Khí trùng tinh hà

Chương 937



Phía dưới trường lĩnh Khô Tùng Lĩnh ngàn dặm, là một khe rãnh cực lớn. Trong khe rãnh, đột nhiên toát ra một luồng hắc khí ngút trời, luồng hắc khí này giống như một luồng gió xoáy, gió lốc mà lên, ngưng tụ thành khói đen cuồn cuộn, chiếm cứ trên không, trong mây đen, lộ ra một dáng người khổng lồ, thân ảnh mang bộ mặt dữ tợn.

Thân ảnh đó vừa nhìn, giống như một con dơi cực lớn. Toàn thân tối đen, sau lưng lại sinh ra đôi cánh, một bộ mặt quả nhiên giống như chuột, nói thẳng ra chính là một con dơi.

Trong tay cầm một cây gậy thô to đen như mực, túm ở trên tay, liếc nhìn xuống dưới, phát ra tiếng cười cổ quái:

- Bạo Hổ, ta đợi ngày hôm nay đã mấy trăm năm rồi. Hôm nay lão tử ta phải nhân lúc ngươi trọng thương, lấy mạng ngươi!

Bạo Hổ Thiết Hoằng kêu rên một tiếng, giọng nói hào sảng giống như sấm sét:

- Con dơi thối, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không biết xấu hổ. Ngươi đến đúng lúc lắm, lão tử vừa lúc vượt qua Chân Thần Đạo chín kiếp. Chẳng qua, lão tử ứng kiếp, ngươi cũng đừng nghĩ đến sẽ chiếm được ưu thế, ta quyết thịt nát xương tan với ngươi!

Tần Vô Song nghe bọn họ đối đáp, liền biết tình thế lý do. Hóa ra con dơi này có thù với Bạo Hổ Thiết Hoằng, nghe nói Thiết Hoằng đang đối diện với Chân Thần Đạo chín kiếp, cố ý đến nhân lúc người ta đang gặp khó khăn.

Còn Bạo Hổ Thiết Hoằng này, thật ra cũng quang côn, cho dù vào lúc này, cũng tuyệt đối không khuất phục, cho dù là ngọc nát đá tan, cũng không tỏ ra yếu kém trước mặt kẻ thù.

Con dơi khổng lồ cười âm hiểm hắc hắc:

- Bạo Hổ, ngươi muốn thịt nát xương tan với ta, cũng được ta cho ngươi cơ hội. Ngươi tưởng rằng ta cần đích thân ra tay sao? Cần vật lộn gần người ngươi sao? Ha ha, đợi chín kiếp của ngươi đến, ta ở đằng xa thi triển ra Biên Bức Đại Ma Âm, đủ cho ngươi chịu rắc rối rồi. Ha ha…

Bạo Hổ nghe vậy, khí thế rõ ràng trầm xuống. Hắn biết rất rõ sự lợi hại của Biên Bức Đại Ma Âm. Sóng âm công kích từ xa này, chấn động Thần hồn, tuyệt đối không phải là thứ mà công kích vật lý bình thường có thể so sánh được.

Con dơi thối này tu vi đại khái tương đương với hắn, nhưng vẫn chưa nghênh đón Chân Thần Đạo chín kiếp. Nhưng hai người đấu với mấy trăm năm, cuối cùng vẫn là cục diện không phân cao thấp.

Con dơi này hiển nhiên cũng không hy vọng thấy kẻ thù của mình vượt qua đại thiên kiếp, tiến vào Thiên Thần Đạo, bằng không, sau này sẽ không có chỗ để hắn sống yên.

Bạo Hổ trong giới tán tu, không có trợ thủ, lâu nay vẫn cô độc một mình, đến lúc này, lại phát hiện không có người hộ pháp, gặp được đại thiên kiếp, thật sự là khó giải quyết!

Xa xa thoáng nhìn, thấy hai luồng thân ảnh đứng trên Khô Tùng Lĩnh, cũng cảm thấy kỳ quái, lúc này, sao lại có khách không mời mà đến chứ?

Nghe khẩu khí của con dơi này, lẽ nào không phải đồng đảng của hắn?

- Bạo Hổ à Bạo Hổ, sao ngươi không chạy trốn đi?

Khẩu khí của con dơi đó rất là đắc ý, mang theo mấy phần hàm xúc giống như trêu tức:

- Lẽ nào ngươi không biết sao? Ta rất muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại không chịu nổi của ngươi. Ha ha ha…

Trong nụ cười của con dơi khổng lồ tràn ngập ý vui sướng, nhìn thấy kẻ thù thảm hại như vậy, đương nhiên là chuyện vô cùng sảng khoái.

Bạo Hổ cũng trầm mặc không nói, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Tần Vô Song và Tiểu Giang.

Con dơi đó cười lạnh nói:

- Bạo Hổ, ngươi không phải thật sự đem hy vọng ký thác lên người của đám rác rưởi đó chứ? Ha ha, cũng được, ta sẽ cắt đứt vọng tưởng cuồng dại của ngươi trước.

Nói xong, hắc khí đó liền cuốn lại, đen nghìn nghịt đè ép xuống. Gió xoáy màu đen cuốn động, tựa như một con hắc long khổng lồ, khiêu vũ trên không.

Vung mạnh đại côn, đập vào hư không!

Ầm ầm!

Khí thế đập xuống của cây gậy, chấn động xung quanh, hư không run lẩy bẩy, không ngừng phát ra tiếng khí bạo chói tai. Thần đạo chi lực màu đen chèn ép đi xuống, giống như một ngọn núi khổng lồ đè xuống.

Tiểu Giang bị khí thế này chèn ép, nhất thời cảm thấy tay chân mềm nhũn, hồn phi phách tán.

Chính vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể buông lỏng, phảng phất bị một luồng lực đạo mạnh mẽ kéo sang bên cạnh, thân hình theo đó mà buông lỏng.

- Ồ?

Ánh mắt của con dơi khổng lồ đó nheo lại thành một đường thẳng.

Hắn phát hiện, một gậy mà bản thân vô cùng đắc ý, lại có thể đánh hụt.

Bạo Hổ ở bên cạnh cười rộ lên:

- Con dơi thối, chút công phu mèo quào của ngươi, còn dám cuời người khác là mặt hàng rác rưởi. Ta thấy ngươi còn không bằng cả loại ruồi bọ rác rưởi bay lượn bên cạnh.

Bộ mặt vốn rất đen của con dơi đó, nhất thời trở thành màu tím.

Một gậy này, sao lại có thể đánh hụt được? Nhìn hai tên gia hỏa này, một tên khí thế rất yếu, một tên trẻ tuổi, làm gì có chỗ nào giống như là cao thủ. Lẽ nào còn có cao nhân sau lưng tương trợ?

Thân ảnh của Tần Vô Song, phảng phất giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng bay xuống trên đỉnh núi. Hai tay khoanh lại trước ngực, phảng phất như chuyện vừa rồi, chẳng qua là gió mát quất vào mặt, không kích động được chút nào gợn sóng trong nội tâm của hắn.

Con dơi khổng lồ thấy Tần Vô Song khí độ như vậy, trong lòng trầm xuống, chuyển động đôi mắt chuột hèn hạ, chuyển động nhanh như chớp.

- Tiểu tử, ngươi thật không biết lễ phép!

Con dơi âm hiểm nói:

- Lẽ nào trưởng bối của ngươi không có dạy ngươi, trước mặt cường giả, phải giữ tôn trọng đầy đủ sao? Động tác chết tiệt đó của ngươi, là coi rẻ bản đại nhân sao?

Loại động tác khoanh tay trước ngực mà đứng này của Tần Vô Song, trên chiến trường, là khinh thường lớn nhất đối với kẻ địch. Chẳng trách thoáng cái đã chọc giận con dơi tính cách vốn không mấy tốt kia.

Tiểu Giang bị khí thế của con dơi khổng lồ đè ép, trong lòng không yên, nhưng dư quang nhìn thấy dáng vẻ ung dung thản nhiên của Tần Vô Song, trong lòng không biết làm sao lại nổi lên dũng khí vô biên, cao giọng nói:

- Con dơi thối nhà ngươi, Lão Đại nhà ta đến thăm viếng bằng hữu, ngươi lại ở đây lải nhải dài dòng, mãi không kết thúc. Nói chuyện lễ phép đối với loại không thức thời như ngươi, chính là không nói lễ phép với bản thân.

Tần Vô Song không khỏi bật cười, Tiểu Giang này thật sự nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng tốt, tiết kiệm cho mình rất nhiều võ mồm. Dù sao ngôn ngữ ở đây, hắn vẫn còn chưa vô cùng thuần thục.

Bạo Hổ Thiết Hoằng mặc dù kiệt ngạo, nhưng khi tính mạng gặp nguy hiểm, nhìn thấy hai người này tựa hồ là đứng về phía mình, đương nhiên sẽ không đẩy đồng minh ra bên ngoài, phụ họa theo nói:

- Con dơi thối, nghe thấy chưa? Công đạo nằm ở lòng người, thức thời thì nhanh chóng cút đi, bằng không, hừ hừ…

Con dơi đó giận dữ cười phản lại, ánh mắt âm trầm vờn quanh người Tiểu Giang:

- Con kiến nhà ngươi, cũng dám răn dạy bổn đại gia, thật sự là lá gan không nhỏ, lá gan không nhỏ!

Nói xong, ánh mắt lại chuyển về hướng Tần Vô Song, lạnh lùng nói:

- Còn tiểu tử miệng còn hôi sữa nhà ngươi, Biên Bức đại gia nhà ngươi phải tiêu diệt cái mặt ngươi trước.

Một tiếng vù, một đạo hắc phong đè ép tới, con dơi đó thân hình lay động, lại hóa thành một đạo hắc phong, thổi quét mà đến.

Hắc phong cuốn động, nhất thời cát vàng đầy trời, trên Khô Tùng Lĩnh bụi đất tung bay, giống như cát bụi mạnh mẽ xâm lấn, khí thế vô cùng hung mãnh.

Bạo Hổ quát lớn một tiếng:

- Cẩn thận cát đen của lão Biên Bức, một khi rơi xuống trên người, mục xương!

Tần Vô Song cười ha ha:

- Đến hay lắm!

Âm Dương Tạo Hóa Đao trong tay, đao mang hai cực âm dương, chém vào hư không, nhất thời chém ra một vòng tròn cực lớn, giữa vòng tròn hình thành một luồng lốc xoáy, tách ra hình vẽ Âm Dương Thái Cực Ngư, đẩy về phía trước. Hình vẽ Âm Dương Thái Cực Ngư nhất thời mở rộng vô hạn.

- Âm Dương Cực Quang!

Tần Vô Song khẽ quát một tiếng, đao thế liên tục thúc giục. Một đạo Âm Dương Thái Cực Ngư, giống như gợn sóng từng vòng khuyếch tán ra, không ngừng lan tràn ra ngoài.

Thủ đoạn này, Tiểu Giang nhìn mà giương mắt đờ đẫn, không kìm được khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

- Quá lợi hại, Tinh Hà đại nhân, không thẹn là Thiên Thần Đạo cường giả a!

Tiểu Giang lúc này sự bội phục đối với Tần Vô Song tuyệt đối là cấp bậc đầu rạp xuống đất.

Mặc dù nói Đại lục Thiên Tượng Thiên Thần Đạo cường giả rất nhiều, nhưng hôm nay quan sát Thiên Thần Đạo cường giả phát uy ở cự ly gần như vậy, mới biết cái gọi là thiên uy lẫm liệt.

Lão Biên Bức bị Âm Dương Cực Quang của Âm Dương Thái Cực Ngư chiếu vào, tất cả hắc khí, nhất thời giống như ngưng lại, gắt gao không thể giãy dụa.

Vô số đạo Âm Dương Cực Quang không ngừng ngưng tụ, hình thành một đoàn tinh vân chói mắt bên ngoài, gắt gao khóa chặt người dơi đó vào bên trong cực quang.

Lão Biên Bức giống như một con thú bị nhốt, tả xung hữu đột, cuối cùng giống như kiến càng lay động đại thụ, không mảy may lay động được cái lồng cực quang cường đại.

Bạo Hổ nhìn mộn màn này, cũng giương mắt đờ đẫn, giật mình nhìn Tần Vô Song giống như thần linh trong không trung, trong lòng vô cùng kinh ngạc:

- Người này là ai, thần thông cường đại mà còn trẻ tuổi như vậy? Nhìn tuổi của hắn, còn chưa quá một trăm tuổi!

Lão Biên Bức ở trong cái lồng cực quang không ngừng kêu rên:

- Đại nhân, đại nhân, ta biết lỗi rồi, ta biết lỗi rồi, xin đại nhân tha mạng!

Lão Biên Bức này nổi tiếng hung hãn, nhưng trong cái lồng cực quang, bị uy năng của Âm Dương Cực Quang không ngừng luyện chế, giống như đặt mình trong một lò bếp, từng giây đều dày vò giống như địa ngục.

Bạo Hổ nhìn thấy thảm trạng của lão Biên Bức, trong lòng vô cùng khoái trí, nhưng ngoài khoái trí, cũng có chút cảm giác dựng tóc gáy. Hắn và lão Biên Bức này đối địch mấy trăm năm, biết rõ kiệt ngạo của lão yêu này, thấy lão yêu kiệt ngạo như vậy cũng không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ, thế mới biết khổ hình của cái lồng cực quang này thảm liệt đến mức độ nào.

Tần Vô Song thản nhiên cười:

- Lão Biên Bức, ta và ngươi không thù không oán, nếu ngươi muốn cầu xin tha thứ, thì phải cầu xin Thiết Hoằng huynh mới đúng!

Thiết Hoằng sửng sốt, lão Biên Bức cũng bất chấp, kêu to trong cực quang:

- Thiết Hoằng, Thiết Hoằng, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Ta thề từ nay về sau tuyệt đối sẽ không đối nghịch với ngươi nữa, nhìn thấy ngươi ta sẽ đi đường vòng, ta mượn danh nghĩa Chủ Thần ra thề!

Bạo Hổ đối với lão Biên Bức này là căm thù đến tận xương tủy. Lúc này đương nhiên sẽ không mở miệng nói tha thứ cho hắn, mà là nói với Tần Vô Song:

- Thiên Thần Đạo các hạ, lão yêu này là tù nhân của ngươi, vẫn là do ngươi quyết định!

Tần Vô Song mỉm cười nói:

- Cũng được, lão Biên Bức, ngươi muốn chết, hay là muốn sống?

- Chết tử tế chi bằng sống khốn khổ. Đại nhân, ta muốn sống, muốn sống!

Lão Biên Bức ai oán không thôi.

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Muốn sống, vậy cũng được, vậy phải làm người hầu của ta, kỳ hạn là một vạn năm!

Trong không khí tràn ngập một loại tự tin của thượng vị giả, từng lời từng câu đều khiến người ta không cách nào nghi ngờ. Loại quyền uy mang theo sự nghiêm nghị này, Tiểu Giang tâm thần chấn động, trên vẻ mặt nhìn Tần Vô Song, lại có thêm mấy phần ngưỡng mộ và sùng kính.

Lão Biên Bức lúc này chỉ cầu không chết, căn bản không có lựa chọn, tiếp tục cứng rắn căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa nào, ngoài phải chịu thêm nỗi đau da thịt, căn bản là chuyện vô bổ. Muốn thoát vây, muốn không chết, thì phải đáp ứng thỏa hiệp.

Lập tức liên tục gật đầu, kêu lên:

- Chủ nhân, lão Biên Bức ta đồng ý để ngài sai bảo một vạn năm, tuyệt đối không đổi ý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status