Đã vậy, chỉ đành đi thôi, Lão Tam, đi thôi!

Tô Tổng quản vội khoát tay:

- Khoan đã!

Tần Vô Song cũng không quay đầu:

- Tô Tổng quản, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng, ông đã nghi ngờ ba huynh đệ chúng ta, chúng ta không báo danh nữa.

- Lão Đại nói rất hay, cả đời đệ ghét nhất là bị người khác nghi ngờ!

Cô Đơn vẫn tỏ ra rất khó chịu.

Mấy ngày này Tô Tổng quản đã xét duyệt những người được chọn báo danh, thực tế hắn cũng rất đau đầu với việc xét duyệt này. Nói thật, dù hắn xét duyệt cẩn thận thế nào, hắn vẫn cảm thấy bất cứ người nào đến xét duyệt vẫn còn ít nhiều những hoài nghi.

Nhưng hắn lại không xác định rõ được những điểm đáng nghi này, nên cũng không thể có kết luận. Nếu muốn mười phần không có nghi ngờ thì chỉ có thể dùng người bên cạnh hắn mà thôi.

Nhưng những người bên cạnh hắn lại không đủ số hai mươi người, chính vì tính đa nghi của hắn làm cho việc chiêu mộ người chậm hơn các Tổng quản khác.

Ở các Vương thành của lãnh địa khác, ba vị Tổng quản đều đã chiêu mộ người sắp xong rồi, mà hắn dường như còn không có động tĩnh gì lớn.

Mỗi ngày mở mắt, ngày đã định càng đến gần, Tô Tổng quản vô cùng lo lắng, nghĩ đến những lời Cô Đơn nói, không phải là không thể xảy ra.

Hắn lại nghĩ đến những người bị loại trong mấy ngày này, trong lòng hơi lo sợ. Nếu những người bị hắn từ chối, tất cả đều tức giận đi phụ trợ Tần gia châu Bách Diệp, đối với lần hành động này của hắn mà nói, chắc chắn là một thảm họa.

- Ba vị xin dừng chân, ta muốn hỏi từng người một, nếu các vị trả lời khớp nhau thì coi như được thông qua, nếu không khớp nhau thì đi cũng chưa muộn, thế nào?

Cô Đơn than thở nói:

- Hỏi đi hỏi lại, rốt cục là ông muốn giở trò gì?

Tô Tổng quản sắc mặt phát lãnh:

- Ba vị đến đây báo danh, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chẳng lẽ coi thường chúng tôi ở đây không có quy tắc sao?

Tần Vô Song dừng lại:

- Tô Tổng quản, chẳng lẽ ông muốn ỷ mạnh hiếp yếu?

Tô Tổng quản lạnh nhạt cười:

- Ta chỉ muốn chọn ra người phù hợp, hơn nữa ta cũng không có tư thù gì với ba vị.

Tần Vô Song gật đầu:

- Được, vậy ta trả lời câu hỏi của Tô Tổng quản trước.

Tô Tổng quản gật đầu:

- Vậy hãy để hai huynh đệ của ngươi tránh đi một chút.

Bao Bao và Cô Đơn có chút không vừa lòng, tức giận đi ra ngoài. Tô Tổng quản cũng cảm thấy ba người này không giống như đang giả bộ, nhưng bản tính hắn hành sự luôn cẩn thận, không dễ dàng thay đổi chủ ý, lên tiếng hỏi:

- Ba vị nói là đến từ Đại Qua Bích, vậy xin hỏi ba vị ở vị trí cụ thể nào tại Đại Qua Bích?

- Hắc hắc! Không giấu gì Tô Tổng quản, từ nhỏ ba huynh đệ chúng tôi đã là cô nhi, lớn lên trong một thôn hẻo lánh của Đại Qua Bích. Nếu không phải là năm tám chín tuổi, anh em chúng tôi gặp được một kẻ tu luyện bị thương thì e rằng cả đời ba anh em chúng tôi sẽ không thoát khỏi cái thôn nghèo hẻo lánh đó.

- Nói như vậy, các ngươi đã gặp được kỳ duyên?

- Cũng có thể nói như vậy.

- Xin hỏi, từ khi ba ngươi xuất đạo đến nay, các ngươi đã từng làm được chuyện lớn gì? Giao đấu với cao thủ nào? Có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu?

- Hây, Tô Tổng quản, nói đến giao đấu với cao thù, có lẽ chúng tôi không nhiều bằng ông, nhưng nói đến kinh nghiệm chiến đấu, nếu như ông đã từng đi qua Đại Qua Bích chắc là biết môi trường sinh tồn ở nơi đó khắc nghiệt như thế nào. Ba huynh đệ chúng tôi là thân kinh bách chiến, kinh nghiệm nhiều vô cùng.

- Kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi ở Đại Qua Bích, bản Tổng quản không thấy hứng thú. Mau nói trên đường từ Đại Qua Bích đến đây, các ngươi đã giao đấu với cao thủ nào?

Tô Tổng quản rất để ý đến điều này.

Tần Vô Song nhíu mày nhăn mặt một chút, nói:

- Trên đường từ Đại Qua Bích đến đây, ba huynh đệ chúng tôi đã qua rất nhiều nơi, cũng gặp phải cường đạo sơn tặc. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ, ba huynh đệ chúng tôi ở Đại Qua Bích cũng chính là làm cái nghề này mà kiếm sống, sao chúng tôi có thể để bọn chúng thực hiện được.

Tô Tổng quản gật đầu:

- Gặp bọn cường đạo sơn tặc ở đâu?

Tần Vô Song trầm ngâm một lát:

- Trên đoạn đường này, ít cũng ba bốn lần, cái gì là Hổ Khiêu Hiệp, cái gì mà Ưng Sầu Giản, đều bị người ta phục kích, nhưng kinh nghiệm của ba huynh đệ chúng tôi vô cùng phong phú, nên đã có chuẩn bị trước.

Nói đến đây Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, trong khẩu khí có chút hờn giận:

- Tô Tổng quản, ông hỏi cũng hơi nhiều rồi, nếu không tin ba huynh đệ chúng tôi thì cũng đừng nên hỏi đi hỏi lại, trêu đùa người khác.

Tô Tổng quản khoát tay nói:

- Được, đổi người khác!

Sau đó, Cô Đơn đi vào, Tần Vô Song bị đưa đi chỗ khác, để tránh hai người thông đồng.

Nhưng trước khi đi họ đã sớm bàn bạc thỏa đáng tất cả các vấn đề, không thể để lại sơ hở gì.

Tô Tổng quản cũng hỏi Tử Điện Phần Diệm Thú những câu hỏi như với Tần Vô Song, không thấy có bất kỳ sơ hở nào.

Đến lượt Bao Bao, Bao Bao càng dứt khoát hơn, trả lời hai câu hỏi liền nổi nóng lên, mắng chửi lại Tô Tổng quản.

Tô Tổng quản đã thẩm duyệt nhiều người như vậy, tình trạng không kiên nhẫn với câu hỏi của ông ta giống như vậy cũng nhiều không đếm nổi.

Cuối cùng ông ta cũng phải thỏa hiệp để ba người bọn họ gia nhập. Tô Tổng quản cũng có chút tính toán, ba huynh đệ này đến từ Đại Qua Bích, ra sống vào chết, đã từng cùng nhau qua chiến đấu rất nhiều trận, lúc đối phó với địch, chắc chắn sẽ phát huy toàn bộ sức chiến đấu.

- Ba người các ngươi đã thông qua thẩm duyệt, vậy thì hãy đến ở Công hội Liên minh Tán tu này để tiện tập hợp. Kế hoạch tấn công lần này, nói đánh là đánh, các ngươi lúc nào cũng phải trong tư thế chờ lệnh.

Tần Vô Song nói:

- Ở trong này cũng không thành vấn đề gì, nhưng ba huynh đệ chúng tôi không đợi được lâu đâu. Vạn nhất các người hành động chậm chạp, chúng tôi cũng không có nhiều tiền mà sống không ở Công hội này, Tô Tổng quản, chúng ta đã báo danh tham gia vào nhiệm vụ này, không thể trả trước một ít thù lao sao?

Tô Tổng quản lại rất nghiêm khắc đối với vấn đề này, dứt khoát lắc đầu:

- Xin lỗi, quy tắc của nhiệm vụ lần này là, sau khi việc thành mới trả tiền, xem công sức mà trả thù lao.

Tử Điện Phần Diệm Thú tức giận nói:

- Keo kiệt, không có tiền, người ta làm sao bán mạng cho các ngươi?

- Bán mạng trước, cầm tiền sau, nếu cầm tiền trước, lâm trận bỏ trốn vậy thì kế hoạch này hỏng hết.

Tô Tổng quản vô cùng nguyên tắc.

- Đương nhiên. Chúng ta chịu chi phí ăn ở trong Công hội Liên minh này cho các ngươi.

Tần Vô Song cười nói:

- Coi như ông cũng không quá keo kiệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status